Dự đoán, soi kèo thẻ vàng Cruz Azul vs Santos Laguna, 8h15 ngày 31/5

Thế giới 2025-01-28 21:05:08 83283
ựđoánsoikèothẻvàngCruzAzulvsSantosLagunahngàshi yu qi   Hoàng Ngọc - 30/05/2021 20:58  Kèo thơm bóng đá
本文地址:http://web.tour-time.com/news/33b693223.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Dortmund vs Werder Bremen, 21h30 ngày 25/1: Rắn không đầu


"Tao thấy nó chạy bên này, sao lại không có?"

"Con bà nó nó chạy nhanh thật..."

Chân trời dần chuyển sang màu đỏ, bình minh bắt đầu ló rạng.

Gió nhẹ mang theo hương cỏ cây tươi mát, bên tai hắn chỉ còn tiếng suối nước róc rách, tiếng chim hót yên bình, mọi thứ đều căng tràn sức sống.

Khi Kỷ Lan mở mắt thì bắt trọn được bức tranh ấy, hắn ngẩn ra hai giây im lặng đánh giá một vòng xung quanh.

Hắn nhớ hoàn cảnh trước khi mình ngủ say hoàn toàn không thân thiện như vậy, cho nên đây là nơi nào? Tại sao hắn lại ở đây?

Đúng rồi, giống như có người đang nói chuyện chỉ là đứng quá xa hoàn toàn không nghe rõ... Suy nghĩ tới đây, trong đầu vang lên giọng nói run run suy yếu mang theo chút gì đó lấy lòng: "Tiền, tiền bối?"

Ngôn ngữ thật xa lạ nhưng Kỷ Lan hoàn toàn có thể nghe hiểu.

Hắn thu ánh mắt đang hướng ra bên ngoài nhìn quần áo lố lăng, vết máu trên người cùng ngón tay rõ ràng không phải của hắn, nháy mắt phân biệt được tình hình — đây không phải là thân thể quen thuộc mà do hồn phách đã bị túm lại, trước mắt có vẻ đang dùng chung vẻ bề ngoài với nguyên chủ.

Hắn quét mắt nhìn trận pháp trên đất, cúi đầu đánh giá qua loa.

Giờ phút này Kỷ Lan đang đứng trong nơi niệm chú, bên chân là mảnh ngọc bội dính đầy máu. Hắn nhặt nó lên, đi khỏi trận pháp rồi trả lời giọng nói trong đầu thật dịu dàng: "Ơi?"

Nguyên chủ thử hỏi: "Không biết, không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào cho phải..."

Kỷ Lan phảng phất như mình vừa tự học thành tài thêm một ngôn ngữ mới: "Chuyện xưng hô ném sang bên, bây giờ cậu nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra trước đã."

"Vâng ạ." Nguyên chủ vội vàng đáp: "Tôi là học viên của học viên Tu Tiên, năm tư...à, chỗ bọn tôi học sáu năm mới tốt nghiệp. Năm nay khoa bắt tôi phải lưu ban nhưng tôi không muốn, tôi còn có người em trai cùng cha khác mẹ..."

Chả biết có phải do quá khẩn trương hay không, nửa ngày nguyên chủ vẫn chưa nói được vào ý chính.

Cũng may Kỷ Lan đã ngủ đủ lâu để không ngủ gật, càng không nổi nóng với nguyên chủ mà chỉ yên lặng lắng nghe, ý đồ muốn chải chuốt rõ ràng manh mối còn sót lại.

Tuy nhiên sau đó hắn phát hiện ký ức trong đầu có thể tùy tiện rút ra, Kỷ Lan nhanh chóng nghe nhìn cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.

Linh khí toàn cầu sống lại, sinh linh khắp thiên hạ một lần nữa có thể tiếp tục tu luyện thành tiên.

Nước Hoa có bốn học viện Tu tiên lớn, nguyên chủ theo học ở đó. Cả khối có tổng cộng năm lớp phân theo tư chất, nguyên chủ được xếp vào lớp thứ năm, gần hai năm nay thành tích tất cả các môn đều đứng hạng bét.

Học viện mới đặt ra chế độ lưu ban, nguyên chủ vì muốn trụ lại thế nên nửa năm nay đã dùng không ít cách.

Tuy nhiên tư chất cậu không cao chỉ có thể nhờ tới sự giúp sức của bên ngoài, đáng tiếc đập một đống tiền mua pháp khí nhưng lại bị người ta lừa, vẫn đứng hạng bét như cũ.

Gần đây vô tình biết được một loại cấm thuật, nghe đồn chỉ cần sử dụng đồ cổ liên quan tới cô hồn là có thể triệu hồi chủ nhân của nó phục vụ. Đúng lúc trong tay người bán có đồ cổ nhưng lại không chắc sẽ thành công, nguyên chủ sợ bị lừa, cò kè mặc cả mãi cuối cùng quyết định đặt cọc nửa số tiền nếu được thì thanh toán nốt không thì thôi.

Vận may của nguyên chủ không tốt, không thành công. Đang trong lúc hết hy vọng chấp nhận lưu ban thì lại nghe nói một bí cảnh lớn vừa mở ra, cậu quyết định đặt cược lần cuối tới chợ đen kiếm người che chở, cùng bọn họ tham gia mong tìm được cơ duyên tốt.

Rồi chả hiểu may mắn hay xui rủi, cậu vừa vào đã nhặt được pháp khí cơ mà lại bị theo dõi, chật vật mãi mới chạy được tới đây. Bước vào đường cùng không kịp suy nghĩ nhiều, nguyên chủ nhớ tới cấm thuật không thành công khi trước, lấy ngay cái pháp khí vừa nhặt được ra thử thêm một lần.

Lần này nguyên chủ triệu hồi được hồn phách Kỷ Lan.

"...Chắc chắn tiền bối là người lợi hại!" Nguyên chủ nói nhiều, khẩn trương giảm đi bớt: "Giờ tôi không cần lo bị đuổi giết nữa rồi, bọn này quả thật là đám vô nhân tính..."

Trong lúc cậu dong dài Kỷ Lan đã xem xong trận pháp, đột nhiên hỏi: "Người nhà họ Kỷ?"

Nguyên chủ dừng lại, ngay sau đó khen tặng: "Đúng vậy, tôi họ Kỷ tên Kỷ Lan (*), tiền bối thật lợi hại!"

Kỷ Lan nhướng mày thử hỏi: "Lan nào?"

"Lan trong 'Sóng lớn vĩ đại', ông nội tôi đặt."

(*) Kỷ Lan – 纪澜: trong đó 澜 có nghĩa là sóng lớn, sóng cả.

Cậu lấy lòng hỏi: "Tiền bối, bí cảnh này quá nguy hiểm, hay tôi đưa ngài ra ngoài nhé? Chúng ta đi ăn uống no nê, vừa ăn vừa nói..."

Kỷ Lan hỏi xong liền tìm được trong trí nhớ nguyên chủ, trùng hợp làm sao lại trùng tên trùng họ với mình.

Tuy vậy ý nghĩ đó lóe lên rất nhanh, hắn thuận tiện thấy luôn cả gia đình người nọ, hỏi thêm một câu chẳng ra hơi: "Người nhà họ Kỷ...không chết hết à?"

Sự tiếc nuối quá thật lòng, nguyên ngủ ngay lập tức ngậm miệng.

">

Truyện Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên


Trầm thấp một câu nói, cũng không mang theo biểu tình gì, nhưng lại khiến cho tướng sĩ phía sau nguyên bản chết lặng, đều xúc động đến đỏ mắt.

Một nam tử mặc giáp phục màu đen rút ra bội kiếm, nói giọng khàn khàn: "Quận chúa, người xưa nay không có lỗi với chúng ta. Hôm nay, người không thể mang chúng ta chạy thoát, thế nhưng chúng ta thề sống chết quyết đưa quận chúa rời đi!"

Dứt lời, hắn khàn giọng hô: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bày trận!"

Vừa dứt lời, mấy trăm người nhanh chóng xếp thành hàng, nam tử kia dẫn đầu lao vào quân địch: "Thề sống chết hộ quận chúa phá vòng vây!"

Trường kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh, chém thẳng về phía binh lính Thổ Dục Hồn.

Vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, tráng sĩ liều chết mà tiến thẳng không lùi, không ngừng tràn lên đâm thẳng vào quân địch.

Bất quá mấy khắc thời gian, mặc cho lưỡi giáo đâm xuyên qua thân thể, máu tươi đầm đìa tuôn rơi, hơi thở cũng sắp tắt nghẹn, binh lính Tây Nam Vương Phủ điên cuồng quyết tử với đối phương.

Trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp thi thể chồng chất lên nhau, mà những tráng sĩ Vương phủ bị giáo xuyên qua đều chết trong tư thế thẳng tắp. Tướng lĩnh còn sót lại không ngừng đạp gió mà lên, một đường xông thẳng đến chém giết đoàn kỵ binh phía trước.

Tinh thần chiến đấu liều chết điên cuồng này, khiến cho binh lính Thổ Dục Hồn vốn dũng mãnh thiện chiến cả kinh trợn mắt ngoác mồm, trong tay đều nhịn không được run rẩy.

Phó Ngôn Khanh ngăn cản không được, cũng không thể ngăn cản, nàng hét vang một tiếng, mang theo vô tận đau đớn cùng hối hận, giống như giao long vào biển, hết thảy âm thanh sau đó đều tắt nghẹn ở cuống họng.

Trong mắt nàng tất cả đều như nhòa đi, lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp vòng vây phía trước, nhìn thấy rất rõ đại tướng Thổ Dục Hồn đang ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Nắm chặt trường kiếm trong tay, một đường xông thẳng về phía đó....

Cho đến khi hoàng hôn đổ xuống, ánh tà dương treo lơ lửng phía trời tây, đem xa xa một mảnh cát vàng nhuộm đỏ, giống như máu tươi bắn lên tung tóe khắp trời, bi tráng thê lương.

Phó Ngôn Khanh đứng giữa chiến trường, kiếm trong tay rốt cuộc chống không nổi nữa, cả người đổ quỳ xuống dưới, sau lưng nàng còn sót lại năm vị tướng sĩ thương tích đầy mình, cũng đồng thời quỳ xuống.

Đứng bên cạnh bọn họ là một nữ tướng mặc giáp phục nhẹ, ánh mắt nặng nề buông xuống mặc niệm cho những tướng sĩ Tây Nam Vương phủ, cũng im lặng không nói một lời. Đều là quân nhân, nàng hiểu thấu sự đau đớn thống khổ mà những người trước mắt đang trải qua.
">

Truyện Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Nhận định, soi kèo Atletico Madrid vs Villarreal, 22h15 ngày 25/1: Bám đuổi gắt gao


Lệ Đình Thâm - tổng tài nghìn tỷ vừa mới trở về sau chuyến công tác, đã nghe được tin dữ. Anh lập tức chạy đến tang lễ, nhào đế bên quan tài của cô gái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh ấy không hiểu tại sao, người mà anh ấy yêu nhất, trong chớp mắt lại thành ra như vậy. Tổng tài bất chấp sự ngăn cản của mọi người ôm lấy thi thể của cô gái rời đi.

"Nè! Cậu thể làm như vậy được."

"Lệ tổng anh không thể làm như vậy. Lệ tổng, Lệ tổng."

Nhưng vệ sĩ của của anh đã ngăn cản mọi người, không cho họ cản trở anh mang thi thể của cô đi. Anh đã cho người đi điều, bắt tất cả những kẻ đã hại chết cô, quỳ trước thi thể của cô, và để cho bọn họ nếm trải nổi đau đến tột cùng. Sau đó, anh đã tự tay giết hết những kẻ đó. Anh đi đến nằm bên cạnh thi thể của cô, tự kết liễu đời mình. Trước khi chết anh nhìn người nằm bên cạnh mà mỉm cười nói:

"Hy Hy anh sẽ đi cùng em, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa."

Nhưng anh lại không hề hay biết từ lúc anh mang thi thể của cô rời đi, thì linh hồn của cô vẫn luôn đi theo sau anh, và cũng đã chứng kiến thấy tất cả mọi thứ mà anh đã làm cho mình. Lúc này cô mới nhận ra rằng, chàng trai mà ngày xưa mình xem thường nhất lại chính là người yêu mình sâu đậm nhất.

"Hy Hy! Mau tỉnh lại đi"

"Con gái mau tỉnh lại đi."

Cô gái đột nhiên sặc nước rồi bật dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy cha mẹ và anh trai đã mất đều ở bên cạnh mình. Còn chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì cô lại nhìn thấy người đàn ông đã khiến cô vô cùng đau khổ ở kiếp trước, còn có cô em họ đã thông đồng với anh ta làm điều ác, hại chết cả gia đình của cô.

Cô còn gái duy nhất của Mộ gia - Mộ Tiểu Hy. Cô được tất cả mọi người trong gia đình nuông chiều từ bé. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của cô, cô lại bị rơi xuống nước. Nếu không nhờ có người cứu có thể cô đã mất mạng rồi.

Vẫn còn chìm mãi trong suy nghĩ, người đã cứu cô trong hồ nước. Cô phát hiện cách đí không xa, bóng dáng người đàn ông đã chết cùng cô ở kiếp trước, cô ấy vội vàng đứng dậy và chạy đi tìm.

Mọi người nhìn thấy cô chạy đi cũng lo lắng gọi với theo.

"Hy Hy, con đi đâu vậy?"

"Hy Hy, em muốn đi đâu?"

Tuy nhiên lúc cô đuổi đến lại không có ai ở đây cả, vì mới vừa tỉnh nên cơ thể lúc này cơ thể yếu ớt của cô đã không còn chóng đỡ nổi mà ngã xuống. Ngay sau đó, một đôi chân nam giới đã xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước mắt lên nhìn là người đàn ông đó, anh lạnh lùng nói:

"Tôi sẽ gọi người đến giúp cô."

Cô vội ôm lấy chân anh nói: "Khoan đã, khoan đã! Không cần đâu. Chẳng phải anh cũng có thể giúp được sao? Làm phiền anh có thể kéo tôi lên được không? Hay là anh không thể bế tôi nổi sao?"

Cô lại nhớ đến kiếp trước khi anh bế cô rời đi khỏi tang lễ chẳng phải là rất là thành thục hay sao? Bây giờ lại tỏ ra ghét bỏ cô như vậy.

Lệ Đình Thâm cuối người cô lên và hỏi:

"Mộ tiểu thư muốn đi đâu?"

Lúc này cô lại nghĩ, [ Lại còn một câu Mộ tiểu thư, hai câu cũng Mộ tiểu thư. Nghe thật là xa lạ, không phải lúc đứng trước thi thể của mình vẫn còn một câu Hy Nhi, hai câu Hy Nhi sao? Bây giờ lại tỏ ra không quen biết mình.] Hai người mắt đối với nhau được một lúc thì cô mới lên tiếng.

"Tôi muốn về phòng."

Lúc này anh trai cô cũng đuổi đến, lại nhìn thấy Lệ Đình Thâm đang bế em gái mình, liền đi đến.

"Hy Hy! Sao em lại ở đây?"

Mộ Tiểu Hy: "Không có gì, vừa rồi lúc em đi dạo thì bị ngã, Mộ tổng đã giúp em."

">

Truyện Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

友情链接