Là tên bạn tốt của anh hai ----- Phương Triết Hàn.
Phương Triết Hàn: "Hàn ca, thân thể hồi phục tới đâu rồi hả?"
Ôn Noãn một bên dùng phấn phủ lên yết hầu, thuận tay báo tin: "Không khác lúc trước là bao, hôm nay sẽ tới trường học."
Phương Triết Hàn: "Nhanh như vậy? Chắc chắn không cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng thật tốt thêm vài ngày?"
Ôn Noãn: "Không cần."
Phương Triết Hàn: "Ách."
Ôn Noãn thấy cậu ta muốn nói lại ngập ngừng, nhíu mày: "Có cái gì, nói thẳng."
Phương Triết Hàn: "Cái đó, không phải bạn gái ngài bám qua tới anh em tốt của ngài rồi sao. Ngài hiện tại đỉnh đầu một bãi cỏ xanh tới trường, nếu không ngại mất mặt thì liền tới đây đi."
Ôn Noãn: "......"
Chà, anh tôi lại thảm như vậy?
Cô chợt bừng tỉnh, còn nhớ nửa tháng trước, anh trai chính vì nửa đêm chạy đến trường học sau núi mua rượu uống say nên mới bị tập kích.
Thời điểm anh bị người ta phát hiện đang nằm thoi thóp, loa ngoài di động vẫn còn chế độ lặp lại mà phát lên bài《 Phạm Tiện 》đầy bi ai.
Là bởi vì bị đá rồi?!
Sinh hoạt tại cao trung của anh hai đúng là đau trứng vật vã đến hết cả tuổi thanh xuân.
Truyện chỉ được đăng tại [email protected]
Buổi chiều, mẹ cô tự mình lái xe đến đưa Ôn Noãn đến trường, dọc đường đi dặn dò cô rất nhiều thứ.
"Anh con ngày thường thành tích đều tệ đến thảm, con ngàn vạn lần làm kiểm tra đừng tốt quá, rất dễ bị phát hiện."
"Con đã biết."
Cô tuy lên Nam Sơn tập võ, nhưng các sư huynh sư đệ đều là cậu ấm, danh môn vọng tộc nhà cao cửa rộng. Trừ việc tập võ, mỗi ngày đều có giáo viên tư nhân tốt nhất đến dạy học cho bọn họ.
Xét trình độ hiện tại của cô, nếu trực tiếp tham gia thi đại học đoán chừng là có thể đậu vào Thanh Hoa.
"Còn nữa, anh con cả ngày cà lơ phất phơ học không giỏi, chỉ giỏi đi lêu lổng với đám tiểu tử thúi nhất bang, nhưng Ôn Noãn con chung quy cũng là con gái, ngàn vạn lần không được tiếp xúc lâu với những người này."
Ôn Noãn thanh thanh đạm đạm "Dạ" một tiếng, nghe có vẻ từ tính, lại mang theo vài phần lười biếng.
Mẹ cô qua kính chiếu hậu mà liếc mắt nhìn cô một cái ------
Cô gái nhỏ một đầu tóc ngắn đen nhánh, đôi môi ửng đỏ, ngũ quan minh diễm, con ngươi màu nâu ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, gương mặt quý khí hiện lên chữ: Người sống đừng lại gần.
Tuy hai anh em bộ dáng giống nhau như thế, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ từ nhỏ lớn lên ở nơi thanh tịnh, tập võ tu thân, Ôn Noãn mang theo trên người cảm giác tễ nguyệt thanh phong đầy xa cách, so với loại khí chất hoa hòe lòe loẹt của Ôn Hàn, đúng là khác hẳn.
Bà biết, đứa con Ôn Hàn ở trong trường ai gặp cũng luôn xa lánh cùng xem thường, mà lấy tính tình của Ôn Noãn này, hẳn là sẽ không ai có thể khi dễ được cô.
Xe chạy băng băng rồi ngừng dưới khu dạy học, bàn chân mang đôi giày đen Martens cổ cao vừa lộ ra một nửa, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của bao nữ sinh đứng xung quanh.
***
Chiếc quần như phác họa đôi chân thon dài đẹp đẽ của 'thiếu niên', vòng eo cân xứng, áo hoodie màu sắc lòe loẹt đúng trào lưu, phối với một cặp kính râm tối màu.
Anh trai luôn lên đồ như vậy, vừa anh tuấn nhưng cũng mang chút nữ khí nhàn nhạt.
Bởi vì duyên cớ quanh năm suốt tháng học võ, thân hình Ôn Noãn tự nhiên mà đĩnh bạt, khí chất tuyệt hảo, ánh mắt cũng thâm trầm thanh triệt, anh khí đầy người.
"Là Ôn Hàn đó hả?"
"Ông trời ơi, cậu ta như thế nào lại giống như biến thành người khác luôn rồi?"
"Bỗng nhiên siêu cấp đẹp trai có đúng không!"
Con gái vốn dĩ rất mẫn cảm, vừa thấy liền cảm giác Ôn Hàn người này, so với khi trước thật sự không giống lắm.
...
Ôn Noãn dựa theo miêu tả của mẹ, cuối cùng đã tìm ra lớp số 7 cao nhị của anh hai.
Bước đi dọc hành lang, Ôn Noãn rõ ràng cảm giác được ánh mắt những bạn học này nhìn cô không được bình thường.
Bọn họ ghé lại nhỏ giọng xì xào bàn tán với nhau, thảo luận bát quái về anh trai cô.
Trước cửa phòng học, một nam sinh thân hình cao lớn đứng dựa vách tường, kiêu ngạo nhìn cô.
">