Thể thao

Vợ đòi thêm tên vào sổ đỏ, chồng đi nước cờ khó lường làm sụp đổ hôn nhân

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-03-24 03:58:39 我要评论(0)

Ảnh minh họa: Sohu.Chồng của Lệ - Mạnh - kém cô ba tuổi. Hai người gặp nhau trong một bbảng xếp hạng ligue 1bảng xếp hạng ligue 1、、

Vợ đòi thêm tên vào sổ đỏ, chồng đi nước cờ khó lường làm sụp đổ hôn nhân - 1

Ảnh minh họa: Sohu.

Chồng của Lệ - Mạnh - kém cô ba tuổi. Hai người gặp nhau trong một buổi hẹn hò qua mai mối và đã dành thời gian tìm hiểu. Lệ từng qua vài mối quan hệ nhưng vì nhiều lý do mà chẳng đi đến đâu. Độc thân suốt bao năm, cuối cùng cô nghe lời bố mẹ bắt đầu đi hẹn hò qua mai mối.

Khi đó dù đã 29 tuổi nhưng yêu cầu của Lệ không hề thấp, tất cả đều liên quan đến vật chất. Tiền dẫn cưới 300 triệu đồng, chú rể phải có nhà và ô tô. Căn nhà phải có tên cô trong giấy tờ. Nếu ngôi nhà mua trước khi kết hôn thì phải thêm tên cô vào, mua sau hôn nhân thì đương nhiên vợ chồng cùng đứng tên. Cô còn yêu cầu lương tháng của bên kia phải không dưới 30 triệu đồng, vì bản thân cô đã có lương 17 triệu.

Buổi hẹn hò lúc đầu không mấy suôn sẻ vì Lệ hơn tuổi Mạnh, cả hai chỉ đơn giản để lại thông tin liên lạc và không liên lạc quá nhiều. Nhưng tình cờ vì có chung sở thích chơi game nên họ tiếp xúc nhiều hơn, lâu dần thành một cặp và bắt đầu yêu nhau.

Khi cưới, Lệ giảm tiền dẫn cưới xuống còn 200 triệu vì gia đình Mạnh kêu 300 triệu nhiều quá. Nhưng cô nhất quyết đòi đứng chung tên sở hữu nhà. Cả hai đính hôn và mua nhà. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo những gì mình mong đợi, nhưng nhìn thấy cách cư xử của Mạnh sau khi kết hôn, Lệ bắt đầu cảm thấy bất lực.

Mạnh không đưa tiền lương cho vợ hàng tháng, cũng không hỏi lương của vợ, nhưng mỗi tháng khi trả tiền thế chấp nhà, anh đều yêu cầu Lệ chi một nửa. Điều này làm cho Lệ cảm thấy khó hiểu. Cô hỏi tại sao, Mạnh nói:

"Căn nhà đứng tên hai người, phải cùng nhau trả nợ. Mẹ anh nói căn nhà vốn của nhà anh mua, nhưng em đòi thêm tên vào, thì phải chia ra mỗi bên trả một nửa. Anh sẽ trả phần còn lại của chi phí sinh hoạt, còn em phụ trách việc ăn uống".

Lệ rất buồn khi nghe điều đó. Cô nói thẳng: "Anh đã bao giờ thấy ai lấy chồng mà sống thế này chưa? Chúng ta là vợ chồng, có cần phải phân chia rạch ròi như vậy không?".

Nhưng Mạnh nói:

"Anh còn chưa thấy ai đòi "lễ đen" đám cưới 200 triệu, trong khi anh còn mang ít đồ đạc, đồ dùng gia đình sang đây. Gia đình anh đã trả tiền mua nhà và nhà có tên em. Em kết hôn không có gì cả, mẹ anh nói, em nhiều tuổi hơn anh, nếu anh nghe em thì sau này thành cái gì trong nhà này?".

Lệ đành bất lực chấp nhận cách sống sòng phẳng của chồng. Sau một năm, nghĩ tình cảm vợ chồng đã gắn bó hơn, cô hỏi vay chồng 50 triệu, bịa ra lý do rằng cần dùng việc trong gia đình, tháng sau sẽ trả lại. Mạnh đồng ý, nhưng sau một tháng, Lệ không trả. Cô bảo chồng: "Em thực sự không có tiền. Sao anh không cho em luôn, nếu không em sẽ tiết kiệm trong mấy năm trả dần".

Mạnh không hài lòng và nói: "Hiện tại mỗi tháng em chỉ kiếm được 17 triệu chưa trừ tiền trả mua nhà, rồi em còn chi tiêu việc em, ước tính còn lâu em mới trả tiền anh được. Quên trả dần đi, đợi đến khi tiết kiệm đủ thì trả".

"Nếu em không trả anh sẽ làm gì? Sau một năm là vợ chồng, anh lo cho nhà anh, em lo cho nhà em, không phải là quá kỳ lạ sao? Như vậy là vợ chồng à?", Lệ hỏi.

Mạnh nói: "Sống thế không tốt à? Chúng ta không can thiệp vào kinh tế của nhau".

Sau khi nghe xong, Lệ không nói nữa, nhưng trong lòng rất thất vọng. Sau khi suy nghĩ cả đêm, hôm sau cô thu dọn đồ đạc và nói:

"Anh có thể trả món nợ mà tôi phải trả, căn nhà thuộc về anh, còn tôi sẽ không sống ở đây nữa. Chúng ta chờ ly hôn".

Mạnh choáng váng: "Tại sao lại ly hôn? Anh mới kết hôn được một năm. Có chuyện gì vậy? Em không hài lòng với việc phải trả lại tiền cho anh? Em còn đang mang thai. Giờ ly hôn thì sao? Còn con thì sao?".

Nhưng Lệ bảo:

"Năm ngoái tôi còn lưỡng lự chuyện ly hôn nên quyết định cho qua. Dù gì thì tôi cũng mới kết hôn, nhưng giờ tôi chịu đủ rồi cách sống của gia đình anh. Sòng phẳng phát sợ, đi ăn gia đình về cũng phải tất toán. Đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.

Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ giống như một gia đình khi thời gian trôi đi. Nhưng một năm đi qua, bây giờ vẫn thế. Quên đi, ly hôn sớm đi. Trả lại tôi khoản cầm cố năm qua tôi đã trả, không thì thôi, để bù lại tiền tôi vay anh. Còn con ư? Anh nghĩ tôi sẽ không ly hôn vì con sao, nực cười!".

Vì đã có con chung nên Mạnh cũng hết lần này đến lần khác níu giữ nhưng Lệ không chấp nhận. Gia đình chồng cũng đến tìm Lệ với mong muốn hai người tái hôn nhưng Lệ không đồng ý. Cô chọn cách im lặng.

"Nếu tôi tái hôn mà vẫn sống như vậy thì tái hôn làm gì, tôi sống một mình cũng được. Tôi không thể chung sống với một người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ", Lệ nói, trong lòng vẫn bức xúc.

Theo Dân trí

Vợ chồng U70 trao nhau chiếc nhẫn đầu tiên sau 45 năm chung sốngKhoảnh khắc đôi vợ chồng U70 trao nhẫn và nói những lời yêu thương với bạn đời khiến những người có mặt rơi nước mắt vì xúc động.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Thanh Vũ nghe thấy chính giọng nói khản đặc phát từ cổ họng của mình, đôi bàn tay nàng nắm chặt lấy tay người nằm trên giường.

Trên khuôn mặt kiều diễm, nước mắt cứ chảy dài xuống, từng hàng lại từng hàng, thấm hoen hết những lớp phấn son, rửa trôi hết những nét điểm trang tinh xảo.

Nước mắt ấy, không có cách nào kiếm chế, cũng không có cách nào ngăn lại, là đau thương thể hiện ra bên ngoài, cũng là đau thương thấm tận ruột gan. Mọi thứ lúc này trước mắt nàng đều là một màn mờ ảo, tất thảy đều không nhìn rõ được nữa, duy chỉ có khuôn mặt của người nằm trên giường giờ khắc này đọng lại trong tròng mắt sâu thẳm của nàng. Sâu đậm, chân thực.

Nam nhân nằm trên giường cho dù sắc mặt trắng bệch, thần thái hốc hác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một mỹ nam diện mạo xuất chúng, mỗi đường mỗi nét đều là kiệt tác của tạo hóa. Mày kiếm cao quý, mắt phượng sâu dài, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt cân đối hài hòa, tổng thể kết hợp lại tựa như một thứ bảo vật thủ công tinh xảo bậc nhất. Chàng nằm trên giường, trút từng hơi thở nặng nề, ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng, phủ lên một màn sương mờ ảo mơ hồ không thể nhìn thấu. Trên khóe môi chàng vương lên một nét cười cao ngạo,lúc này dường như coi thường tất cả, coi thường cả sinh tử.

"Tiểu Vũ ngốc... nàng khóc cái gì?... Ta nói... ta sẽ không bỏ nàng... sẽ không."

Nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống, thấm ướt cả vạt cung trang lộng lẫy, nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc lúc này trống rỗng. Tất cả chỉ còn lại sự hoảng hốt, sợ hãi, con ngươi đen láy kia co lại trong thoáng chốc, vì câu nói "Ta sẽ không bỏ nàng" mà run lên.

Đôi mắt của chàng lúc ấy dường như vì quá mệt mỏi mà khép lại, bàn tay trong tay nàng cũng vô lực mà trượt xuống. Thanh Vũ như vừa mới bước chân đã bước hụt, vội dang tay ôm chàng trọn trong lòng, khuôn mặt vô hồn như kẻ đã chết, giọng nói cũng ngắt quãng, xa xăm: "Trường Nguyên, chàng không được... nhất định không được... bỏ ta..."

Không có ai đáp lại.

Thời khắc này, Đông cung rộng lớn chỉ có Thanh Vũ và Trường Nguyên.

Nàng cất tiếng gọi chàng, nhưng chàng đã vĩnh viễn không thể trả lời được nữa.

Nói là nhất định không được bỏ nàng, nhưng cuối cùng, Trường Nguyên, thân là Thái Tử Đại Khuynh, vẫn không chống đỡ nổi cái gọi là "vận mệnh", trời bảo chàng phải chết, chàng không có cách nào sống.

Khó khăn lắm, hai người mới có thể ở bên nhau, vậy mà... tại sao?

Nếu có thể lựa chọn, nàng nhất định sẽ không cố chấp nữa, không muốn trả thù nữa, không hại người nữa, tất cả oán hận đều buông bỏ... Chỉ cần Trường Nguyên có thể bình an... cho dù không ở bên cạnh chàng cũng được...

Nếu sớm biết nàng sẽ hại chàng đến nước này, ngày đó chẳng thà chôn thân chốn thanh lâu... vĩnh viễn không quay trở về...

"Vận mệnh... là thứ gì chứ?"

Thanh Vũ ôm Trường Nguyên trong lòng, chính mình cảm nhận cơ thể của chàng lạnh dần, rồi lại lạnh dần...

"Ta không tin... Ta không tin chúng ta không chống lại được thứ gọi là vận mệnh."

Nàng điên rồi.

Phải, điên rồi.

Trường Nguyên, đời này không biết đã cứu nàng bao nhiêu lần, vậy mà nàng còn chưa báo đáp được cho chàng điều gì...

Một kẻ như nàng, lấy tư cách gì ở bên cạnh Trường Nguyên?

"Cầu xin chàng, Trường Nguyên, đừng đi có được không?"

Đừng đi.

"Mất chàng, ta sống một mình ở nơi lạnh lẽo này, còn có ý nghĩa gì?"

Không có chàng, sống chết có gì khác nhau?

***

Năm Đông Các thứ hai mươi, Trường Nguyên Thái Tử được Trấn Vũ Hoàng Đế yêu thương nhất, bệnh nặng, qua đời.

" alt="Truyện Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?" width="90" height="59"/>

Truyện Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?


Dĩnh Thiên đi một mạch đến bên cạnh mẹ, miệng toe toét, " Mẹ à, con đã lên cấp ba rồi đấy, sẽ không được ở gần mẹ mỗi ngày nữa, mẹ phải nhớ giữ sức khỏe nhé."

Mộc Nghiên đưa tay vò vò tóc Dĩnh Thiên, viền mắt có hơi đỏ, " Mẹ biết rồi. Con đi học nhớ chăm chỉ, hòa thuận cùng bạn bè nhé. Môi trường cấp ba sẽ khác hoàn toàn trong tưởng tượng của con đấy."

" Con biết rồi, mẹ yên tâm. Mỗi tối con sẽ gọi điện trò chuyện cùng mẹ nhé." Dĩnh Thiên vừa nói vừa đưa tay đón lấy hộp cơm mẹ chuẩn bị cho vào trong cặp.

" Được rồi, nhanh lên kẻo trễ xe buýt." Mộc Nghiên dường như muốn khóc, vội hối thúc con trai đi học nhanh một chút.

Nếu thằng bé còn đứng đây nữa, cô chắc chắn sẽ ôm khư khư nó trong lòng không cho đến trường nữa.

Hoa Dĩnh Thiên từ nhỏ đã sống cùng cô, một người mẹ đơn thân. Vì lúc nhỏ, Tiểu Dĩnh rất hay bị bệnh vặt, cô ngày đêm luôn chăm sóc thằng bé kỹ càng từng chút. Đến hôm nay, nó đã mười lăm tuổi, đã bước vào môi trường mới, hoàn toàn xa lạ, Mộc Nghiên trong lòng không hề yên tâm để con trai xa mình lâu như thế.

Ở Dịch San, các học sinh chỉ có thể về thăm nhà vào những dịp nghỉ tết, nghỉ hè, thời gian còn lại sẽ tá túc tại trường luôn. Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên nhíu nhíu mày ra vẻ không hài lòng. Nhưng biết sao được, Dĩnh Thiên đã đeo cặp lót tót chạy ra bến xe buýt mất rồi.

Dĩnh Thiên đi bộ từ nhà ra đến bến xe, vừa chạy tới nơi thì kịp lúc xe buýt sắp rời đi. Cậu hớt hải chạy lên xe, quẹt thẻ rồi tìm chỗ ngồi xuống. Hôm nay xe buýt khá vắng người, Dĩnh Thiên một mình một chỗ, yên ắng lạ thường. Cậu dựa người vô ghế, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thổi vào mặt khiến tâm trạng cũng khoai khoái hơn.

Từ nhỏ, Hoa Dĩnh Thiên chỉ quấn quýt với mỗi Hoa Mộc Nghiên mà thôi. Trong ý thức của cậu, làm gì cũng phải có mẹ bên cạnh, đi đâu cũng sẽ có mẹ bảo vệ. Cậu không tưởng tượng được đến ngày mình sẽ rời xa mẹ lâu như vậy để bắt đầu môi trường học tập mới.

Lúc đầu khi quyết định chọn trường, Hoa Dĩnh Thiên đã vô cùng băn khoăn không biết có nên chọn một ngôi trường gần nhà hay không? Nhưng cậu rất ham học, chỉ muốn mình được vô một môi trường tốt để bồi dưỡng kinh nghiệm, sau này mới có thể thực hiện ước mơ đậu đại học. Vì thế mà, Dĩnh Thiên nhắm ngay chóc Dịch San, ngôi trường rất có tiếng tăm dạy dỗ tốt, ngặt nỗi...nó rất xa nhà.

Hoa Dĩnh Thiên đã mất hẳn hai tuần để suy nghĩ về quyết định này, cuối cùng cũng là vì tương lai phía trước, cậu đặt bút ghi nguyện vọng của mình. Và hiện tại, cậu đang tiến đến gần môi trường học tập trong mơ.

Xe buýt ì ạch chạy về phía trước, có lúc dừng lại ở ngã tư, có lúc lại bóp còi inh ỏi, Dĩnh Thiên hơi nhíu mày nhìn con đường trước mắt, sau đó liếc đến đồng hồ trên tay, gần bảy giờ sáng rồi. Mọi người đã thức dậy bắt đầu ngày mới.

Đúng ba mươi phút sau, xe buýt đã cập vào bến, Hoa Dĩnh Thiên nhanh chóng đeo cặp lên vai rồi đi xuống. Chân vừa chạm mặt đất, ánh mắt cậu đã dừng lại trước cánh cổng trường.

Cậu lẩm nhẩm trong miệng, " Cao trung Dịch San."

Đứng đó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu sải bước đi vào. Dĩnh Thiên vừa mới nhấc chân thì đã bị một hình ảnh khác gây chú ý. Cậu nhìn theo hướng của mấy học sinh khác thì phát hiện có chiếc xe hơi màu trắng sành điệu đậu trước cổng. Bước ra là một nam sinh quần áo bảnh bao, gương mặt tuấn tú nhưng trông vô cùng ngổ ngáo.

Cậu đứng im giương mắt nhìn người kia một chút, trong đầu thầm nhận xét. Nhà cậu ta hẳn là rất giàu có? Nhưng như thế này có phải đã quá khoa trương không nhỉ? Dĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn chiếc xe màu trắng dần phóng đi, cậu nam sinh kia cặp đeo trên vai, gương mặt hất cao, ngông nghênh bước vào.

Hai giây sau, Dĩnh Thiên đã hết bị chú ý bởi người đó, bắt đầu sải bước đi vào trường. Cậu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. Cao trung Dịch San quả là rất rộng, rộng hơn trong tưởng tượng của cậu nữa.

Khuôn viên trường bao quanh bởi mấy cây lâu năm, trên mặt đất cũng rải đầy lá vàng, ở chính giữa còn có một hồ nước rất to, trên đó là một bức tượng được khắc tỉ mỉ, điêu luyện. Hoa Dĩnh Thiên khẽ nhoẻn miệng cười rồi bước nhanh đến bảng thông báo.

" alt="Truyện Bạn Học Lưu Manh" width="90" height="59"/>

Truyện Bạn Học Lưu Manh