Truyện Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp
Nếu khi đọc sách này, bạn cho rằng một nửa dòng máu chảy trong huyết quản mình thuộc về thần thánh, tôi khuyên bạn hãy đóng sách lại ngay đi. Hãy tin mọi lời dối trá về thân thế của mình từ cha mẹ và sống cuộc đời bình dị như bao người khác.
Mạng á thần như trứng treo đầu đẳng. Đáng sợ lắm! Cái chết đau đớn, kinh khiếp luôn theo sát gót họ gần như mọi lúc mọi nơi.
Nếu bạn là một đứa trẻ bình thường, bạn đọc cuốn sách này vì bạn nghĩ nó là một điều hư cấu, thì thật tuyệt. Tiếp tục đọc nó nhé! Tôi ganh tị với bạn vì bạn có thể giả vờ những chuyện trong cuốn sách này chưa bao giờ xảy ra.
Nếu thấy những gì tả trong sách này giống với mình quá, nếu thấy trực giác, linh tính không chịu ngủ yên, hãy ngừng đọc ngay vì có thể bạn giống chúng tôi. Nếu bạn biết, chẳng chóng thì chày chúng cũng đánh hơi thấy và tìm đến lấy mạng bạn.
Đừng trách tôi không báo trước nhé.
Tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Percy Jackson.
Tôi mười hai tuổi. Vài tháng trước đây, tôi còn là học sinh nội trú tại Học việc Yancy, một trường tư dành cho học sinh cá biệt thuộc khu vực thượng New York.
Tôi có phải là một cậu nhóc “cá biệt” không?
Có, ai cũng biết thế.
Mọi thời điểm trong quãng đời ngắn ngủi và đau khổ của tôi đều chứng minh điều đó. Nhưng mãi đến tháng Năm vừa rồi, mọi chuyện mới bắt đầu tệ hại không chịu nổi. Đó là lúc khối lớp Sáu chúng tôi đi tham quan ở Manhattan. Hai mươi tám nhóc tỳ tâm thần có vấn đề cùng hai giáo viên lên chiếc xe buýt vàng chóe nhắm Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan thẳng tiến. Các mẫu vật trưng bày có từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại là mục đích tham quan của ngày hôm đó.
Phải phải, nghe như sắp bị tra tấn vậy. Hầu hết những chuyến tham quan của Học viện Yancy đều thế cả.
Nhưng hôm nay, thầy Brunner dạy tiếng Latinh sẽ hướng dẫn học trò, thế nên lòng tôi tràn ngập hy vọng.
Thầy giáo tôi trạc tuổi trung niên ngồi xe lăn có gắn động cơ. Tóc thầy thưa mỏng, bộ râu quai nón không chăm chút thường xuyên và thầy thường mặc áo khoác cũ sờn ám mùi cà phê. Nhìn qua chẳng ai bảo thầy có gì thú vị nhưng ngược lại, trong giờ học thầy hay kể chuyện, nói đùa và cho học trò chơi nhiều trò bổ ích. Thầy còn có một bộ sưu tập tuyệt vời toàn vũ khí và áo giáp của người La Mã cổ. Vậy nên chỉ mỗi tiết của thầy là tôi không thấy buồn ngủ.
Tôi hy vọng buổi tham quan này suôn sẻ, hay ít nhất cũng không có sự cố gì xảy đến với tôi.
Nhưng hỡi ôi, đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Hình như buổi tham quan hay dã ngoại nào tôi cũng gặp chuyện khóc dở mếu dở. Chẳng hạn, trong chuyến thăm chiến trường Saratoga hồi lớp Năm, tôi gặp tai nạn với khẩu đại bác có từ thời Chiến tranh Cách mạng. Thực lòng thì tôi không cố tình nhắm bắn xe buýt của trường. Nhưng dù thanh minh thế nào đi nữa thì tôi cũng bị đuổi học. Còn nữa, hồi lớp Bốn, khi chúng tôi được đến phía sau hậu trường của hồ cá mập ở Thế giới Đại Dương, tôi chẳng may chạm vào cần đòn bẩy trên lối đi hẹp khiến cả lớp phải tập bơi bất đắc dĩ. Chưa hết, trước đó tôi còn… Mà thôi, chắc các bạn đoán ra cả rồi.
Nhưng lần tham quan này, tôi tự hứa với lòng nhất định mình sẽ ngoan.
Suốt quãng đường xuống trung tâm, tôi nghiến răng chịu cảnh nhỏ Nancy Bobofit - mặt đầy tàn nhang, tính hay táy máy - cầm bánh kẹp bơ đậu phộng rưới xốt cà chốc chốc lại đập vào đầu Grover, bạn thân nhất của tôi.
Grover là con mồi ngon xơi của những đứa ngỗ ngược như Nancy. Thằng bạn chí cốt của tôi gầy nhẳng, lúc buồn bực chỉ biết khóc. Chắc chắn nó đúp vài năm rồi vì trong khối lớp Sáu, chỉ mình nó có mụn trứng cá và vài cọng râu thưa. Grover là trẻ tật nguyền. Nó có giấy được miễn học thể dục cả đời vì bị bệnh gì đó ảnh hưởng đến cơ chân. Dáng đi của nó vẹo vọ trông rất tội nghiệp, như thể mỗi bước chân đều làm nó đau đớn. Tuy nhiên, chớ thấy vậy mà tưởng lầm. Mỗi khi căn-tin có món bánh bột ngô nhân thịt, nhìn Grover chạy đua đến đó thì cứ gọi là lác mắt nhé.
Quay lại chuyến tham quan để đời hôm ấy. Nancy Bobofit điềm nhiên đều đặn ném mẩu vụn véo từ cái bánh kẹp vào mái tóc nâu xoăn tít của Grover. Chỉ lát sau, đầu nó dính chi chít đầy mẩu bánh nhỏ. Nhỏ Nancy biết tôi không làm gì được nó vì tôi đang trong thời gian bị theo dõi chặt chẽ bởi từng mắc lỗi trước đó. Trước lúc đi, thầy hiệu trưởng đe rằng tôi sẽ bị đuổi học thẳng thừng nếu gây bất cứ chuyện gì không tốt, làm mọi người xấu hổ hoặc đơn giản chỉ là chọc cười ai đó trong chuyến đi này.
Tôi lẩm bẩm:
- Tớ sẽ lấy mạng con nhỏ cho coi.
Grover cố trấn tĩnh:
- Không sao đâu mà. Tớ thích bơ đậu phộng.
Nó lanh lẹ né mẩu bánh từ tay Nancy vừa bay tới.
- Thế này thì quá lắm.
Tôi đã chực đứng dậy nhưng bị Grover kéo xuống ghế, đoạn nhắc:
- Đang trong thời gian quản chế, chắc cậu biết nếu có xô xát, ai là kẻ phải giơ đầu chịu báng rồi đấy!
Giờ ngẫm lại, tôi ước lần ấy mình hạ đo ván Nancy luôn cho xong. Bị cấm túc trong trường sau giờ học không nhằm nhò gì so với mối họa tôi sắp tự rước vào thân.
Thầy Brunner dẫn đầu đoàn tham quan.
Điều khiển xe lăn đi trước, thầy đưa chúng tôi qua mấy phòng trưng bày rộng thênh thang, đi qua mấy bức tượng tạc từ đá cẩm thạch và dãy tủ kính bày đầy đồ cổ bằng chất liệu gốm màu da cam pha màu đen.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên: suốt hai ba ngàn năm qua, sao đồ gốm vẫn chưa bị bể nhỉ?!
Thầy Brunner gọi chúng tôi đến vây quanh cây cột đá cao gần bốn mét. Đầu cột có con nhân sư lớn và kể rằng nó vốn là bia của ngôi mộ cổ, nơi an nghỉ của một bé gái trạc tuổi chúng tôi. Thầy còn kể tỉ mỉ về những hình chạm khắc hai bên cột. Chuyện của thầy khá hay. Tôi muốn nghe lắm nhưng mấy bạn đứng gần cứ nói chuyện riêng hoài. Mỗi lần tôi bực mình quát bảo họ im miệng, cô Dodds đứng canh chừng gần đó lại lừ mắt cảnh cáo tôi.
Cô Dodds người nhỏ thó quê ở Georgia, dạy môn Toán. Dù đã năm mươi tuổi nhưng cô luôn mặc áo da màu đen. Cô nanh nọc và đanh đá, trông như lúc nào cũng sẵn sàng cưỡi xe Harley phân khối lớn đâm thẳng vào tủ đựng đồ của kẻ nào mà cô không ưa. Cô mới dạy chúng tôi được vài tháng do thầy Toán cũ của chúng tôi bị suy nhược thần kinh.
Ngay hôm đầu nhận lớp, cô Dodds đã quý Nancy và coi tôi là tên vô lại. Mỗi khi cô xỉa ngón trỏ cong như móc câu về phía tôi với giọng ngọt như mía lùi: “Nghe này cưng…”, y như rằng tôi bị phạt ở lại sau giờ học cả tháng.
Có lần, sau khi bị cô bắt ngồi đến tận nửa đêm gôm hết phần bài giải trong chồng sách bài tập toàn cũ, tôi bảo Grover: “Chắc cô Dodds không phải là người”. Nó nghiêm trang nhìn tôi, bảo:
- Cậu hoàn toàn đúng.
Thầy Brunner vẫn đang nói về nghệ thuật thể hiện trong cách tổ chức ma chay của người Hy Lạp cổ.
Giọt nước tràn ly đúng lúc Nancy cười khúc khích, nói câu gì đó về hình chạm người thanh niên trần truồng trên cột đá. Không chịu nổi, tôi quay xuống:
- Có câm mồm không thì bảo?
Tôi không chủ tâm quát to như thế.
Cả lớp cười ồ. Thầy Brunner ngừng kể, nói với tôi:
- Trò Jackson vừa nhận xét gì thế?
Mặt tôi đỏ rần:
- Thưa thầy, không ạ.
Thầy Brunner chỉ bức tranh khắc trên cột:
- Em thử trình bày nội dung bức tranh này xem.
Nhìn bức điêu khắc, tôi mừng rơn vì biết khá rõ:
- Có phải Kronos đang nuốt các con vào bụng không ạ?
Rõ ràng thầy Brunner chưa thỏa mãn với câu trả lời ấy:
- Phải. Và ông ta đã làm thế vì…
Tôi cố moi óc nhớ bài:
- Vì… thần Kronos là chúa tể của các vị thần và…
- Các vị thần nào?
Tôi nói chữa:
- À không, người khổng lồ Titan. Kronos không tin các con, vốn là các vị thần. Thế nên ông ta nuốt sống các con mình. Đúng không ạ? Nhưng vợ Kronos đã tráo thần Dớt, lúc ấy là hài nhi, bằng một hòn đá rồi giấu con đi. Sau này, thần Dớt khôn lớn đã lừa cha để ông ói ra anh chị em mình…
Đám con gái đứng sau tôi kêu lên:
- Eo ôi!
- … Và thế là xảy ra cuộc chiến lớn, một bên là các vị thần, bên kia là người khổng lồ Titan. Cuối cùng, các vị thần đã chiến thắng.
Có tiếng cười khúc khích trong đám học trò.
Đứng sau lưng tôi, Nancy rỉ tai bạn nó:
- Học cho lắm cũng có mài kiến thức ra ăn được đâu. Sau này đi xin việc làm, chẳng ai yêu cầu: “Xin hãy giải thích tại sao Kronos lại nuốt các con vào bụng” cả!
Thầy Brunner hỏi:
- Trò Nancy Bobofit vừa có ý hay. Tôi xin diễn giải thành câu hỏi để trò Jackson giải thích nhé: Chuyện em vừa kể áp dụng vào thực tiễn như thế nào?
Grover thì thầm:
- Dính chưởng.
Nancy rít lên, mặt nó còn đỏ hơn cả mái tóc đỏ rực trên đầu:
- Câm ngay.
Ít nhất Nancy cũng bị bắt lỗi. Trong trường chỉ mình thầy Brunner luôn phát hiện được những điều bậy bạ mà nó phát ra. Tai thầy chẳng khác dàn ra-đa hiện đại.
Ngẫm nghĩ câu hỏi một lát, tôi nhún vai:
- Thưa thầy, em không biết ạ.
Thầy Brunner có vẻ thất vọng:
- Được rồi. Chuyện này khuyên con người ta không nên cả tin. Thần Dớt cho cha uống rượu pha mù tạt khiến ông nôn ra năm người con của mình vốn là các vị thần bất tử. Họ vẫn sống và trưởng thành ngay trong bụng người khổng lồ Kronos. Các vị thần đánh bại cha, dùng ngay liềm cắt cỏ của Kronos băm ông thành trăm ngàn mảnh nhỏ và rải xuống ngục Tartarus, phần tận cùng của địa ngục. Tôi biết các em mừng vì đã đến giờ ăn trưa. Phiền cô Dodds đưa các em ra ngoài nhé?
Cả lớp tản ra. Đám con gái ôm bụng, còn bọn con trai xô đẩy nhau cười đùa ầm ĩ. Grover và tôi dợm quay ra cửa thì nghe thầy Brunner gọi giật lại:
- Trò Jackson.
Biết ngay mà.
Tôi bảo Grover đi tiếp, đoạn quay lại hỏi:
- Dạ, thầy bảo gì em ạ?
Ánh mắt của thầy thật khó quên. Cặp mắt nâu luôn tập trung nhìn chăm chú ấy hình như đã cả ngàn tuổi và nhìn thấu sự đời.
- Trò phải học cách trả lời các câu hỏi thầy đưa ra chứ!
- Về người khổng lồ ư, thưa thầy?
- Về thực tiễn và cách áp dụng những kiến thức đã học vào đời sống thực tế.
(责任编辑:Thể thao)
下一篇:Nhận định, soi kèo Central Coast Mariners vs Western United, 15h35 ngày 28/2: Lật ngược lịch sử
Ronaldo bùng nổ sau khi nhận Giải thưởng Bạch kim. Ảnh: Imago Chiến thắng giúp Bồ Đào Nha chính thức giành vé tứ kết UEFA Nations League 2024/25, cũng như chắc chắn ngôi đầu bảng 1 mà không cần quan tâm đến trận cuối gặp Croatia.
Trên sân Dragao ở thành phố cảng Porto, sau 45 phút đầu không có bàn thắng, đội chủ nhà bùng nổ ngoạn mục trong hiệp 2.
Rafael Leao là người châm ngòi cho cơn mưa bàn thắng với cú đánh đầu cận thành. Đó là kết quả của pha dàn xếp phản công đẹp mắt.
Mặc dù đang trải qua thời gian khó khăn tại Milan, vì mâu thuẫn với HLV Paulo Fonseca, nhưng Leao luôn là người bạn đồng hành quan trọng của Ronaldo trên hàng công Bồ Đào Nha.
Ronaldo nhân đôi cách biệt với cú sút phạt đền, rồi Bruno Fernandes mang về bàn thứ 3 cho đội chủ nhà. Sau đó, chính CR7 thực hiện pha kiến tạo rất đẹp để Pedro Neto xâm nhập vòng cấm nâng tỷ số lên 4-0.
Phút 87, sân Dragao bùng nổ trong cảm xúc Ronaldo thực hiện pha bay người ghi bàn kiểu “xe đạp chổng ngược”, từ đường chuyền của Vitinha. Một siêu phẩm nói lên sức bền của đội trưởng Bồ Đào Nha.
Leao mở màn tiệc bàn thắng. Ảnh: Imago Phản ứng của Ba Lan, đội không có Robert Lewandowski, được đáp lại với bàn thắng của Marczuk nhưng không đủ thay đổi cục diện.
“Tôi chưa có cơ hội xem rõ hình ảnh, đẹp nhưng phải xem lại nó và đánh giá mức độ khó khăn”, Ronaldo lên tiếng vào cuối trận, về siêu phẩm “xe đạp chổng ngược”. “Tôi rất vui, đó là một bàn thắng khó, và trên chấm phạt đền, tôi hơi thiếu quyết đoán, tôi đã bỏ lỡ một pha như vậy trong trận đấu gần đây”.
Những kỷ lục của Ronaldo
Ronaldo lập thêm những kỷ lục với cú "xe đạp chổng ngược". Ảnh: LUSA Ronaldo không ngừng vượt qua những giới hạn. Ở Dragao, anh một lần nữa chứng minh phẩm chất này của mình.
Ở tuổi 39 và 284 ngày, Ronaldo trở thành cầu thủ lớn tuổi nhất ghi bàn cho Bồ Đào Nha trong một trận chính thức. Anh vượt qua kỷ lục cũ của người bạn thân Pepe.
Trang sử khác của bóng đáthế giới cũng vừa được viết bởi ngôi sao đang khoác áo Al-Nassr. Anh lập kỷ lục có nhiều chiến thắng quốc tế nhất.
Trận thắng của Bồ Đào Nha trước Ba Lan cũng là chiến thắng 132 mà Ronaldo giành được cùng “Lusos”. Qua đó, CR7 vượt qua người bạn khác Sergio Ramos (131 trận), giành nhiều chiến thắng nhất với ĐTQG.
Ngoài ra, Ronaldo hiện cũng giữ kỷ lục 217 trận đấu quốc tế, ghi 135 bàn thắng. Đây cũng là kỷ lục mà anh nắm giữa, rất khó có ai sánh kịp, kể cả Lionel Messi.
Không thể ngăn Ronaldo chinh phục niềm đam mê bàn thắng. Mỗi ngày, anh lại tiến gần hơn đến cột mốc 1.000 bàn trong sự nghiệp chuyên nghiệp.
“1.000 bàn thắng đối với tôi không quan trọng chút nào, khát vọng đó là chuyện bình thường. Tôi không nghĩ nhiều về nó”, Ronaldo nhấn mạnh.“Điều quan trọng là tận hưởng khoảnh khắc, tận hưởng bóng đá”.
Ronaldo lập siêu phẩm 'ngả bàn đèn', Bồ Đào Nha thắng to
Ronaldo ghi cú đúp với một pha "ngả bàn đèn" đẹp mắt trong chiến thắng hoành tráng 5-1 của Bồ Đào Nha trước Ba Lan, ở Nations League." alt="Ronaldo lập một loạt kỷ lục: CR7 vượt mọi giới hạn" />- Hoài Linh thể hiện vốn sống giàu trải nghiệm bằng những câu nói đơn giản nhưng khiến người nghe không khỏi ngậm ngùi.
Mỗi khi xuất hiện trên sân khấu, người ta thường thấy Hoài Linh rôm rả với những câu chuyện vui vẻ. Ấy vậy nhưng, khi cánh cánh màn nhung khép lại, lời chia sẻ lúc tâm trạng chùng xuống mới là góc thật nhất về con người của ‘đệ nhất danh hài’.
Hoài Linh sống khép kín, hiếm nói về mình trước đám đông.
‘Tôi không cô đơn nhưng lại cô độc, vì không có người tri kỷ.’
Nhân một bài phỏng vấn cách đây không lâu, nam danh hài từng bộc bạch: ‘Đôi khi tôi có cảm giác rất bị cô độc vì không có người tri kỷ để tâm sự hết nỗi lòng và chia sẻ chuyện buồn vui. Tôi nghĩ, kiếm anh em, bạn bè không khó, nhưng kiếm tri kỷ đâu phải dễ, vì đâu phải cái gì mình cũng chia sẻ với bạn bè được.’
‘Khi đã hứa một điều thì tôi sẽ làm. Hôm nay làm mà mai chết đi, tôi vẫn sẽ làm’
Trong chương trình ‘Ơn giời, cậu đây rồi!’, Hoài Linh đã nói như vậy về quan điểm trọng chữ tín của mình. Thực tế cũng cho thấy, ‘Sáu Bảnh’ luôn là nghệ sĩ được nể trọng bậc nhất showbiz nhờ những lời nói có sức nặng này.
‘Thật ra hồi trẻ tôi cũng mê hàng hiệu lắm. Lúc mới nổi tiếng, tôi bỏ tiền sắm hàng ngày, chỉ thích xài hàng hiệu đắt tiền, thích chơi trội nhưng từ lâu rồi tôi chẳng còn thú vui đó. Nếu tính ra, trong 5 năm trở lại đây, món đồ tôi phải bỏ tiền nhiều nhất ra để mua là chiếc va li đắt tiền để có thứ mang đi diễn xa'.
Hoài Linh là số ít nghệ sĩ Việt yêu thích lối sống mộc mạc, giản dị. Trang phục biểu diễn hay đời thường của anh đời mang phong cách rất ‘bình dân’. Nam danh hài từng thú nhận mình cũng có sở thích ‘chơi’ hàng hiệu khi còn trẻ. Thú vui này tiêu tốn của anh rất nhiều tiền và khi đã đủ trải nghiệm, Hoài Linh không còn mặn mà với nó nữa.
Hoài Linh mộc mạc, chân chất hệt như lão nông miền Tây.
‘Hưởng thụ cũng có nhiều cách chứ đâu nhất thiết phải ăn mặc đẹp lồng lộn?’
Khi những nghệ sĩ khác nỗ lực làm nổi mình bằng thời trang hàng hiệu, xế hộp, nhà sang…thì Hoài Linh tự vui bằng những điều rất ‘dị’. Là danh hài có mức cát – xê đứng đầu showbiz, Hoài Linh vẫn hàng ngày đi diễn trên chiếc xe gắn máy của trợ lý. Thỉnh thoảng trên trang cá nhân, ‘Sáu Bảnh’ check in ‘khoe’ với người hâm mộ những bữa ăn cơm trắng cá khô. Giọng điệu Hoài Linh vui như thưởng thức cao lương mỹ vị. Có thể, đó là cách ‘hưởng thụ’ mà anh đã và đang rất mãn nguyện.
‘Đối với tôi, tiền bạc không quan trọng mà quan trọng là tình cảm anh em dành cho nhau. Ăn cũng chẳng bao nhiêu, cũng chỉ cơm mắm cá khô thôi, mặc cũng chỉ quần đùi áo thun, đôi dép Lào ra đường thôi, cái xe Honda để chạy show, có cái nhà để chui vô…vậy là đủ.’
Hoài Linh là một trong số rất ít các nghệ sĩ được hầu hết đồng nghiệp cảm phục vì cách sống trọng tình nghĩa. Riêng với Đàm Vĩnh Hưng, anh vẫn được coi như là người thầy, người ân nhân lớn nhất cuộc đời. Chính Hoài Linh đã chỉ cho Mr.Đàm điểm mạnh, điểm yếu trong giọng hát và giúp đỡ toàn bộ kinh phí để đàn em thực hiện đĩa nhạc đầu tay.
‘Tôi chưa bao giờ nói câu này, nhưng hôm nay tôi tâm sự rằng: tôi cần tiền để đạt được tâm nguyện. Tôi biết sức khỏe của mình thế nào nhưng khi đã là tâm nguyện, tôi sẵn sàng bán mạng của mình để thực hiện điều đó.’
Hoài Linh gầy gò lại hay ốm bệnh. Tuy vậy, thời gian trở lại đây anh chăm chỉ chạy show. Lý giải cho điều này, nam danh hài chia sẻ về tâm nguyện xây dựng nhà thờ tổ đã ấp ủ gần 16 năm. Em gái Hoài Linh từng chia sẻ, anh đã bị mẹ giận không nói chuyện nửa năm trời vì quá xót xa con trai ham chạy show tới mức tiều tụy.
Nhà thờ Tổ nghiệp là tâm nguyện Hoài Linh dành hơn 16 năm ấp ủ. Ảnh: Zing
Lam Trà
" alt="Phát ngôn bất ngờ tiết lộ về con người thật của Hoài Linh" />Những người giúp việc ở Trung Quốc thường được đào tạo trước khi "giao" cho gia chủ. Ảnh minh họa: Reuters
Năm ngoái, tôi có cơ hội tham gia một sự kiện tư vấn tâm lý tập thể được tổ chức bởi một công ty dịch vụ giúp việc gia đình ở Bắc Kinh dành cho các nhân viên đã ký hợp đồng. Khi mọi người đã tập trung đông đủ, người thuyết trình đặt câu hỏi cho người tham gia, rằng tại sao họ đến đây hôm nay.
“Chúng tôi muốn kiếm tiền!” – họ đồng thanh hét lên.
“Tại sao các bạn chưa có tiền” – người thuyết trình hỏi.
“Bởi vì chúng tôi không có kỹ năng” – một người trả lời. “Chúng tôi không có văn hoá” – một người khác đáp khi người diễn thuyết đi khắp phòng.
“Chúng tôi không có nền tảng”.
“Chúng tôi không làm việc để cải thiện bản thân!”
“Chúng tôi thiếu tự tin!”
Người diễn thuyết không tỏ ra bất ngờ trước những câu trả lời. “Tại sao các bạn không đi tìm một nền tảng?” – cô tiếp tục đặt câu hỏi. “Đó là vấn đề của ai nếu bạn không có cơ hội? Là vấn đề của ai nếu các bạn thiếu lòng can đảm? Là vấn đề của ai nếu các bạn không có tầm nhìn? Là vấn đề của ai nếu các bạn thiếu sự tự tin hay không khoẻ mạnh?”
“Tất cả những vấn đề này đều ở bên trong” – cô kết luận. “Tất cả đều là do chúng ta tạo ra. Tôi nói có đúng không? Hãy suy nghĩ về nó: Các bạn không phải người có lỗi ư?”.
Phải thừa nhận rằng phần lớn phần hỏi đáp này mang lại hiệu quả, nhưng trong quá trình nghiên cứu của tôi về người lao động và các công ty giúp việc gia đình ở Bắc Kinh, tôi nhận thấy rằng thông điệp này là một phần gần như không thể thiếu của cả những buổi đào tạo hay tư vấn tâm lý của các công ty.
Có một logic ẩn giấu ở đây: Các công ty đang giúp những phụ nữ nông thôn, trung niên “không có kỹ năng” nhận ra giá trị của mình, và những phụ nữ này nên trả ơn lại họ bằng dịch vụ chất lượng cao. Và khi làm như vậy, các công ty không ngừng nhắc đến địa vị thấp kém của họ trong xã hội.
Một nhóm nhỏ những người giúp việc gia đình ở Bắc Kinh mà tôi nghiên cứu – được gọi bằng tiếng Trung là “ayi” (dì) – thường làm việc toàn thời gian cho một gia đình. Công việc cụ thể của họ là trông trẻ, chăm sóc người già, nấu ăn và dọn dẹp. Để tìm gia đình thuê giúp việc, hầu hết họ phải phụ thuộc vào đơn vị môi giới.
Những công ty này không có mối quan hệ lao động chính thức nào với các “ayi”, và cũng không mua bảo hiểm thất nghiệp hay an sinh xã hội cho họ. Nhưng để thu hút khách hàng, họ phải đào tạo các “ayi” biết được vị trí của mình trong gia đình nhà chủ. Nguyên tắc quan trọng nhất trong quá trình đào tạo này chính là câu thần chú: Chủ nhà lúc nào cũng là chủ nhà. Đừng quên rằng bạn là người ngoài và là một “ayi”.
Trên thực tế, điều này có nghĩa là người giúp việc nên giữ khoảng cách với người sử dụng lao động cả về thể chất lẫn cảm xúc. Các giảng viên nhấn mạnh rằng các “ayi” không nên đặt mình ngang hàng với chủ nhà trên bàn ăn, không bày tỏ ý kiến của mình về việc gia đình, không trang điểm và dùng trang sức.
Theo các khóa đào tạo này, một “ayi” lý tưởng nên có một số phẩm chất nhất định. Đó là “tình yêu” với gia đình, công ty và khách hàng của gia chủ. Đó là kỹ năng biết im lặng, chăm chỉ và dẻo dai.
Ngoài những kỹ năng trong công việc, họ còn được đào tạo cả về cách xử lý với các tình huống phát sinh. Ảnh minh họa: SCMP Một số người giúp việc cũng được đưa tới đây để chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Một phụ nữ tên Li cho biết cô làm giúp việc gia đình ở Bắc Kinh từ năm 2010. Thời điểm đó, gia đình cô lâm vào cảnh nợ nần. Chồng cô không thể làm việc vì các vấn đề sức khỏe, trong khi con cô vẫn đang đi học.
Tuy nhiên, một năm sau, cô đã tiết kiệm được 10 ngàn tệ, trả hết nợ, thậm chí còn mua được một chiếc tủ lạnh và máy giặt.
“Các chị em, tôi nợ công ty vì đã giúp tôi xây dựng nên nền tảng này” – cô Li nói với khán giản phía dưới.
Tất nhiên, không phải ai cũng có những trải nghiệm tích cực. Các khóa học này muốn phản ánh cả những hi sinh mà họ muốn các “ayi” nên làm để khiến khách hàng hài lòng.
Một giúp việc khác được mời đến chia sẻ kể về cách cô ấy ứng xử với một người chủ khó tính – người cố không trả đúng mức lương đã thỏa thuận với cô từ trước.
“Tôi quỳ lạy cô ấy 3 lần, mỗi lần đều cúi gập người và điều đó khiến cô ấy động lòng” – người giúp việc nói.
“Tôi là người theo đạo. Cả đời tôi chưa bao giờ phải quỳ lạy cha mẹ, mà chỉ biết quỳ lạy dưới chân đức Phật. Khi nhận được tiền, tôi nói lời tạm biệt cô ấy. Tôi muốn cô ấy phải cảm động. Tôi liên tục cúi đầu và cảm ơn cô ấy. Khi bước chân xuống cầu thang, tôi không thể cầm lòng được nữa. Tôi bắt đầu khóc”.
Một cách khác để các công ty giữ cho “ayi” làm việc ổn định là tự gọi mình là “họ ngoại” của các giúp việc – tức là người sẽ an ủi, hỗ trợ cho họ khi đã về nhà chủ.
Ở một công ty lớn mà tôi đến thăm, mỗi người giúp việc đều có một nhân viên chịu trách nhiệm chăm sóc và hướng dẫn họ. Các nhân viên này đóng vai trò như cha mẹ, thường xuyên hỏi thăm sức khỏe người lao động, giúp họ tìm được nhà tuyển dụng phù hợp, đồng hành cùng họ trong các cuộc phỏng vấn, giải đáp các thắc mắc, thậm chí đôi khi còn can thiệp khi khách hàng không chịu trả lương.
Tất cả những việc này đặc biệt quan trọng với các “ayi” nhập cư, những người thậm chí còn phụ thuộc nhiều hơn vào sự chăm sóc và quan tâm của các công ty môi giới hơn là các “ayi” trong nước.
Không phải người giúp việc nào cũng tin các công ty môi giới là “họ ngoại” của mình. Một người giúp việc mà tôi từng phỏng vấn nói rằng: “Họ luôn gọi mình là ‘bên ngoại’, nhưng gia đình thực sự của chúng ta có bao giờ bắt chúng ta làm những việc mà mình không muốn làm không?”.
Thật vậy, bất cứ khi nào người giúp việc than phiền về các điều kiện làm việc như camera được đặt trong phòng ngủ, hay họ được yêu cầu ngủ cùng những đứa trẻ mà họ chăm sóc, thì phản ứng đầu tiên của công ty luôn là bắt họ chấp nhận hoàn cảnh thay vì đối đầu với khách hàng.
Áp lực phải tuân thủ là rất lớn. Đặc biệt, các công ty sử dụng quyền kiểm soát cơ hội việc làm để định hình “ayi lý tưởng” của mình. Họ thường đặt những người được đánh giá là “ít kén chọn”, “không gây rối” và “có khả năng đối mặt với khó khăn” vào đầu hàng khi phỏng vấn. Nếu người giúp việc bị gắn mác là “kén chọn”, “không thể chịu đựng được khó khăn”, người đại diện sẽ không cố gắng giúp cô ấy tìm việc.
Ngoài ra, công ty cũng luôn khuyến khích các “ayi” sửa sang lại hình ảnh của bản thân để thuyết phục họ rằng, từ một người có kỹ năng thấp nhờ có công ty “giải cứu” mà họ trở thành một phiên bản khác hoàn toàn. Vì lòng biết ơn, họ nên “học cách hiểu, chấp nhận” và cải thiện “chất lượng” tổng thể của mình để cung cấp dịch vụ tốt hơn cho người sử dụng lao động.
Điều đáng chú ý là trong một số cuộc phỏng vấn của tôi, những người giúp việc cho biết họ đã thực sự trở thành một phần trong gia đình gia chủ. Chủ nhà thậm chí mời họ ăn Tết, đưa họ đi du lịch cùng gia đình. Nhưng yếu tố đóng góp quan trọng nhất cho những mối quan hệ này không phải là “ayi” đã làm việc chăm chỉ đến mức nào, mà là gia chủ sẵn sàng công nhận và tôn trọng những nỗ lực của người giúp việc.
Hiện tại, việc vun đắp các mối quan hệ như vậy không phải là ưu tiên của các công ty môi giới giúp việc gia đình. Nhưng khi nền kinh tế của đất nước tiếp tục phát triển và nhu cầu về người giúp việc gia đình tăng lên, mối quan hệ giữa người sử dụng lao động và người lao động được thiết lập để trở thành một trong những mối quan hệ xã hội quan trọng nhất ở Trung Quốc. Sự hòa hợp giữa 2 bên không thể chỉ có được từ khả năng chịu đựng và lòng biết ơn từ một phía. Sự bình đẳng và tương hỗ một cách chân thành cũng cần đến sự tôn trọng lẫn nhau.
Bài viết của tác giả Liu Yuting – người đã tiến hành nghiên cứu về cuộc sống của những người giúp việc gia đình.
Gia đình nghèo ở Bắc Giang 13 năm nuôi con cho thầy giáo tù tội
Thời gian đầu ôm đứa con mắc bệnh bẩm sinh của chủ cũ về nuôi, gia đình chị Hồng phải bán con bò lấy tiền chạy chữa cho cậu bé.
" alt="Osin Trung Quốc được 'huấn luyện' phải biết ơn và nhẫn nhịn với chủ" />–Nam diễn viên nổi tiếng nhất đảo quốc sư tử đã gặt hái được không ít thành công trong lần đầu tiên “mang chuông đi đánh xứ người”.Phim Việt đến Cannes trước khi chiếu trong nước" alt="Lý Minh Thuận vào vai bị cắm sừng" />
- Trong sự nghiệp của mình, nghệ sĩ nhiếp ảnh Lê Vượng đã ghi lại được rất nhiều hình ảnh đáng giá về Hà Nội. Ông vừa được trao giải thưởng Bùi Xuân Phái 2016.
Nghệ sĩ Lê Vượng sinh năm 1918, cầm máy lần đầu năm 1936 khi 18 tuổi. Ông cho biết, lúc đó, chiếc máy ảnh quý trị giá bằng cả mảnh đất ở Hà Nội. Nhưng ông vẫn mua để chụp trong chuyến đi xuyên Đông Dương. Sau chuyến đi đó, Lê Vượng bắt đầu say mê và gắn bó với nghệ thuật nhiếp ảnh. Những năm 1930 của thế kỷ 20, với chiếc máy ảnh, Lê Vượng lang thang khắp Hà Nội để ghi lại nhịp sống, phong cảnh và kiến trúc của thủ đô. Tác phẩm của Lê Vượng được đánh giá là luôn có chất riêng và khó trộn lẫn với bất cứ tác giả đương thời nào. Ảnh của ông không chỉ ghi lại một khoảnh khắc mà còn chất chứa nhiều yếu tố hội họa. Trong những tác phẩm chụp Hà Nội cũ, Lê Vượng thường hướng góc máy vào những mái nhà phố cổ, một cành cây, một đường tàu điện cắt ngang phố hoặc những người dân bình dị đi trên đường. Ảnh một đường tàu điện cắt ngang phố. Đây là một trong những phương tiện giao thông quan trọng trên đường phố Hà Nội xưa. Đến đầu thập kỷ 1990, các tuyến xe điện lần lượt ngừng hoạt động. Nhưng tiếng chuông leng keng của tàu điện đã đi vào tâm thức của nhiều người. Bốn sư cô tươi cười khi bắt gặp ống kính của nhiếp ảnh gia Lê Vượng. Một vài nhành hoa tại quảng trường Ba Đình, trước Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Những đứa trẻ nô đùa trên cầu Thê Húc dẫn vào đền Ngọc Sơn. Khi đó, cây cầu này màu đỏ son, làm bằng gỗ và có nhiều trụ liên tiếp. Những tác phẩm của Lê Vượng không chỉ có giá trị tư liệu về kiến trúc, đời sống con người mà còn khơi gợi nhiều đường nét hình khối và truyền cảm hứng cảm xúc cho sáng tạo trong mỹ thuật. Theo Zing
Ảnh: Nhiếp ảnh gia Lê Vượng
Mê mẩn chân dung các dân tộc Việt Nam qua ống kính nhiếp ảnh gia Pháp" alt="Chùm ảnh Hà Nội xưa của nghệ sĩ nhiếp ảnh gần 100 tuổi" />Xe ô tô dừng, đỗ thành hàng dài trên đường phía trước chung cư Tân Phước Plaza. Xung quanh khu chung cư Sơn Kỳ 1 (Quận Tân Phú) cũng xuất hiện tình trạng xe ô tô con, xe tải nhỏ dừng, đỗ thành hàng dài. Nhân viên bảo vệ tại đây cho biết, hầu hết đây là xe của các hộ dân, doanh nghiệp sinh sống, hoạt động xung quanh chung cư.
Nhân viên bảo vệ cũng nhiều lần nhắc nhở những chủ xe này. Tuy vậy, tình trạng trên vẫn kéo dài khiến cư dân của chung cư bức xúc. Nhiều cư dân cho rằng, việc đỗ xe như trên khiến họ bị khuất tầm nhìn mỗi khi điều khiển xe ra vào chung cư.
Chiếc xe bị xích bánh vì đỗ sai vị trí trên đường nội bộ của chung cư HaDo Centrosa Garden. Trong khi đó, tại chung cư HaDo Centrosa Garden (Quận 10, TP.HCM), tình trạng xe ô tô dừng, đỗ sai quy định, vị trí diễn ra liên tục. Các xe này dừng, đỗ trên những con đường nội bộ bên trong khu chung cư.
Đặc biệt, một số xe còn đỗ ở vị trí có cắm biển cấm đỗ. Trước tình trạng này, nhân viên bảo vệ tại đây đã khóa, xích bánh những xe cố tình đỗ, dừng sai quy định. Sau khi khóa, xích bánh, nhân viên bảo vệ để lại thông tin giải thích hành động của mình cùng số điện thoại liên lạc để giải quyết trên kính xe.
Sau khi khóa bánh, nhân viên bảo vệ để lại số điện thoại liên lạc trên kính xe để chủ xe liên hệ. Tình trạng trên cũng diễn ra tại khu đô thị Phú Mỹ Hưng (Quận 7, TP.HCM). Trên các con đường nội bộ bên trong khu đô thị, nhiều xe ô tô dừng, đỗ thành hàng dài.
Nhiều xe cũng đỗ tại vị trí có cắm bảng cấm đỗ. Một số xe khác lại đỗ tại những khúc cua hẹp. Để hạn chế tai nạn từ việc chủ xe dừng, đỗ xe sai vị trí, một số cư dân đã cắm bảng viết tay: “Cấm đỗ xe”, “Đỗ sát khúc cua dễ gây tai nạn”…
Các nhân viên bảo vệ tại những khu chung cư, đô thị trên cho biết, tình trạng cư dân, người dân bên ngoài đỗ xe ô tô sai quy định khiến họ chịu nhiều áp lực.
Xe đỗ ở đoạn có khúc cua gấp trên đường nội bộ khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Áp lực
Anh Trường, nhân viên bảo vệ tại chung cư HaDo Centrosa Garden cho biết, chung cư cho phép xe ô tô của cư dân, người dân bên ngoài lưu thông trên các con đường nội bộ. Tuy nhiên, chỉ có xe của cư dân mới được phép dừng, đỗ ở nơi được chung cư quy định.
Tuy vậy, vẫn có tình trạng xe người dân bên ngoài đến dừng, đỗ trên các con đường nội bộ của chung cư. Thậm chí, có chủ xe còn cố tình đỗ ở vị trí đã được cắm bảng cấm dừng, đỗ.
Anh Trường nói: “Trước tình trạng này, chúng tôi thường chọn cách giải thích rồi yêu cầu tài xế di chuyển, không tiếp tục dừng, đỗ ở nơi không được phép. Tuy nhiên, trong một số trường hợp, chúng tôi buộc phải khóa, xích bánh.
Hầu hết các con đường nội bộ của khu đô thị Phú Mỹ Hưng đều có xe dừng, đỗ. Việc nhắc nhở, xử lý những chủ xe dừng, đỗ sai vị trí, quy định trong chung cư cũng rất áp lực. Bởi, nhiều chủ xe không đồng tình và phản ứng việc bị xích, khóa bánh xe. Trong trường hợp này, chúng tôi phải bình tĩnh, giải thích cho họ hiểu, tránh những bức xúc không đáng có”.
Là nhân viên bảo vệ của khu đô thị Phú Mỹ Hưng, anh Kiều Thanh Hải cũng chịu nhiều áp lực khi đối mặt với tình trạng cư dân, người dân bên ngoài dừng, đỗ xe ô tô thành hàng dài trên đường nội bộ, khu vực cấm dừng, đỗ.
Mặc dù chưa tiến hành xích, khóa bánh trường hợp xe dừng, đỗ sai vị trí nào nhưng anh Hải thường xuyên gặp cảnh bị tài xế, chủ xe bên ngoài, cư dân của khu đô thị phản ứng, thậm chí thóa mạ.
Trước đây, các block trong khu đô thị cho phép xe ô tô của cư dân và xe dịch vụ đi vào bên trong. Việc này dẫn đến tình trạng ùn tắc, lộn xộn vào giờ cao điểm.
Sau đó, ban quản lý chỉ cho phép xe của cư dân được ra vào, xe dịch vụ, người dân bên ngoài phải dừng ngoài cổng. Tuy vậy, nhiều xe dịch vụ vẫn cố tình lấn lên phần đường dành cho xe cư dân ra vào chung cư.
Trước tình trạng này, anh Khải buộc phải nhắc nhở. Tuy nhiên, mỗi lần ra lời, anh đều bị tài xế phản ứng. Tuy vậy, nếu không xử lý, anh bị cư dân trách mắng không làm tròn nhiệm vụ, khiến việc ra vào chung cư của mình bị ảnh hưởng bởi người ngoài.
Thậm chí có xe ngang nhiên dừng, đỗ ở vị trí có cắm bảng cấm dừng, đỗ. Anh Khải cũng thường xuyên bị chủ xe dừng, đỗ ở vị trí không được phép trên các con đường nội bộ của khu đô thị phản ứng, mắng chửi sau mỗi lần yêu cầu họ không tiếp tục dừng, đỗ. Thậm chí, có lần anh bị tài xế văng tục, chửi thề.
Anh chia sẻ: “Việc cư dân, người dân dừng, đỗ xe ô tô sai vị trí, quy định tại khu đô thị khiến chúng tôi chịu nhiều áp lực. Bởi, nếu không nhắc nhở, xử lý, chúng tôi bị cư dân phản ứng, cấp trên, ban quản lý khiển trách.
Tuy vậy, khi nhắc nhở hoặc có biện pháp xử lý, nhiều chủ xe không đồng ý, không thông cảm. Thậm chí nhiều người còn phản ứng gay gắt. Tôi thường xuyên bị các tài xế thóa mạ, thậm chí chửi tục, chửi thề khi yêu cầu họ không được đỗ ở nơi không được phép”.
Chuyện đỗ xe ô tô ở khu chung cư, đô thị đang gây nhiều tranh cãi. Độc giả có thể gửi ý kiến ở bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ email: bandoisong@vietnamnet.vn. 10 người 'để nhờ xe một chút thôi', bố tôi mất nửa tháng lương bảo vệ
Bố tôi làm bảo vệ và từng khốn khổ vì ý thức để xe của nhiều người ở chung cư và cả trước cửa cơ quan." alt="Bảo vệ chung cư tâm sự việc bị chủ xe đỗ xe sai quy định chửi vẫn phải cười" />
- ·Nhận định, soi kèo Al Duhail vs Al Shahaniya, 20h45 ngày 28/2: Niềm tin cửa trên
- ·Tài tử Trung Quốc bị bạn gái đăng ảnh nóng vì ngoại tình
- ·Giật mình với hình ảnh BTV Hoài Anh thời 'hai lúa'
- ·Người đẹp ảnh đến Nga cổ vũ World Cup 2018
- ·Nhận định, soi kèo Al Urooba vs Sharjah, 20h35 ngày 28/2: Khó thắng cách biệt
- ·MC Lại Văn Sâm không đánh giá cao Hương Giang Idol
- ·Quãng đời cơ cực của diễn viên hài Nhật Cường
- ·Hotboy Hoàng Sơn được nhà sản xuất Hàn Quốc khen ngợi
- ·Nhận định, soi kèo Bournemouth vs Wolves, 22h00 ngày 1/3: Đả bại Bầy sói
- ·Thầy dạy nhạc của Minh Hằng, ChiPu, Hari lên tiếng vụ 'cãi' Mỹ Tâm
"Bất chấp nhiều người nghi ngại rằng: Việt Nam sao làm nổi musical (nhạc kịch)? thì tôi vẫn có niềm tin. Nếu không chịu làm, chỉ sợ hãi và bàn lùi, chúng ta không thể vươn ra thế giới", pianist Nguyễn Công Phương Nam.
Nhạc sĩ/pianist nổi tiếng Nguyễn Công Phương Nam, hiện đang là thành viên của Dàn nhạc Big Band Không quân Đức. Dù bận rộn với lịch lưu diễn ở nhiều nước nhưng anh vẫn tranh thủ bay đi bay về giữa Đức và Việt Nam để thực hiện mong muốn mang âm nhạc của mình đến gần hơn với khán giả quê nhà.
Nguyễn Công Phương Nam từng thắng giải thưởng âm nhạc Cống hiến năm 2010 với ca sĩ Tùng Dương bằng albumLi ti.
- Âm nhạc đến với anh từ cơ duyên hay sự lựa chọn?
Tôi bắt đầu ấn tượng sâu đậm với âm nhạc lúc còn học mẫu giáo. Trong giờ chơi, bất ngờ một cô giáo bước đến cây đàn piano và chơi bài Fur Elise của Beethoven. Như một phép màu xảy ra, tôi bị âm nhạc hớp hồn, đứng thẫn thờ lắng nghe tiếng đàn.
Đến 5 tuổi, mẹ phát hiện năng khiếu âm nhạc trong tôi và bắt đầu đặt ra chương trình học nghiêm khắc. Lúc đầu, tôi chỉ học cho vừa lòng cha mẹ nhưng ít lâu sau, máu nghệ sỹ lớn dần lúc nào không hay. Tôi thích chơi nhạc nhẹ, lén tự học. Đầu tiên là bài Gimme! Gimme! của ABBA, sau đó đến Nothing’s Gonna Change My Love For You của George Benson... Đến khi đụng Jazz, tôi quyết tâm theo đuổi mộng làm nghệ sỹ thực sự.
Giữa thập niên 1980, mẹ tôi sang Đức lao động vì kinh tế gia đình khó khăn. Khi bức tường Berlin sụp đổ, tôi xin mẹ bảo lãnh sang Đức để theo học nhạc một cách chuyên nghiệp thực sự. Lúc đó, tôi 20 tuổi, đã là nhạc công chuyên nghiệp trong nước, độc lập về kinh tế và có người yêu... Sau khi sang Đức, tôi phải bắt đầu từ con số không đúng nghĩa. Vì kiến thức mình đã có ở Việt Nam chẳng là gì tại Đức.
Tuy nhiên thời gian học ở Đức, tôi đã đúc kết được bài học quan trọng nhất của cuộc đời mình. Duyên may chỉ là cơ hội. Muốn thành công, mỗi ngày, phải nỗ lực và kiên trì, không bỏ cuộc, bền bỉ luyện tập. Rồi đến một ngày, bạn trở thành một người tài năng lúc nào không hay.
- Làm sao một người Việt Nam “nhỏ bé” như anh lại có thể ghi tên vào biên chế quân đội Đức?
Chơi trong một band quân nhạc thì không cần phải phi thường gì cả, nhưng riêng với Bigband của Quân đội Đức thì khác. Họ không chơi nhạc quân hành mà đảm nhiệm các buổi diễn của Bộ ngoại giao, những event quan trọng của Chính phủ Đức, tiếp các nguyên thủ...
Để trở thành một thành viên của dàn nhạc Big Band Không quân Đức, suốt ba tháng liền tôi đã phải trải qua các kỳ huấn luyện quân sự khắc nghiệt. Giữa mùa đông lạnh giá dưới độ dưới O°C, tôi phải tập luyện thể lực như điên, để đạt tiêu chuẩn của một quân nhân. Nhiều lúc, tôi tự nhắc nhở mình rằng: không có cực hạn nào hết, mình sẽ vượt qua được. Đối với người chơi đàn piano, quý nhất là đôi bàn tay nhưng lúc đó những ngón tay của tôi rách toác, nứt nẻ vì tháo lắp súng, vì dầu mỡ máy móc... Tuyệt nhiên, không đàn không nhạc. Lúc đó, thậm chí tôi quên mất rằng mình là một nghệ sỹ.
Ngày tốt nghiệp, mặc bộ quân phục trắng của Không quân Đức, tôi hãnh diện vô cùng. Trên đường về nhà, tôi ưỡn ngực hãnh diện với bộ quân phục mà tôi, bằng chính nỗ lực của mình đạt đến. Thế rồi, khi bước về căn nhà nhở ở Born, nhìn thấy cây đàn bám bụi nơi góc nhà, nước mắt tôi cứ thế chảy ra. Cây đàn nhắc nhở tôi là ai và lý do tại sao tôi có mặt ở cuộc đời này.
Phương Nam là thành viên của dàn nhạc Big Band Không quân Đức.
" alt="Chuyện tình nàng Giáng Hương: pianist nổi tiếng Nguyễn Công Phương Nam" />Khu nhà tôi ở xưa kia là vùng ngoại ô hẻo lánh ven sông Nhuệ. Cơn sốt đất năm 2006 làm những thửa ruộng biến hình thành thổ cư. Các dãy nhà trọ và chung cư bắt đầu mọc dần lên kéo theo hàng nghìn nhân khẩu đổ về sinh sống. Con đường nhỏ đi vào nội thành đông dần người qua lại mỗi ngày. Rồi không biết từ lúc nào, một vài chỗ ven đường xuất hiện đôi ba túi nylon rác.
Mỗi sáng, một vài phụ nữ diện đồ công sở chạy xe chậm lại, vứt xịch một túi rác buộc kỹ, rồi tăng ga đi tiếp. Không ai bảo ai, dần dần quãng đường chưa đầy một cây số đã mọc lên hai bãi rác.
Đó là kịch bản quen thuộc của những bãi rác tự phát mọc lên khắp nước ta. Không chỉ đô thị, những ai ở nông thôn có lẽ cũng quen với những khoảng ruộng ven đường bỗng nhiên trở thành nơi tập kết rác. Chỉ 10 năm từ cơn sốt đất ven sông Nhuệ, Ngân hàng Thế giới cho biết số lượng rác thải ở Việt Nam tăng gấp đôi, đạt 27 triệu tấn/năm. Thêm 10 năm nữa, con số này ước tính là 54 triệu tấn.
Có một sự thật không mấy dễ chịu: chỉ có 85,5 % rác ở đô thị và 45,5% ở nông thôn được thu gom. Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta đang sống với hàng triệu tấn rác không được xử lý mỗi năm. Điểm đến tất yếu của chúng là những dòng sông, con phố, hay ngay trước cửa nhà bạn.
Trong dự thảo Luật Bảo vệ môi trường (sửa đổi) trình Quốc hội lần này, Bộ Tài nguyên Môi trường đề xuất xử lý cuộc "khủng hoảng rác" bằng nguyên tắc thị trường: ai xả rác nhiều sẽ phải trả nhiều tiền, thông qua hệ thống bao bì do nhà nước quyết định. Người dân vì thế sẽ có động lực xả ít rác hơn để tiết kiệm, đồng thời phân loại rác tại nguồn. Bởi túi đựng rác tái chế được sẽ có giá thấp hơn, hoặc được phát miễn phí (như nơi tôi đang sống ở New Zealand). Điều này vừa làm giảm lượng, vừa giúp việc xử lý rác hiệu quả so với hiện tại.
Khi không được phân loại, cách xử lý khả dĩ nhất là chôn lấp rác. Những ai từng chịu đựng mùi hôi thối từ bãi rác sẽ biết biện pháp này hiệu quả thế nào trong dài hạn. Nếu kém may mắn hơn - như những người dân ở gần bãi rác Cam Ly, Đà Lạt - rác sẽ là quả bom kinh hoàng đổ ụp xuống đầu bạn.
Nỗi lo đầu tiên: áp dụng nguyên tắc thị trường sẽ khiến người dân mất thêm chi phí. Nhưng thực tế là chi phí xả rác ở Việt Nam đang quá rẻ.
Chi phí môi trường trên mỗi hộ gia đình Việt Nam hiện là 0,1 % trên tổng thu nhập, thấp hơn rất nhiều so với mức trung bình 1% của thế giới. Ở Hà Nội, một hộ gia đình phải trả khoảng 200 nghìn Đồng cho mỗi tấn rác thải ra, trong khi chi phí thực tế để xử lý lên đến 900 nghìn Đồng. Tôi nghĩ ít ai phàn nàn nếu phải trả thêm một bát phở mỗi tháng để đổi lấy môi trường sạch hơn.
Lo ngại thứ hai là sự trỗi dậy của "rác tặc". Chi phí tăng sẽ khiến hiện tượng vứt rác bừa bãi tăng lên. Điều này có phần đúng, nhưng đổi lại, nếu quy định hiện tại giữ nguyên, bạn có chắc những người lén lút ném rác bên vệ đường có dừng lại hay không? Tôi không nghĩ vậy. Đây là vấn đề thuộc về ý thức nhiều hơn là lợi ích kinh tế.
Thay đổi ý thức cần nhiều thời gian, nhưng không phải là không thể. Hành vi của chúng ta bị ảnh hưởng nhiều bởi môi trường xung quanh, đặc biệt là luật pháp và văn hóa. Tại sao nhiều người Việt ở nước ngoài rất nghiêm chỉnh, bỏ rác đúng nơi quy định, nhưng ngay sau khi bước chân xuống Nội Bài đã nhổ toẹt bã kẹo cao su ra vỉa hè?
Tôi không cho rằng quy định luật pháp chưa đủ nghiêm. Vào năm 2006, khi khu nhà tôi rục rịch sốt đất, mức phạt hành chính cho hành vi xả rác nơi công cộng là 100 đến 500 nghìn Đồng. Hiện tại, mức phạt tối đa là 7 triệu Đồng. Một con số lớn với mức thu nhập bình quân, nhưng thực tế là không mấy người bị xử phạt. Thiếu sót trong thi hành khiến quy định chỉ nằm trên giấy và không có tác động nào để thay đổi hành vi, ta vẫn phải sống chung với rác.
Thành công của quy định bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy, hay gần đây chiến dịch xử phạt nồng độ cồn, cho thấy chính sách có thể điều chỉnh được hành vi nếu được thực hiện nghiêm ngắn. Đó có lẽ là nỗi lo lớn nhất của tôi với đề xuất của Bộ Tài nguyên và Môi trường, nhất là với ai đã chứng kiến nhiều dự án thất bại, như chương trình phân loại rác 3R hơn 10 năm trước.
Trước mùa Covid, nhờ sự bùng nổ của hàng không giá rẻ, trên "tường" của tôi tràn ngập hình ảnh bạn bè du lịch Hàn Quốc. Điểm đến ưa thích để check-in là đồi bông lau ở Haneul, công viên cao nhất thành phố Seoul nằm cạnh sân vận động World Cup, phủ quanh bởi rừng cây rợp bóng. Câu chuyện của Haneul mang màu sắc điện ảnh Hàn: trước năm 2002, đó là một bãi rác khổng lồ với 92 triệu tấn. Chính quyền mất 6 năm để biến Haneul từ vịt con xấu xí thành thiên nga, và là biểu tượng cho thái độ với môi trường của người dân Seoul. Chi phí đương nhiên là không rẻ, nhưng có mấy thành phố quyết tâm biến một bãi rác trở thành niềm tự hào?
Nhiều người có thể cho rằng, Hàn Quốc giàu, muốn làm gì chẳng được. Nhưng đồng tiền chật ví không đương nhiên làm tăng ý thức. Haneul tương thích kỳ lạ với bãi rác gần nhà tôi. Tính theo đường chim bay, nó cũng chỉ cách sân vận động quốc gia Mỹ Đình chưa đến một km. Nhìn từ xa, bạn cũng có thể thấy chỏm đồi với hàng cây xanh. Nhưng có những thứ chỉ nên nhìn từ xa hơn là lại gần.
Tôi mong tới ngày có thể dẫn con mình đi dạo trên ngọn đồi đó, và kể cho nó nghe về cuộc chuyển biến trong thái độ với rác của thế hệ tôi, giữa không gian thơm mùi cỏ và tiếng chim kêu. Nhưng nếu không bắt đầu từ hôm nay, ngày mai thứ chúng ta thấy vẫn là những túi rác lổn nhổn dọc đường.
Nguyễn Khắc Giang
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt="Tính rác theo cân" />Nam diễn viên bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với sự ủng hộ và tình cảm từ người hâm mộ: "Tôi tin rằng chính sự ủng hộ và tình yêu từ mọi người đã mang đến cho chúng tôi những phước lành tuyệt vời như thế này".
Vợ chồng Song Joong Ki - Katy Louise Saunders đón con gái mới sinh. Ảnh: Tư liệu Song Joong Ki và Katy Louise Saunders đăng ký kết hôn tháng 1/2023 và chào đón con trai đầu lòng vào tháng 6 cùng năm. Rome có ý nghĩa đặc biệt với cặp đôi bởi đây là quê hương của Saunders và cũng là nơi họ gặp nhau lần đầu.
Năm 2021, trong quá trình quay bộ phim ăn khách Vincenzo tại Italia, Song Joong Ki được giới thiệu với Saunders thông qua người quen chung, từ đó mối quan hệ của họ nảy nở.
Sau Liên hoan phim Cannes vào tháng 5, nơi Song Joong Ki tham dự cùng vợ đang mang thai để quảng bá bộ phim Hopeless, cặp đôi trở về Italia để chuẩn bị cho sự ra đời của con gái.
Hiện tại, Song Joong Ki đang cân bằng cuộc sống cá nhân và sự nghiệp khi tham gia quay bộ phim truyền hình My Youth của JTBC, dự kiến phát sóng vào năm sau. Trong phim này, anh vào vai một nhà văn kiêm chủ tiệm hoa.
Song Joong Ki và Katy Louise Saunders:
Video: TikTok
Minh Phi
Tài tử Song Joong Ki và vợ Tây lại đón tin vuiNgày 8/7, truyền thông Hàn Quốc đưa tin gia đình Song Joong Ki và Katy Louise Saunders sắp có thêm thành viên mới." alt="Song Joong Ki khoe con gái mới chào đời" />- Chiều ngày 25/10, 17 tác phẩm xuất sắc đã được Ban Tổ chức vinh danh trong lễ trao giải thưởng cuộc thi ảnh “Vì bình yên cuộc sống 2016” do Báo CAND phát động và tổ chức.
Sau 4 tháng phát động, Cuộc thi Ảnh với chủ đề “Vì Bình yên cuộc sống năm 2016” trên Báo Điện tử CAND đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của đông đảo các nhà nhiếp ảnh ở hầu khắp địa phương trong và ngoài nước tham gia.
Ban tổ chức đã nhận được gần 8.000 phẩm của hơn 500 tác giả thuộc 51 tỉnh, thành phố trong cả nước gửi đến dự thi. Hà Nội có số lượng tác giả tham gia dự thi đông nhất với hơn 200 tác giả, Thành phố Hồ Chí Minh có hơn 100 tác giả cùng rất nhiều tác giả tới từ các địa bàn như Điện Biên, Cà Mau, An Giang, Bình Dương…
Tác phẩm "Những trái tim dũng cảm" đoạt giải Nhất
17 tác phẩm đoạt giải:
1 Giải nhất
- Tác phẩm "Những trái tim dũng cảm" đoạt giải Nhất của tác giả Nguyễn Tiến Anh Tuấn đến từ Hà Nội.
2 Giải nhì
- Tác phẩm "Mang niềm vui đến với các bệnh nhi" của tác giả: Trịnh Đình Thắng. (Hà Nội).
- Tác phẩm "Niềm vui của hai Cảnh sát bà đỡ” của tác giả Phạm Thuần Thư (Hà Nội).
4 Giải ba
- Tác phẩm "Cọc tiêu sau bão" của tác giả Lan Hương (Vĩnh Phúc)
- Tác phẩm "Giải cứu thiên thần từ lòng đất" của tác giả Đoàn Như Phú (Bình Dương).
- Tác phẩm "Đã có chúng con bên mẹ" của tác giả Danh Quốc (Thái Nguyên).
- Tác phẩm "Gồng mình chống lũ" của tác giả Vũ Tiến Tầm (An Giang).
Tác phẩm "Mang niềm vui đến với các bệnh nhi" đoạt giải Nhì
10 Giải khuyến khích
- Tác phẩm "Tình người nơi đất trại" của tác giả Trần Anh Tuấn (Quảng Bình)
- Tác phẩm "Bài học về an toàn giao thông"của tác giả Nguyễn Văn Đông (Khánh Hòa)
- Tác phẩm "Hiệp đồng chiến đấu" của tác giả Vũ Hoàng Anh (Hà Nội)
- Tác phẩm "Hà Nội, thành phố vì hòa bình" của tác giả Nguyễn Xuân Chính (Hà Nội)
- Tác phẩm "Con bình an rồi" của tác giả Nông Việt Linh (Hà Nội)
- Tác phẩm "Công việc thường ngày" của tác giả Hồ Sĩ Trung (Hà Nội)
- Tác phẩm "Tiếp cận mục tiêu" của tác giả Trà Minh Thiết (Quảng Trị)
- Tác phẩm "Phút tri ân" của tác giả Lê Hoàng Tùng Linh (Điện Biên)
- Tác phẩm "Vượt lũ" của tác giả Huỳnh Hữu Hoài Trung (Tiền Giang).
- Tác phẩm "Tuyên truyền nhân dân không mắc mưu kẻ xấu" của tác giả Hoàng Xuân Sang (Điện Biên)
P.T
" alt="'Những trái tim dũng cảm' đoạt giải Nhất cuộc thi ảnh Vì bình yên cuộc sống 2016" />
- ·Nhận định, soi kèo Thể Công Viettel vs Nam Định, 19h15 ngày 28/2: Đối thủ yêu thích
- ·Will Smith trở lại siêu ngầu trong siêu phẩm hành động mới của đạo diễn Lý An
- ·20 cách an ủi bằng tiếng Anh
- ·Huế: Chiêm bái bản kinh phật 2000 năm tuổi quý hiếm khắc trên lá bối
- ·Nhận định, soi kèo Unirea Slobozia vs Otelul Galati, 22h00 ngày 28/2: Chấm dứt cơn ác mộng
- ·'Vịt trời trúng độc'
- ·20 cách an ủi bằng tiếng Anh
- ·Bi kịch ngang trái và điều kỳ diệu về NSƯT cải lương Phượng Loan
- ·Nhận định, soi kèo Bình Định vs Becamex Bình Dương, 18h00 ngày 1/3: Khách thất thế
- ·Mỹ nữ Thái Lan đẹp không góc chết trong MV 'Chạy ngay đi' của Sơn Tùng