Kinh doanh

4 khoảnh khắc của học trò gây ấn tượng với cô Hiệu phó

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-03-29 22:14:46 我要评论(0)

Trong lá thư gửi học trò nhân dịp đầu năm học mới,ảnhkhắccủahọctrògâyấntượngvớicôHiệuphólịch thi đấulịch thi đấu real madridlịch thi đấu real madrid、、

Trong lá thư gửi học trò nhân dịp đầu năm học mới,ảnhkhắccủahọctrògâyấntượngvớicôHiệuphólịch thi đấu real madrid cô Nguyễn Lan Phương, Phó hiệu trưởng Trường THCS Minh Khai (Hai Bà Trưng, Hà Nội) đã có những lời chia sẻ thân tình đến tất cả học sinh trong trường.

{ keywords}

Lễ khai giảng của Trường THCS Minh Khai (Hai Bà Trưng, Hà Nội) 

"Với cô, khoảnh khắc đáng nhớ nhất, đó chính là nụ cười của các con".

Một khoảnh khắc đáng nhớ khác với cô giáo còn là khi chợt đi ngang qua thư viện trường, tình cờ bắt gặp một học sinh đang say sưa đọc sách.

“Nếu biết cách tự học đúng, các con không cần phải đi học thêm mà vẫn có thể chiếm lĩnh tri thức và vượt qua được các kỳ thi”, cô giáo nhắn nhủ tới học sinh.

Cô Phương đã đọc lá thư này trong lễ khai giảng 5/9.

Dưới đây là nguyên văn bức thư.

Các con học sinh yêu quý! 

Nếu được chọn 4 khoảnh khắc đáng nhớ của nhà trường trong năm học vừa qua, các con sẽ chọn khoảnh khắc nào? 

Với cô, khoảnh khắc đáng nhớ nhất, đó chính là nụ cười của các con. Nụ cười khi các con được các thầy cô khen, khuôn mặt bừng sáng; nụ cười khi các con hoàn thành một bài tập hay một sản phẩm; nụ cười khi các con làm được một việc tốt hay chỉ đơn giản là con làm hoà với bạn bè...

Thầy Hiệu trưởng luôn nhắc cô và các thầy cô giáo khác rằng: “Phải làm thế nào để các con có nụ cười”. Muốn có được điều đó, cần sự nỗ lực rất lớn từ các thầy cô giáo. Bằng sự đổi mới phương pháp dạy học, bằng lòng tâm huyết và yêu nghề, thấu hiểu và chia sẻ với học sinh của các thầy cô giáo, cô mong rằng năm học này sẽ là một năm học hạnh phúc của các con!  

Khoảnh khắc đáng nhớ thứ hai là khi cô đi ngang qua thư viện trường, tình cờ bắt gặp một bạn đang đọc sách rất say sưa. Lúc sau gặp bạn ở dưới sân, cô có hỏi bạn đọc gì mà thú vị như vậy. Bạn nói rất hay về nội dung cuốn sách. Nhiều điều trong đó thú thật cô còn không biết.

Như vậy có nghĩa là các con hoàn toàn có thể tự học, tự nghiên cứu qua sách, qua mạng... Nếu biết cách tự học đúng, các con không cần phải đi học thêm mà vẫn có thể chiếm lĩnh tri thức và vượt qua được các kỳ thi.

Và các thầy cô giáo có nhiệm vụ dạy các con cách tự học, tự khai thác kiến thức và rèn luyện kỹ năng. Thầy cô chỉ ở bên các con 4 năm. Làm thế nào trong 4 năm đó, thầy cô cho các con chiếc chìa khoá để mở cánh cửa tri thức chứ không phải người đi mở hộ các con. 

Khoảnh khắc đáng nhớ thứ ba là hình ảnh các con tự tin biểu diễn, tự tin thể hiện mình trong các hoạt động. Cô mong sự tự tin này không chỉ tập trung ở một vài bạn.

Nhiều bạn tâm sự với cô rằng: “Cô ơi, con không giỏi cái gì nên con không tự tin”. Vậy là không đúng rồi. Cô muốn các con biết rằng chúng ta ai cũng có khả năng. Bạn giỏi Toán, giỏi Văn nhưng cũng có bạn giỏi Thể dục, Mỹ thuật, Âm nhạc... Có bạn không giỏi môn nào nhưng lại rất thạo sửa chữa đồ dùng, nấu ăn hay làm tóc rất khéo... Vì vậy chúng ta hãy tin vào bản thân mình.

Cô sẽ rất vui nếu bạn nào đó nói với cô về việc con mới khám phá ra lĩnh vực mình giỏi nhất. Và nhiệm vụ của các thầy cô giáo sẽ là người cùng khám phá ra khả năng riêng biệt của từng học sinh để hỗ trợ các con phát triển. 

Khoảnh khắc đáng nhớ thứ tư là khi cô bắt gặp một bạn khóc rất to ở cổng trường. Bạn này bị các bạn khác trêu và không biết xử lí ra sao, liền khóc to rồi nhờ cô giáo chủ nhiệm gọi cho mẹ. Vậy là bạn còn thiếu kỹ năng xử lý tình huống trong cuộc sống.

Các con đừng cười bạn vội, vì hầu hết chúng ta đều thiếu các kỹ năng. Nếu có cháy, liệu rằng có bao nhiêu bạn biết thoát hiểm đúng cách. Nếu trong lớp có bạn bị ngã, liệu có bao nhiêu bạn biết sơ cứu? Nếu ra ngoài gặp kẻ gian sàm sỡ, liệu có bao nhiêu bạn nữ có kỹ năng chống trả?

Những điều tưởng như đơn giản nhưng rất cần cho cuộc sống của mỗi chúng ta. Nhà trường và các thầy cô giáo cần bổ sung việc dạy các kỹ năng này cho các con, để trang bị cho các con hành trang thiết thực trong cuộc đời. 

Năm học mới đã đến, thầy cô mong sao các con có một năm học thành công, luôn vui vẻ, hồn nhiên. Và ngôi trường sẽ không chỉ là nơi để học mà còn là mái nhà thứ hai của các con.

Cô yêu tất cả các con!

3 điều quý giá Chủ tịch tỉnh Phú Yên nhắn nhủ học sinh dịp khai giảng

3 điều quý giá Chủ tịch tỉnh Phú Yên nhắn nhủ học sinh dịp khai giảng

 - Nhân ngày đầu năm học mới, Chủ tịch UBND tỉnh Phú Yên Phạm Đại Dương đã nhắn nhủ tới học sinh 3 điều cần phải rèn luyện liên tục. Đó là siêng năng đọc sách, học giỏi ngoại ngữ, rèn thể chất và kỹ năng sống.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Tiếng mắng mỏ tiếp tục, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia càng thêm nóng bực: "Không đúng, không phải mày đoản mệnh, là mạng mày khắc mệnh, bố mày chết vì bệnh nặng, không bao lâu sau mẹ mày cũng đi, ngay cả anh trai mày cũng tự sát trước mặt mày, người của nhà họ Trần đều bị mày khắc chết, phế vật như mày còn tồn tại làm gì?"

Tiếng mắng mỏ liên tục vang lên, người ở đầu điện thoại kia đang trút hết cảm xúc, thật sự rất khó nghe.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, tài xế nhìn kính chiếu hậu không rời mắt, liền thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.

Người đàn ông mở miệng: "Bác Lâm, người lịch thiệp không chửi tục."

Cậu mỉm cười, giọng điệu chân thành như muốn hỏi: "Bên kia trời mưa sao ạ? Bác có mang ô không?"

Đầu bên kia điện thoại không rõ nguyên nhân, tức thì mắng: "Mang ô cái cc, Trần Kỳ Chiêu, mày điên đủ chưa!"

"Chỗ cháu đang mưa. Mưa rất nhiều."

Trần Kỳ Chiêu liếc mắt nhìn về cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, giọng nói không hề mang theo cảm xúc: "Anh trai cháu cũng chết vào ngày mưa to."

Đầu điện thoại bên kia sửng sốt một lát, không chờ ông ta nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu lại nói ——

"Ngày mưa là ngày lành."

Trần Kỳ Chiêu như than thở: "Ngồi tù mọt gông cũng là ngày lành."

Cậu đột nhiên bật cười, chuyển đề tài: "Nghe nói tuần sau sinh nhật bác Lâm, cháu trai không có gì để tặng nên đành gửi một lời chúc mừng vậy."

"Cháu chúc bác sống lâu, cả đời bị - tù - giam ——"

Một lát sau, tiếng mắng chửi ở đầu điện thoại bên kia biến mất, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, Trần Kỳ Chiêu chủ động cúp máy, coi như tiếng chửi vừa rồi ở bên kia chưa xảy ra, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu chút nào.

Chiếc xe đã rẽ ở một ngã tư nào đó, đi vào vùng ngoại ô vắng vẻ.

Mưa to tầm tã, tài xế vội vàng bước ra khỏi ghế lái, mở cửa cầm ô.

Trần Kỳ Chiêu thuận tay đưa cho tài xế một điếu thuốc, nói: "Ở ngoài chờ cháu."

Tài xế cung kính nhận lấy, nhìn người trước mắt cầm ô đi vào, từng bước từng bước đi vào tới những ngôi mộ trên núi.

Nghĩa trang tĩnh lặng, Trần Kỳ Chiêu dừng bước.

"Không mang hoa." Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh nhìn ba tấm bia mộ trước mặt: "Lâm Sĩ Trung không cứu được, khoản mục của ông ta thật sự rất bẩn, đến mức nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trong tù. Thật tiếc vì mọi người không thể tận mắt chứng kiến, mọi người có nghĩ rằng mình đã chết sớm quá không?"

Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió gào thét.

Trần Kỳ Chiêu không để ý, cậu châm một điếu thuốc rồi đứng ở trước tấm bia mộ: "Con mua một mảnh đất, tự ý chọn ở bên cạnh mọi người, không biết sau này khi con xuống đó mọi người có để lại chỗ cho con không."

"Bỏ đi, có hay không cũng không quan trọng, đỡ cho mọi người lại bị con làm cho tức chết."

Trần Kỳ Chiêu lẳng lặng hút một điếu thuốc xong, nhìn tấm ảnh trên bia mộ qua màn mưa, cho đến khi gương mặt Trần Thời Minh lọt vào mắt cậu, khiến trong thoáng chốc cậu nhìn thấy một ngày mưa nhiều năm trước.

Anh trai Trần Thời Minh, cũng chết trong một ngày mưa như vậy.

Ngày được chọn rất tốt, cũng chính là ngày mẹ cậu mất.

Nhà họ Trần phá sản, bố mẹ lần lượt qua đời, cuối cùng anh trai cũng tự sát. Nhiều năm trôi qua, Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ rõ lúc cậu bước chân vào nhà anh trai, nhìn thấy người thân đang ngủ yên trên sô pha, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.

Khi đó tiếng mưa nhỏ hơn một chút, không bằng bây giờ, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không thể nghe rõ.

Một số người nói không sai, người của nhà họ Trần đều đã chết, cuối cùng cậu là người duy nhất còn sống.

"Em đã bắt tất cả những kẻ nợ nhà họ Trần phải vào tù, món nợ của nhà họ Trần cũng đã không còn." Trần Kỳ Chiêu cười một cái, cậu ngồi xuống bên cạnh bia mộ của Trần Thời Minh, tự giễu nói: "Mười mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, hãy giữ vị trí tốt nhất cho em nhé."

Chỉ có tiếng gió gào thét trong mưa, màn đêm bao phủ cả nghĩa trang, vài ngọn đèn như đang thắp sáng trong màn mưa lay động.

Nước mưa rơi vào mặt, chân tay bắt đầu lạnh dần.

Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại.

-

Lễ hội, ánh đèn nhấp nháy với tiết tấu vi diệu, âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác.

Yên tĩnh rút đi như thủy triều, ngay sau đó là âm thanh chói tai.

Trần Kỳ Chiêu là bị âm thanh đánh thức, mơ hồ cảm nhận được nước mưa lạnh băng cùng hơi nóng của rượu liên tiếp quấy lấy, khiến cho đầu óc cậu hỗn loạn. Hình như cậu đã ngủ gật khi ngồi trong nghĩa trang... Mưa to như vậy, sẽ không khiến cậu phát sốt chứ?

Ồn ào quá, ai đang nói đấy?

"Nguyện vọng thi đại học, khó mà nói..."

"Giờ cứ lo chuyện nguyện vọng, không biết sau này còn phải lo gì nữa."

"Nhưng mà quả thật Tiểu Chiêu có nguy cơ, những thứ trong nhà cậu, về sau cũng không thể giao cho anh cậu chứ?"

... Thi đại học? Nguyện vọng?

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên mở to mắt.

Ánh đèn cực kỳ chói mắt, âm thanh ồn ào phát ra từ mọi phía, một lượng thông tin khổng lồ hỗn loạn đập vào nhau. Cơn đau đầu như kim châm kéo suy nghĩ hỗn độn, Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, nhìn kỹ những người chung quanh, hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đều trông trẻ tuổi lại non nớt.

Đây là đâu?

Không phải cậu đang ở nghĩa trang ngoại ô sao?

Quán bar? Nếu cậu gặp mưa phát sốt cũng sẽ không đưa đến đây.

Trên ghế trong quán bar có năm sáu chàng trai, lúc này vừa cụng ly vừa nói chuyện, điều đầu tiên Trần Kỳ Chiêu chú ý tới chính là người con trai mặc áo trắng đeo kính ngồi đối diện cậu, vẻ tri thức nho nhã của anh không hợp với cảnh tượng như vậy.

Thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời, chàng trai mặc áo trắng hỏi: "Kỳ Chiêu nghĩ sao? Nguyện vọng là một chuyện, cậu có ý định nào khác cho tương lai không?"

Trần Kỳ Chiêu không nói gì.

" alt="Truyện Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên" width="90" height="59"/>

Truyện Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

- Một người đàn ông ngụ tại TP.HCM đi công tác tại Liberia trở về. Sau 16 ngày người đàn ông này bị sốt, tiêu chảy, đau cơ và xuất huyết…

Trên đây là một tình huống giả định được diễn theo một kịch bản diễn tập khử khuẩn ổ dịch Ebola vừa diễn ra sáng 14/8 tại viện Pasteur TP.HCM.

Theo kịch bản này, bệnh nhân được các bác sĩ khám và theo dõi Ebola.

{keywords}
 Bệnh nhân nặng được chuyển đến bằng xe

Để chuyển bệnh nhân đến bệnh viện cách ly và điều trị, đội cơ động chống dịch của viện Pasteur TPHCM được điều động đến ổ dịch để khử khuẩn bệnh nhân, người tiếp xúc và phương tiện vận chuyển trước khi chuyển bệnh nhân đến khu vực cách ly.

Bệnh nhân sẽ được chuyển đến nhà khử khuẩn. Tại đây, nhà khử khuẩn được chia làm 3 luồng riêng biệt trong đó, 1 luồng dành cho nam, 1 cho nữ và 1 cho bệnh nặng được chuyển đến bằng xe cứu thương.

{keywords}
Khử trùng xe cứu thương đón bệnh nhân.
{keywords}
 Đưa bệnh nhân từ băng ca vào nhà khử khuẩn
{keywords}
Nhà khử khuẩn

Nhà khử khuẩn sẽ có 3 phòng. Theo kịch bản, lần lượt bệnh nhân sẽ được đưa đến phòng 1 - nơi có bộ phận tiếp đón, hướng dẫn bệnh nhân thay quần áo và sử dụng các vòi nước hóa chất. Quần áo thay ra được cho vào thùng.

Bước kế tiếp, bệnh nhân sẽ được làm sạch bằng nước, nước khử khuẩn và nước sạch. Mỗi loại được tiến hành trong thời gian một phút. 

Cuối cùng bệnh nhân được thay quần áo mới để đi vào khu cách ly trong bệnh viện.

{keywords}
  Làm sạch bệnh nhân

Xe khử khuẩn cơ động là một thiết bị đồng bộ dùng để khử khuẩn bệnh nhân, người tiếp xúc, cán bộ chống dịch sau khi hoàn thành nhiệm vụ ra khỏi vùng dịch. Đối với phương tiện vận chuyển bệnh nhân sẽ được khử khuẩn ở khu vực riêng.

Viện Pasteur TP.HCM cho biết, quy trình này sẽ được thực hiện nếu phát hiện bệnh nhân Ebola tại TPHCM.

Trần Chánh Nghĩa

Người tung tin 'dịch Ebola đến VN' từng là công an" alt="Diễn tập cách ly khử khuẩn ổ dịch Ebola ở Sài Gòn" width="90" height="59"/>

Diễn tập cách ly khử khuẩn ổ dịch Ebola ở Sài Gòn