
Lần ấy cô bạn học đang làm ở ngân hàng gọi điện cho chị khoe: “Hôm qua tao thấy chồng mày lại mang tiền gửi, dạo này hai vợ chồng làm ăn gì phát thế, có mối nào cho bạn ké với…”. (ảnh minh họa)
Suốt một tuần chị xin nghỉ làm để theo dõi anh nhưng chẳng thấy có gì khả nghi, thậm chí còn thấy anh chu đáo với vợ hơn, rất hay nhắc về những chuyện xa xưa của anh chị. Anh vẫn chăm chỉ với công việc, vẫn thương yêu vợ con như bình thường. Đi làm về là anh lại giúp chị đón con, dọn dẹp nhà cửa cùng chị. Tối tối sau khi chơi cùng con anh mới chui đầu vào phòng làm việc. Mà điện thoại, máy tính cá nhân của anh cũng chẳng có gì đáng khả nghi. Đôi lúc nhìn vào mắt anh, chị thấy ở đó đong đầy yêu thương trìu mến, chị chợt nghĩ có khi nào bạn chị nhầm. Thế nhưng những gì bạn chị nói về anh hôm ấy thì quả thực đúng. Chị cứ thế sống trong nỗi nghi ngờ cho đến một ngày, anh vừa đi công tác được một ngày thì chị nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
“Chị có thể đến bệnh viện gặp tôi một chút không?” – Giọng người đàn ông vang lên trong điện thoại làm chị lo lắng.
“Xin hỏi tôi đang nói chuyện với ai đó ạ?” – Chị hỏi lại người đàn ông với giọng cẩn trọng, chị có cảm giác người đàn ông này sẽ mang đến cho chị tin không vui.
“Tôi là bạn của chồng chị, cũng là bác sĩ chữa trị cho anh ấy. Chị có thể bớt chút thời gian đến gặp tôi được không….” – Giọng người đàn ông rất nghiêm túc. “Bác sĩ chữa trị cho anh ấy”, chị lẩm bẩm lẩm bẩm nhắc lại lời của người đàn ông, tay cầm điện thoại của chị buông thõng xuống, ánh mắt hốt hoảng nhìn lên tấm ảnh cưới treo trên tường, “rốt cuộc anh bị bệnh gì đây?”.
***
Khi chị về đến nhà cũng là lúc cơn mưa đổ ào xuống, mưa mùa đông mà sao giống cơn mưa bất chợt của mùa hè thế. Người chị run run không biết có phải do cơn mưa hay do những lời người bác sĩ bạn anh nói. Lòng chị lạnh băng, từng lời đều đều của bạn anh vẫn văng vẳng bên tai chị.
“Chị biết giờ này Hưng đang ở đâu không” – Người bác sĩ cũng là bạn của chồng chị lên tiếng hỏi ngay khi chị bước vào phòng.
“Anh ấy đi công tác” – Chị thản nhiên trả lời. Chị biết chồng mình là người như thế nào, anh ấy sẽ không nói dối vợ con.
“Lần ‘công tác’ này anh ấy chẳng đi đâu xa cả, vẫn ở trong thành phố này thôi. Anh ấy đi đến những nơi mà trước kia hai người thường hẹn hò” – Người đàn ông nói với ánh mắt cực kì nghiêm túc.
“Ý anh là sao?” – Chị ngạc nhiên thốt lên, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với chồng mình cả - “Có chuyện gì xin anh hãy nói thẳng ra đi. Mà anh nói anh là bác sĩ điều trị cho chồng tôi, vậy chồng tôi bị bệnh gì?”.
![]() |
Chị vừa thấy anh trở về liền chạy lại ôm chầm lấy anh nức nở: “Tại sao, tại sao lại giấu em chứ? Tại sao lại như vậy hả anh?”. (ảnh minh họa) |
“Chồng chị bị một căn bệnh thoái hóa não, một biến thể của bệnh Alzheimer. Chắc chị đã từng nghe bệnh Alzheimer ở người cao tuổi rồi chứ? Nhưng anh ấy còn rất trẻ, không biết tại sao lại mắc chứng bệnh này. Hơn nữa, anh ấy còn bị ung thư phổi ….”. Chị không nghe hết những lời người đàn ông trước mặt mình nói, mắt chị nhòa đi, tai ù ù, nơi ngực trái có cảm giác đang nghèn nghẹn. Chị lặp đi lặp lại “Alzheimer, ung thư phổi” giống như một người điên.
“Ung thư phổi, anh ấy biết cách đây lâu rồi, tôi khuyên anh ấy đến các bệnh viện chuyên khoa chữa trị nhưng anh ấy không đi. Còn Alzheimer, cũng chỉ mấy tháng nay thôi. Nhưng có lẽ đã quên nhiều chuyện rồi… Mỗi lần anh ấy đi ‘công tác’ thực ra là đi về quê, đi đến những nơi anh ấy từng gắn bó, rồi đi thăm bạn bè, và lần này là đi đến những nơi anh chị thường hẹn hò. Những lần trước, lần nào tôi cũng đi cùng anh ấy, lần này tôi bận nên để anh ấy đi một mình. Chị có thấy gần đây anh ấy hay có biểu hiện gì lạ không?” – Người đàn ông tiếp tục nói.
“Cũng có, anh ấy hay nhắc lại những chuyện cũ” – Nước mắt chị lưng tròng.
“Đúng rồi, vì anh ấy sợ quên chúng nên cố nhắc lại. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, chắc hẳn anh ấy quên rồi. Có điều này tôi muốn nói với chị. Thực ra, chồng chị có một khoản tiền rất lớn, đã gửi ngân hàng và đứng tên chị. Đừng ngạc nhiên khi tôi biết chuyện này. Anh ấy nói cho tôi nghe, còn chỉ cho tôi biết anh ấy cất sổ tiết kiệm ở đâu trong nhà chị cơ. Bởi vì anh ấy sợ sẽ quên mất … chị, quên mọi chuyện nên nói cho tôi biết và nhờ tôi sau này nói với chị. Tôi lại không giữ lời hứa với chồng chị rồi.” – Người đàn ông nói một hơi dài, ngôn ngữ hơi lộn xộn một chút, có vẻ như anh ta cũng đang rất rối bời.
“Căn bệnh ung thư của anh ấy còn kéo dài bao lâu nữa” – Giọng chị nghẹn ngào, lòng chị trùng xuống. Có quá nhiều chuyện lúc này chị mới biết. Nếu như trước đây biết được cái quỹ đen kia của chồng là để dành cho vợ con thì có lẽ chị đã nhảy cẫng lên sung sướng. Thế nhưng giờ đây chị không còn quan tâm đến cái quỹ đen đó nữa, cái chị quan tâm là anh sẽ ở lại với mẹ con chị bao lâu nữa.
“Chắc vài tháng nữa, có khi lúc đó anh ấy cũng quên mất chị là ai rồi….”
Từng lời của người đàn ông như từng nhát dao khía vào trái tim chị. Vài tháng nữa ư?
***
Cũng như những chuyến ‘công tác’ khác, lần này anh trở về với vẻ xanh xao mệt mỏi. Chị vừa thấy anh trở về liền chạy lại ôm chầm lấy anh nức nở: “Tại sao, tại sao lại giấu em chứ? Tại sao lại như vậy hả anh?”.
Ánh mắt anh dừng lại ở tập ảnh anh chụp trong những chuyến “công tác” đang để trên bàn. Rồi anh sang nhìn chị, giọng anh khàn khàn: “Anh không muốn em suy nghĩ nhiều”. Chỉ đơn giản vậy thôi. Vì nỗi đau này mình anh gánh chịu là đủ rồi. Lúc này đây, anh ôm chị giống như một người đang ngấp ngoải tuyệt vọng giữa dòng nước xoáy vớ được chiếc phao. Anh giống như một đứa trẻ thổn thức: “Anh rất sợ quên mất em và con. Có những chuyện gần đây, anh đã quên mất…..”.
Chị nghe anh nói mà nước mắt không cầm được. Lòng chị quặn đau khi cứ nghĩ đến chỉ còn vài tháng nữa được ở bên cạnh anh. Giờ đây chị thấy ân hận, ân hận vì mình đã nghi ngờ chồng, ân hận vì đã không tin tưởng mà vui vẻ sống với anh những ngày tháng hiếm hoi còn lại. Chị biết, dù thời gian tới đây, anh sẽ quên mất mẹ con chị nhưng cả đời này, chị sẽ không bao giờ có thể quên được anh.
(Theo Liên Thùy/Khám phá)
" alt=""/>Chuyện xúc động về món... 'quỹ đen' của chồngNgày xưa chưa có em, anh vốn là trung tâm gỡ rối và truyền đạt kinh nghiệm cho đám anh em độc thân trong chuyện tình trường. (ảnh minh họa)
Vậy trong kế hoạch 5 năm đầu tiên, Sói và Gấu ở chung một nhà, chúng ta đã thực hiện được những gì?
Anh đã thực hiện được kế hoạch năm năm rửa bát lần thứ nhất!
Đó là kế hoạch mà anh chưa hề hoạch định ra trong 5 năm đầu tiên của mình. Và cũng chưa bao giờ nghĩ nó lại có trong bản kế hoạch đó. Vậy mà khi tổng kết anh nghĩ anh phải đưa nó ra đầu tiên cho em cảm động. Vì anh thấy trên tường Facebook của em có bài: Cảm động vì người chồng 7 năm úp bát cho vợ! Vậy nhưng anh vừa bê, vừa rửa, vừa úp cả ba việc ấy cộng lại thì anh đã được tới những 15 năm: bê bát, rửa bát và úp bát cho vợ đó! Hẳn sẽ khiến em tâm phục, khẩu phục và cảm động tới tận cùng vì người chồng vô cùng chăm chỉ của em chứ? Và anh cũng thấy đây là kế hoạch to lớn nhất, bền bỉ nhất, dũng cảm nhất… mà anh có thể làm được. Và anh đang dự tính, 5 năm tiếp theo anh sẽ chuyển giao cho em kế hoạch này. Không biết ý em ra sao? Nhưng nếu em vẫn nhất nhất không chịu thì anh sẽ suy nghĩ kỹ lại một lần nữa xem sao?
Sản xuất người kế nhiệm rửa bát giống mình như đúc.
Nhưng giả sử anh có tiếp tục 5 năm nữa rửa bát thì anh biết, chắc chắn mình cũng có giai đoạn được nghỉ ngơi vì: Anh và em đã hoàn thành việc sản xuất ra một người kế nhiệm nhiệm vụ vĩ đại của anh trong sự nghiệp rửa bát rồi. Con gái củ chúng ta nhưng lại giống cha mọi nét! Từ chiếc mũi, khuôn mặt tới đôi mắt đen láy… Em khi nào cũng thở dài:
Ui trời, chỉ đẻ hộ cho anh, chứ có giống mẹ gì đâu?
Thế là con bé nghe thấy rồi xị mặt ra nhảy vào ôm cổ em:
Không đúng, con giống mẹ, ai cũng bảo con càng lớn càng giống mẹ là gì? Con chỉ muốn giống mẹ thôi!
Rồi ngân ngấn nước mắt. Anh liền an ủi:
Ừ, đúng rồi, con chỉ giống mẹ thôi. Bố cũng thấy con cái gì cũng giống mẹ hết.
Rồi quay sang nói nhỏ với em:
Thế nên mấy chục năm nữa lại có một thằng đàn ông khổ vì con như anh khổ vì em đây này!
Và thế là bố ăn ngay một cái véo tai:
Khổ thế mà cứ dính lấy làm gì?
Anh đần mặt: Ờ nhỉ, anh cũng thấy lạ, khổ thế mà anh cứ dính lấy em làm gì? Có lẽ trong kế hoạch năm năm lần hai anh sẽ ngâm cứu ra vấn đề này mới được!!
Trong năm năm Gấu đã biến thành Sói còn Sói hiền như Gấu.
![]() |
Bây giờ chỉ cần con là đủ rồi! Nếu chồng có ích thì giữ lại, không có ích khắc đào thải ra khỏi nhà. (ảnh minh họa) |
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại tái hiền khi mà ngày xưa mỗi ngày anh đều rèn luyện cho mình thứ bản lĩnh rắn rỏi và kiên định trong bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ anh thấy mọi thứ chân lí của mình đều có nguy cơ lung lay hết.
Ngày trước anh nghĩ: Đàn ông là để làm những việc lớn. Chứ mấy việc vặt vãnh ở nhà thì ăn thua gì mà phải nai lưng ra mà làm. Mất hết cả hình tượng. Cái đó là việc của đàn bà! Sau khi lấy em và sau năm năm qua thì anh mới thấy: rửa bát là việc lớn, chăm con là việc lớn, làm việc nhà là việc lớn, nghe lời vợ là việc lớn… Ngoài ra những việc khác đều là việc nhỏ hết! Đều dễ dàng hơn hết!
Anh ngẫm ra thấy cái lí thuyết này của em cũng đúng. Kiếm tiền thì anh kiếm cả đời rồi. Không cần bàn gì cũng phải kiếm. Nó là chuyện ngày nào cũng phải làm rồi. Nên là việc bình thường không phải là việc lớn. Những việc lớn là việc chưa khi nào làm và chưa khi nào nghĩ mình có thể làm được. Vậy mà bỗng dưng một ngày nào đó mình phải làm, dù khó khăn, gian khổ và phải học hỏi rất nhiều nhưng rồi mình lại có thể làm thành thạo được. Thậm chí khiến đám bạn bè đồng nghiệp phải mắt tròn mắt dẹt… Đó chẳng phải là việc lớn là gì?
Và nó là việc lớn bởi lẽ nữa, nếu anh mà không làm cho được, không làm tốt thì Gấu sẵn sàng cho Sói ra ngủ ở gầm cầu ngay lập tức. Vì Gấu bảo:
Bây giờ chỉ cần con là đủ rồi! Nếu chồng có ích thì giữ lại, không có ích khắc đào thải ra khỏi nhà.
Nghe mà tức anh ách mà cũng tủi thân tủi phận chết đi được. Đã thế, anh càng phải chứng minh vị trí quan trọng và cực kỳ ích lợi của mình ở trong cái nhà này mới được! Chẳng phải thế mà tổng kết năm vừa rồi, các cô các chị, các em… trong cơ quan còn phong tặng anh danh hiệu: Người đàn ông của năm, Người chồng của năm và Người cha của năm! Trời đất ạ! Em đã thấy sức hấp dẫn của anh chưa nào?
Sau 5 năm, anh trở thành người đàn ông sợ vợ chân thành nhất.
Các cụ chả nói: Sợ vợ thì sống lâu, đội vợ lên đầu thì trường sinh bất lão đó sao? Tất nhiên cũng phải nói rằng: người đàn ông sợ vợ, chính là người đàn ông thực sự yêu và trân trọng vợ mình một cách chân thành nhất. Chứ trên đời này chẳng có người đàn ông nào sợ vợ mình như cái cách người ta định nghĩa cho từ “sợ” cả. Có yêu, có thương, có trân trọng thì mới nghe lời vợ, mới hiểu thông cảm và chia sẻ với vợ. Cho nên không phải người đàn ông nào cũng sợ vợ và cũng không phải người đàn bà nào cũng đáng để được chồng sợ. Vì vậy, có những người đàn ông khi bắt đầu lấy vợ chẳng khi nào nghĩ rằng mình sẽ sợ vợ cả. Nhưng theo thời gian, khi hiểu, khi nhìn nhận và khi chứng kiến cuộc sống cách cư xử và sự hiểu biết của vợ mình thì người đàn ông đó mới nể phục, mới trọng vợ mình. Từ đó mà sinh ra cái thứ tâm trạng là “sợ vợ” mà thôi. Và anh cũng thế. Khi yêu em nghe lời anh răm rắp, và sau 5 năm ở cùng nhau, anh nghe lời em răm rắp.
Anh rất sợ máu. Chỉ cần đứt tay là anh sợ tái mặt, đi tiêm anh cũng sợ… Có khi người ta bảo anh hèn nhát. Cũng chả biết, dù bình thường nhủ mình: cái đó có chết đâu mà sợ! Ấy vậy mà khi đối mặt thì sợ đến chết. Và em cũng không hơn gì anh. Nhưng khi chứng kiến em sinh Bé Gà Bông đầu lòng, anh mới biết, đàn bà dũng cảm vô cùng. Khi đứng bên cạnh em, tay chân anh bủn rủn hết cả. Thì em lại nắm chặt tay anh mà nói: Em không sao đâu. Sau khi em sinh xong, nhìn vết rạch, những mũi kim khâu sống em lúc đó, nhìn nụ cười và ánh mắt của em nhìn con. Anh lại thấy trái tim mình nhoi nhói lên, thấy mắt mình cay quá.
Hóa ra, không phải cứ cơ bắp cuồn cuộn, ăn to nói lớn mới thể hiện bản lĩnh của mình. Mà đôi khi, chính sự mềm mỏng đời thường càng khiến con người ta trở nên vĩ đại trước những khó khăn và đau đớn trong đời. Và có gì vĩ đại hơn cái giây phút những người phụ nữ sinh ra một thiên thần? Từ ngày đó, anh trân trọng em hơn. Mỗi khi có gì khó khăn trong cuộc sống hay chăm con, anh đều tự mình cố gắng vượt qua vì nghĩ tới hình ảnh em đã kiên cường dũng cảm như thế nào. Và anh cũng trở thành người đàn ông sợ vợ chân thành nhất từ ngày đó.
Và còn nhiều lắm thứ anh muốn kể ra trong cái bảng tổng kết này. Nhưng đêm muộn quá rồi. Và vừa xong, anh nhìn thấy em trở mình quơ tay tìm anh. Thôi, có lẽ lễ tổng kết anh sẽ làm sau. Nhưng đêm nay, anh muốn ôm vợ ngủ một giấc thật an lành. Và có những giấc mơ ngọt ngào hơn, để cùng em thực hiện tốt hơn những kế hoạch 5 năm tiếp theo. Vợ yêu nhé!
(Theo Sói của Gấu/Khám phá)
" alt=""/>Tổng kết 5 năm lần thứ nhất của anh chàng “sợ vợ”Bác sĩ chỉ định siêu âm tử cung, buồng trứng, phát hiện tổn thương và có khối u vùng cổ tử cung, ứ dịch lòng tử cung. Kết quả sinh thiết phát hiện ung thư cổ tử cung giai đoạn bệnh lý IB2. Ở giai đoạn này, khối u có kích thước lớn hơn nhưng còn giới hạn tại cổ tử cung, chưa di căn xa, tổn thương có độ sâu ≥ 5 mm và độ rộng từ 2-5 cm.
Sau hội chẩn, bác sĩ xác định bệnh nhân đã qua độ tuổi sinh sản nên cắt toàn bộ tử cung là lựa chọn điều trị tốt nhất để triệt căn khối u.
Hậu phẫu, bệnh nhân khỏe, hết tình trạng ra huyết, ăn uống và sinh hoạt bình thường. Theo kế hoạch, người bệnh sẽ được xạ trị bổ trợ để loại bỏ bất kỳ tế bào ung thư nào còn sót lại nhằm ngăn ngừa bệnh tái phát.