Truyện Thú

Thể thao 2025-01-21 04:48:47 378
Bởi vì đột nhiên bị một trận sương mù lớn bao phủ,ệnThúlịch âm tháng 1 năm 2024 chúng tôi bị lạc đường. Hiện tại là năm giờ chiều, từ lúc phát hiện lạc đường đến bây giờ, đã có hơn sáu giờ.

Tuy rằng ở bên ngoài, năm giờ chiều vẫn khả quan có thể nhìn thấy mọi vật, nhưng tại sâu trong khu rừng nguyên thủy này, thì giờ này nhất định phải tìm địa phương nghỉ ngơi.

Vừa rồi đi đến một chỗ có chiều rộng hơn mười thước còn tính san bằng tảng đá lớn, ở tại sâu trong rừng nguyên thủy rậm rạp như vậy, có thể tìm được một chỗ coi như còn trống trải là rất khó, thấy trước mắt không còn là một mảnh toàn màu xanh lục, đoàn người đã gian nan đi lâu trong khu rừng nguyên thủy này, nên đa số không còn nghe lời khuyên của hướng dẫn viên du lịch, tất cả đều ngồi xuống nghỉ ngơi, phảng phất đâu đây là tiếng kêu của dã thú, không khí có vẻ phá lệ trầm trọng.

Vốn là một ngày thể nghiệm hành trình xuyên rừng rậm nguyên thủy, ai cũng cho rằng hành trình du lịch xuyên rừng rậm này chỉ là mánh lới kinh doanh chứ làm gì có ‘rừng rậm nguyên thủy’ thật sự, không ai sẽ nghĩ tới, chỉ là dò xét tham quan bên ngoài rừng rậm lại có hướng dẫn viên du lịch có gần mười năm kinh nghiệm trong nghề dẫn dắt, thế nhưng lại phát sinh tình huống lạc đường.

Hướng dẫn viên du lịch vẫn an ủi đoàn tham quan, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm, cho là lạc đường thì cũng không cần lo lắng, sẽ có người tới cứu trợ. Nhưng ta vẫn không tin vào tính chân thật trong lời nói của hắn.

Rừng rậm bên ngoài sẽ có loại cây đại thụ mà 5, 6 người vòng tay vẫn ôm không hết sao? Sẽ có cỏ dại còn lớn hơn cải trắng sao? Sẽ có những con muỗi không bé hơn những con bồ câu nhỏ mà khi bị cắn một ngụm sẽ có một lỗ kim thật lớn sao? Tuy rằng ta chẳng hề dám xác định những con này có phải là muỗi không, chúng to đến mức quỷ dị mà.

Ta nghĩ hướng dẫn viên du lịch kỳ thật sớm đã phát hiện có điều không đúng, bằng không với kinh nghiệm hướng dẫn viên du lịch của hắn, sao có thể rơi vào tình huống lạc đường, mang mười mấy người lung tung đi trong khu rừng rậm nguyên thủy chứ.

May mắn lúc đi không có mặc đồ mát mẻ, chỉ mặc tây trang quần dài, trên thân chỉ có cánh tay là bị muỗi đốt bị u lên mấy chỗ, có bôi thuốc cũng không có tác dụng gì, mấy chỗ bị muỗi đốt này ta vẫn có thể chịu đựng, bất quá mấy cô gái mặc quần đùi hơi bị thảm nha.

Tuy rằng du lịch rừng rậm nguyên thủy chỉ là cái mánh lới, nhưng chuẩn bị thuốc và thực vật sung túc dùng trong vòng vài ngày vẫn phải có ba lô của mỗi người.

Mệt mỏi, sợ hãi, nôn nóng dần dần tăng thêm khi sắc trời tối mịt, vốn được hướng dẫn viên du lịch miễn cưỡng an ủi, kiên nhẫn của mọi người đã đến cực hạn. Đi lung tung trong khu rừng nguyên thủy như thế này đã 1 ngày, số người không bị giảm đã là phi thường may mắn, nhưng loại vận khí này sẽ không thể duy trì mãi.

Nếu như ngày mai vẫn không tìm được đường ra, có lẽ….

Từ lúc đến nơi này, trong tâm Tô Từ đột nhiên phát lạnh, bởi vì thân thể run run mà cây bút trong tay kéo một đường cong vẹo trên quyển vở.

Có nguy hiểm!

Mãnh liệt cảm nhận được nguy hiểm nhưng không biết rõ tới từ hướng nào, khiến thân thể Tô Từ không ngừng run lên, ngay cả hô hấp cũng biến dồn dập khó khăn, môi mím thật chặt, khép lại laptop, đôi mắt không ngừng đánh giá một mảnh đen kịt xung quanh.

Thể lực bị hao mòn, mọi người không ai còn cố giữ hình tượng nữa, kẻ ngồi, người nằm, trong đó có mấy người mân mê điện thoại di động đã không còn nhận được tín hiệu ngay khi mới lạc trong sương mù, hiển nhiên là họ vẫn còn hy vọng biết đâu tín hiệu điện thoại đã tốt trở lại.

Sắc trời đã tối sầm, vì tiết kiệm nguồn điện, bọn hắn chỉ mở một cái bình điện thay cho ánh huỳnh quang yếu ớt của mấy chiếc điện thoại phá lệ dễ thấy, Tô Từ đi tới đi lui xem xét chung quanh mấy lần, cũng không phát hiện có gì dị thường, nhưng cảm giác nguy hiểm trong tâm vẫn tồn tại, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

“Hướng dẫn viên du lịch, chúng ta nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ khác nghỉ ngơi đi!” Đem laptop cùng bút bi bỏ vào ba lô, Tô Từ đi đến hướng dẫn viên du lịch đang đi chung quanh lượm cành khô chuẩn bị nhóm lửa sưởi ấm.

Hướng dẫn viên du lịch còn chưa nói lời nào, một người bên cạnh lại mở miệng trước, “Đổi đi đến nơi khác? Cái nơi quỷ quái chết tiệt này không phải nơi nào cũng giống nhau sao! Trời tối như vậy sao ngươi lại muốn chúng ta đổi địa điểm dừng chân, là muốn đi tìm chết sao?”

Người nói chuyện là Chu Lập, là người duy nhất trong nhóm có chiều cao 1m85 trở lên tương đương với hướng dẫn viên du lịch, trước khi chưa bị lạc đường hắn thấy nàng chỉ đơn độc một người không có bạn trong nhóm như những người khác, tên Chu Lập này liền thỉnh thoảng chạy đến bên cạnh nàng làm một bộ hộ hoa sứ giả.

Hướng dẫn viên du lịch tuổi chừng hơn ba mươi, than thở: “Tô tiểu thư, nếu như sắc trời còn sớm chúng ta có thể lại tìm nơi khác dừng chân, nhưng hiện tại, cũng chỉ có nơi này được xem như an toàn.”

Tô Từ nhíu mày, đôi mắt tiếp tục cảnh giác nhìn chung quanh, “Ta biết rõ, nhưng là ta vẫn có loại dự cảm không tốt… Cẩn thận!!” Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi mắt lớn như chuông lóe lên u quang, Tô Từ sợ run một chút, sau đó thét chói tai.

Nhưng đã quá muộn.

Tầm mắt vừa nhìn thấy đôi mắt lóe hàn quang ấy ngay lập tức liền biến mất, khi nó xuất hiện một lần nữa đã ở bên cạnh tảng đá lớn, phía sau một nữ nhân, câu ‘cẩn thận’ chưa kịp nói ra, nửa khúc trên cơ thể nữ nhân kia đã vào miệng mãnh thú.

Lúc này Tô Từ mới nhìn rõ, mãnh thú tập kích nữ nhân kia là một con trăn to lớn một cách khác thường.

Mọi người vẫn chưa hiểu đã phát sinh chuyện gì (*sự việc xảy ra quá nhanh mà), chỉ trơ mắt nhìn nữ nhân đó còn đang giãy dụa, hai chân bị con trăn nuốt vào trong miệng, mọi người lúc này mới phát ra tiếng kêu thét thảm thiết, liều lĩnh xoay người bỏ chạy.

Tô Từ là người đầu tiên phản ứng kịp, nhưng tốc độ nàng chạy rất chậm, nên rất nhanh đã có người vượt qua nàng. Chung quanh cũng là tiếng thét chói tai của cả nam lẫn nữ.

Còn có âm thanh thảm thiết của nữ nhân đang bị con trăn cắn chặt, nhưng rất nhanh âm thanh ấy liền thấp trầm xuống tuyệt vọng gọi.

Tô Từ không quay đầu.

Nàng sợ phải chứng kiến một lần nữa tràng cảnh một người sống rành rành bị nuốt vào trong bụng con trăn kia, cũng sợ hãi nếu mình quay đầu lại sẽ thấy con trăn kia ngay tại sau lưng nàng.

“Sweet heart (*em yêu), em kéo anh với, cầu em kéo theo anh với a!” Lúc này, phía sau có người gào thét như sắp khóc.

Chủ nhân của thanh âm này có điểm đặc biệt là rất béo, gấp 3 lần Tô Từ, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cô bạn gái bên cạnh là một sinh viên đã ngoài hai mươi tuổi, bọn họ thường xuyên quấn quýt cùng một chỗ kêu lẫn nhau ‘Sweet heart, Honey’. Tô Từ không chút hoài nghi, nếu như lần này nàng có thể thoát hiểm, sau này có gặp hai người bọn họ trên đường nàng vẫn có thể nhận ra được.

Nhịn không được tò mò, Tô Từ quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện người nam đang té ngã trên đất, tay nắm chặt chân của cô sinh viên kia, phía sau không xa, chính là con trăn chưa ăn no.

“Cút ngay, cút ngay a!” Cô sinh viên kia nước mắt, nước mũi giàn giụa, chân hung hăng đá nam nhân kia. “Ngươi buông ra ta, đồ chết tiệt, buông ra ta a!”

Cô gái kia đá rất mạnh, nam nhân mập mạp kia hiển nhiên là một người quen hưởng thụ cuộc sống sung sướng chưa bao giờ chịu qua khổ, nên lúc cô gái kia lung tung đá mạnh bạo, cho dù nam nhân mập mạp kia vẫn muốn gắt gao cầm lấy chân nàng ta, cũng vẫn chịu không nổi đành phải dần dần nới lỏng tay.

Tô Từ cũng không xem tiếp nữa, quay đầu hung hăng lau nước mắt, chạy theo những người chạy phía trước.

本文地址:http://web.tour-time.com/news/869a699063.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Besiktas vs Samsunspor, 22h59 ngày 18/1: Những vị khách khó ưa


Khan không ừ hử gì.

Bên trong, Thành chủ Leonard Wiggert đang ngồi bệ vệ trên chiếc ghế bành rộng, tay vịn thô to được khắc đầu sư tử đang há mồm. Leonard ngồi ngả người trên ghế, dáng vẻ thoải mái và cái nhìn đầy vương giả bằng đôi mắt có con ngươi dựng ngược. Thành chủ có khác, gây ra khí thế áp đảo làm người ta hồi hộp ghê.

Trước mặt Thành chủ là một cái bàn hình chữ nhật, không quá dài và bày trí kiểu cách như Tây. Trên bàn ăn đã có sẵn những món ăn chủ yếu xung quanh thịt và thịt được làm từ nhiều kiểu như nướng, xào và hầm, thậm chí có cả dạng thịt sống được cắt lát mỏng bày ra hẳn ba đĩa.

Có ba chỗ ngồi trống. Hiện tại cũng chỉ có ba người chưa ngồi vào chỗ là Eulalia, hắn và Saul.

Mình nên ngồi ở đâu nhỉ?

Khan hơi cúi đầu xem như chào hỏi, Saul cũng làm động tác tương tự. Hai bên chủng tộc khác biệt, địa vị thì cũng thuộc tầng thượng lưu cho nên cách chào này cũng là hợp lý. Khan không rõ địa vị Thành chủ trong chủng tộc Thú nhân tương ứng với chức vị nào bên phía con người. Nhưng nếu so sánh về đất đai và khu vực hắn sở hữu và quản lý thì... chắc là hắn hơn Thành chủ một bậc nhỉ?

Nhưng được rồi, để cho phải phép thì hắn không nên bắt người ta chào lại mình làm gì.

"Bỏ hết khuôn phép cứng nhắc đó đi, sao phải căng thẳng vậy chứ? Đây là lần đầu gặp mặt mà, chúng ta cứ ngồi xuống ăn một bữa no nê nào!" Thành chủ vỗ tay cái bốp xuống khiến mặt bàn giật mình nảy lên, đồ ăn bày biện trên bàn cũng run rẩy.

Khan không ngờ Leonard là một người hào sảng đến vậy. Có lẽ đây là tính cách điển hình của sư tử à?

"Nếu Thành chủ đã nói thế, mong hồi sau ngài sẽ bỏ qua cho cử chỉ vượt khuôn phép của tôi." Khan nở nụ cười nói lời ẩn ý.

Leonard chỉ cười khàn, như không hiểu lời Khan nói là gì. "Con người ai cũng như ngươi chắc là mệt chết!"

Khan gật đầu xem như đồng tình, trên môi vẫn giữ nụ cười chừng mực. Sau phần chào hỏi, Eulalia chán chường tự kéo ghế mà ngồi xuống phần ghế không có lưng tựa ở bên phải Thành chủ. Saul chủ động ngồi vào mặt bàn bên trái, đối diện với Eulalia. Chỉ còn một chỗ ngồi.

Vậy là hắn phải ngồi đối diện với Thành chủ Leonard rồi.

Khi tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, Leonard mời mọi người ăn trước. Thành chủ cười sang sảng bảo có sức ăn mới có sức bàn chuyện đại sự. Khan đoán chuyện đại sự đó phần lớn có liên quan đến bãi săn, và cơn động đất đi kèm với bão giông làm chấn động lòng người. Chuyện lần này Ibrahim làm có ích thật.

Khan không ăn gì nhiều, hắn chỉ động qua vài lát thịt nướng và chút rượu là dừng. Saul còn ăn ít hơn cả hắn, hình như chỉ ăn mỗi một mẩu là ngừng động dao nĩa. Cứ thế ngồi ở đó trầm mặc làm tượng.


Leonard thở hắt ra một hơi sau khi xử gọn phần thịt hầm và cả đĩa thịt nướng phết mật ong. Hắn thô lỗ dùng tay trần của mình lau mỡ màng trên miệng. "Xem ra thức ăn ở chỗ chúng tôi không làm hài lòng cái lưỡi của quý tộc của con người rồi."

"Thành chủ đã nghĩ xấu cho lòng thành của chúng tôi rồi." Khan lắc đầu, hắn từ tốn nói. "Trước khi đến đây chúng tôi đã dùng bữa trước. Ôi, thành thật với Thành chủ. Nếu như ta biết ngài sẽ mời một bữa thịnh soạn như thế này thì ta sẽ trịnh trọng bước vào đây chỉ với cái bụng rỗng chờ được lấp đầy no say."

Thành chủ gật gù, môi hơi trề ra vẻ chán chường khi nghe lời bào chữa của Khan.

"Được rồi, vậy vào vấn đề thôi."

Thành chủ ném cái đĩa rỗng trên tay đi, nó vỡ toang dưới mặt sàn dưới hành động thô lỗ của hắn ta. Chẳng ai lên tiếng chỉ trích hay đưa mắt đánh giá về chuyện đó.

"Đứa con Thần linh là con người. Thành thật mà nói, khi nghe tin ta đã sốc đấy. Và trong một thoáng ta đã nghĩ có phải vị thần vĩ đại của chúng ta có ngái ngủ khi chọn hàng không."

Khan nhướng mày trước lời phàn nàn của Leonard. Gã là Thú nhân, đang nghi ngờ quyết định của vị thần mình một cách báng bổ. Bên cạnh đó, Eulalia đang nhắm mắt lại như rơi vào cơn thiền định, nhưng quả đấm siết chặt đặt trên bàn đang tố cáo tinh thần của ai đó không bình thản như vẻ ngoài.

"Nhưng ta tin Eulalia, cô ấy đã công nhận thì ngươi không phải là kẻ lừa đảo."

Từ lúc hắn tin là Khan đã trở thành kẻ lừa đảo thực thụ.

Bên kia, Saul ngước mắt lên và kín đáo nhìn Thành chủ đang huơ tay mỗi khi hắn ta nói. Một cái nhìn tĩnh lặng. Khan hiểu ánh mắt đó đang biểu thị điều gì, và hắn ước gì mình không hiểu.

Đừng hả hê quá chứ, Saul.

"Nhưng giới hạn của ngươi đúng là phiền toái, mỗi tháng chỉ có thể dùng Thần Ngữ một lần? Đừng nói là ngươi đang nói dối ta vì không muốn giúp đỡ Thú nhân nhé, con người?" Thành chủ lắc đầu. "Phiền toái thật đấy. Vậy vị thần của chúng ta có đưa lời cảnh báo nào không? Hay là Người đã chuyển tình yêu thương của mình sang nhân loại và bỏ mặc những đứa con đáng thương này rồi?"

"Thành chủ!" Eulalia không thể nhịn được nữa mà lên tiếng.

Thành chủ nhún vai, hắn giơ cốc rượu nốc một hơi ra hiệu mình sẽ ngừng nói.

Đây là lúc Khan lên tiếng. Dù sao hắn cũng không thể yên lặng.

"Kẻ hèn mọn này sao mà dám kiêu ngạo nói rằng mình hiểu thấu suy nghĩ của thần linh? Các vị thần quyết định như thế nào, điều có kế hoạch riêng của Người." Khan nhắm mắt, cúi đầu trang trọng khi nhắc đến sự tồn tại tối cao vô hình. "Nhưng đúng là Người có để lại một vài lời..."

Thành chủ nhướng mày tỏ ra hứng thú.

"Là gì?"

Eulalia và Saul nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, và thành thật là hắn có chút cảm giác áp lực. Cứ như bây giờ hắn mới chính là nhân vật chính, trong khi gần nửa đời của hắn ở kiếp trước chỉ là nhân vật phụ nhỏ nhoi.

"Hỡi những đứa con chưa được khai sáng. Đừng mãi đắm chìm vào ngu muội. Bình minh ngày hôm nay ngươi đã thấy. Sẽ khác bình minh của ngày hôm sau."


Khan khe khẽ ngâm lại bài ca bí ẩn mà mình đã nghe được từ lúc ngâm Thần Ngữ. Không tính tới sự tồn tại của một kẻ biết cốt truyện thì cũng quá đỗi lạ lùng khi Khan có thể hiểu được ý nghĩa của nó, một ngôn ngữ khác chưa từng nghe, xa lạ và có cảm giác huyền hoặc. Nó chỉ là một đoạn ngắn tựa thơ ca bình thường, nhưng đã dính dáng đến Thần Ngữ thì có thứ gì bình thường sao?

">

Truyện Anh Trai Nhân Vật Chính

Ban đầu, xe trang bị một động cơ phụ trợ công suất nhỏ được thiết kế như một máy phát điện (máy phát điện xách tay cho phát thanh vô tuyến quân sự thời bấy giờ). Chính động cơ này đã đánh dấu nguồn gốc ra đời của Honda Motor.

Mới đây, một chiếc xe Honda A-Type - mẫu xe 73 tuổi được bảo quản, tân trang tại Nhật Bản đã được một nhà sưu tầm nhập khẩu về Việt Nam. Qua tìm hiểu của VietNamNet,  hiện tại ở Việt Nam, chỉ có ba chiếc xe cổ Honda Type-A.

Anh Trịnh Ngọc Đức, một dân chơi đam mê xe cổ ở Hà Nội là một trong những người may mắn đã sở hữu được chiếc xe độc đáo này.

{keywords}
Chiếc xe máy cổ Honda A-Type đời 1947 được nhập về Việt Nam
{keywords}
Nhờ được tân trang, gìn giữ và bảo quản, chiếc xe vẫn còn khá mới sau 73 năm ra đời

Chia sẻ với VietNamNet, anh Đức kể: “Với tôi, chiếc xe không phải để lăn bánh ngoài đường mà một "tác phẩm" đặc biệt, một kỷ vật gắn liền với giai đoạn lịch sử của hãng Honda và là một minh chứng sống động cho nền khoa học kỹ thuật trong lĩnh vực phương tiện giao thông".

"Sau hơn 70 năm, xe đã qua nhiều đời chủ từ các tay chơi xe cổ tại Nhật Bản nhưng nhờ gìn giữ và bảo quản kỹ lưỡng, vì vậy nhiều chiếc trông còn như mới", anh Đức hồ hởi chia sẻ.

Theo kinh nghiệm của người chơi xe cổ, tìm kiếm, sưu tầm được những chiếc xe như thế này ngay tại Nhật Bản cũng là rất khó. Mức giá giao dịch thường rất cao, từ 2.000 - 3.000 USD tùy tình trạng xe.

Những chiếc cũ và không còn hoạt động được, chỉ để trưng bày sẽ dễ tìm hơn nên giá thường rẻ hơn, khoảng 500 USD.

{keywords}
Phía sau xe, vẫn chưa trang bị đèn xi nhan đèn hậu như những mẫu xe máy ngày nay.

Xét về thiết kế, thoạt nhìn, chiếc xe máy sơ khai này không khác gì chiếc xe đạp bình thường với bộ khung mảnh khảnh, trọng lượng nhẹ, chỉ khoảng 10 kg. Tuy nhiên, mẫu Honda A-Type được gắn thêm khối động cơ 2 thì, dung tích 50 phân khối, được làm mát bằng không khí. Sau đó, mẫu xe được cải tiến sử dụng nguồn nhiên liệu xăng pha nhớt với bình xăng dung tích chứa khoảng 3 lít.

Theo nhà sản xuất, tốc độ tối đa của Honda A-Type có thể đạt 45 km/h- chỉ ngang với tốc độ của xe máy điện, xe đạp điện hiện nay.

{keywords}
Khối động cơ 2 thì (2 kỳ) dung tích 50 phân khối của Honda A-Type.

Thực tế, Honda A-Type giống như một dạng xe đạp máy, tức có thể đạp như xe đạp khi không nổ máy. Hệ thống xích tải liên kết đến bộ nhông phía sau theo hai hướng, một bên nối với động cơ và một bên nối với trục bàn đạp.

Khi vận hành, tài xế chỉ cần đạp xe để khởi động động cơ 2 thì hoạt động. Động cơ hoạt động truyền lực thông qua xích tải sẽ làm bánh xe quay. Nguyên lý này tương tự những dòng xe đạp gắn động cơ nổi tiếng như Mobylette hay Vélosolex.
Ảnh 6.
Tại Việt Nam, trên cả nước hiện có 3 chiếc xe cổ Honda A-Type đời 1947 và tất cả đều được chủ nhân trùng tu và dọn lại. Với chiếc Honda A-Type đời 1947, khi có khách hỏi mua lại,  anh Trịnh Ngọc Đức rao giá lên tới 65 triệu đồng – ngang ngửa với một chiếc tay ga Honda SH Mode.

Tuấn Dương

Dân chơi Hà Nội săn xe máy Nhật 28 năm tuổi đẹp như mới

Dân chơi Hà Nội săn xe máy Nhật 28 năm tuổi đẹp như mới

Suzuki SW1 chỉ được sản xuất cho thị trường Nhật Bản với số lượng 200 chiếc cách đây 28 năm giờ trở thành “mẫu vật” đáng giá với giới sưu tầm.

">

Xe máy Honda cổ 73 tuổi giá 65 triệu, cả Việt Nam có 3 chiếc

Nhận định, soi kèo Adelaide United vs Melbourne Victory, 15h35 ngày 18/1: Đội khách xa lầy

{keywords}

Zhang Jixian là giám đốc của khoa Chăm sóc Hô hấp và Chăm sóc Quan trọng của bệnh viện tỉnh Hồ Bắc.

Bà cũng phát hiện thêm một điểm chung nữa, đó là từng đến chợ Hoa Nam, nơi bán động vật hoang dã, tại Vũ Hán.

“Đây là căn bệnh chúng tôi chưa từng gặp trước đây. Có tới 4 bệnh nhân đến từ chợ hải sản Hoa Nam. Chắc chắn đây là vấn đề”, bà Zhang nói. 

Bà Zhang trở thành bác sĩ đầu tiên trên thế giới chẩn đoán và sau đó theo dõi chủng virus corona mới (nCoV), loại virus mà trong 5 tuần sau đó đã giết hơn 400 người và lây nhiễm hơn 20.000 người trên toàn cầu. Bà hiện được xem là một anh hùng ở Trung Quốc.

Cuộc phỏng vấn Zhang đã thu hút 420 triệu lượt đọc và 93.000 ý kiến thảo luận trên mạng xã hội Weibo.

Bà cho hay cả 7 bệnh nhân đều có các triệu chứng ở phổi, chỉ khác ở mức độ nặng nhẹ. Bà nhận ra tình hình rất bất thường và ngay lập tức báo cáo với bệnh viện, đề nghị tổ chức một cuộc hội chẩn đa khoa. 7 ca viêm phổi này được xác nhận là những ca đầu tiên nhiễm Corona.  

Chỉ vài ngày sau, bà Zhang bị quá tải. Đến ngày đầu tiên trong năm mới, 9 giường cách ly trong bệnh viện không còn đủ.

Ngay sau đó một nhóm chuyên gia từ các bệnh viện khác nhau ở Vũ Hán đã phối hợp theo dõi căn bệnh này. Từ lúc phát hiện ra những ca đầu tiên, bà Zhang đã chỉ đạo tất cả nhân viên trong khoa hô hấp đeo khẩu trang và bệnh viện đã phê duyệt cấp khẩu trang chuyên dụng N95 cho khoa.

“Chúng tôi chỉ đeo N95 khi vào khu vực cách ly. Những khu vực khác vẫn dùng khẩu trang y tế thông thường", bà cho hay.

Bà Zhang chia sẻ rằng kinh nghiệm chống bệnh truyền nhiễm của bà xuất phát từ dịch SARS. Khi chiến đấu với dịch bệnh này năm 2003, bà 37 tuổi, là thành viên của một nhóm chuyên gia ở một quận. Nhiệm vụ hàng ngày của bà là đến các bệnh viện khác nhau để điều tra những người bị nghi nhiễm dịch.  

An An (Dịch theo Hindustan Times)

">

Nữ bác sĩ đầu tiên phát hiện ra virus corona

Chấp nhận từ bỏ

Cách nay 3 tuần, trong nỗ lực đua tranh League Cup, MU gần như tung hết sức mạnh, trong cuộc quyết đấu Man City ở trận lượt đi vòng bán kết.

{keywords}
MU buông, nhưng phải đá vì niềm kiêu hãnh trước Man City

Ngoại trừ Martial vào sân từ ghế dự bị, cũng như Paul Pogba và McTominay chấn thương, Ole Gunnar Solskjaer đánh bạc với những gương mặt tốt nhất mà ông có.

Kết quả đã chỉ ra, đấy là canh bạc mà Solskjaer thất bại trước Pep Guardiola.

Thua 1-3 trong trận lượt đi trên sân nhà Old Trafford, MU dành hết lợi thế trong cuộc đua giành vé chung kết cho đối thủ cùng thành phố.

Căng sức đá trận lượt về với Man City ở Etihad không mang đến nhiều hy vọng cho MU, về một cuộc lật đổ và giành chiếc vé đi Wembley đá chung kết.

Trong trận derby thành Manchester, MU cần chấp nhận từ bỏ. Thay vì tạo áp lực về điều thần kỳ, Quỷ đỏ cần vào trận với tâm lý thoải mái nhất, và đá vì danh dự cũng như niềm kiêu hãnh.

{keywords}
Những người trẻ như Greenwood không thực sự được Solskjaer tin tưởng

Lúc này, với MU, tinh thần là điều quan trọng hơn tất cả, để hướng đến cuộc đua nước rút giành một chỗ trong top 4 Premier League.

Cần lắm sự dũng cảm

Các cầu thủ MU cần sự dũng cảm khi đá trận derby, để ít nhất có thể ngẩng cao đầu rời sân Etihad, trước khi tập trung cho các mục tiêu khác trong mùa giải.

Người cần sự dũng cảm hơn tất nhiên là HLV Solskjaer, trong tình cảnh có thể bị sa thải.

Mùa này, đội hình MU khá mỏng. Điều này vốn được phản ánh rõ trong nhiều tháng qua.

Nhưng một thực tế là Solskjaer không tích cực xoay vòng nhân sự. Nhà cầm quân người Na Uy cũng không thường xuyên trao cơ hội cho các cầu thủ trẻ.

{keywords}
Solskjaer cần sự dũng cảm, vì tương lai chính mình

Từ đầu mùa, MU trải qua 37 trận đấu. Tổng cộng là 3.330 phút trên các mặt trận khác nhau.

7 cầu thủ đã vượt qua 2.000 phút trong mùa giải. Trong danh sách đăng ký 25 cầu thủ đội một, có 15 gương mặt chưa được Solskjaer sử dụng đạt 50% số phút từ đầu mùa.

Có thể thấy, Solskjaer thiếu sự dũng cảm, nên không mạnh dạn xoay tua và đặt niềm tin vào cầu thủ trẻ.

Mason Greenwood là một ví dụ rõ nhất. Anh ghi 10 bàn trên các mặt trận. Tuy nhiên, chỉ có 4 bàn sau 478 phút thi đấu ở Premier League (nghĩa là chỉ được dự 22,13% số phút tại Ngoại hạng Anh).

Solskjaer cần dũng cảm, xoay tua và tin tưởng các cầu thủ trẻ nhiều hơn, bắt đầu từ chính trận lượt về bán kết League Cup với Man City.

Chỉ như thế, MU tìm được những giải pháp quan trọng cho hành trình từ nay đến cuối mùa.

Đại Phong

">

Man City vs MU: MU gặp khó, Solskjaer cần dũng cảm

友情链接