Nhận định, soi kèo Iceland vs Kosovo, 0h00 ngày 24/3: Phục thù
(责任编辑:Công nghệ)
Nhận định, soi kèo Minnesota Utd vs LA Galaxy, 3h30 ngày 23/3: Tiếng vọng từ quá khứ
Tại thị trường Việt Nam, Windows phone từng có mức tăng trưởng lên tới 119% trong năm 2013, chiếm 15.3% tổng số hệ điều hành trên smartphone tại Việt Nam và vẫn đang tiếp tục tăng trưởng. Chủ yếu mức tăng trường này để từ các sản phẩm dòng Lumia của điện thoại Nokia vốn rất được ưa chuộng tại Việt Nam.
Là một Game Việt đang đứng đầu thị trường trên 2 nền tảng iOS và Android, Đại Minh Chủ hiện đang là sản phẩm chủ lực của Emobi Game đối với mảng game trên smartphone. Dưới sự điều hành của Soha Game, trò chơi này nhanh chóng đạt được nhiều thành tựu lớn và sở hữu cộng đồng khổng lồ chưa từng có trong lịch sự game Việt.
Nắm bắt được xu thế phát triển của Windows phone, Emobi và Soha Game hiểu rõ những “thiếu thốn” của cộng đồng Windows phone Việt Nam trong suốt những năm qua. Dù có sự phát triển mạnh mẽ cả về chất lượng lẫn số lượng, thế nhưng lại có quá ít sân chơi để các game thủ Windows phone có thể giao lưu và chia sẻ các sản phẩm, những thông tin đối với hệ điều hành mà họ đam mê.
Chính vì vậy, Emobi Game đã mạnh dạn xác định hướng đi mới của dòng game trên smartphone, đó là vị trí số 1 trên Windows phone với sản phẩm tiên phong Đại Minh Chủ. Với kinh nghiệm có được của NPH game smartphone hàng đầu hiện nay, Soha Game tin tưởng sẽ tạo nên “cơn sốt” mới mang tên Đại Minh Chủ trên Windows phone và mở đường cho các sản phẩm game Việt tiến đánh thị trường cực kì tiềm năng này.
Theo thông tin mới nhất, rất có thể trong tuần sau, Đại Minh Chủ sẽ Update phiên bản mới 2.1 và ra mắt Đại Minh Chủ Windows phone. Nếu là một “tín đồ” của hệ điều hành “siêu phẳng”, đây sẽ là một sản phẩm game Việt chất lượng không thể bỏ lỡ.
Theo dõi thông tin tại Fanpage dành riêng cho Đại Minh Chủ Windows phone: https://www.facebook.com/daiminhchuWP
Bảo Việt
" alt="Windows phone sẽ là hướng phát triển mới của Emobi Game" />Windows phone sẽ là hướng phát triển mới của Emobi GameSơ lược về Toge Productions
Toge Productions được ra đời vào năm 2008 khi hai người bạn thân quyết định sẽ tham gia một cuộc thi thiết kế trò chơi - Kris Antoniovà Sudarmin. Sau đó, họ bắt tay vào phát triển và mày mò mọi ngõ ngách của thế giới game rộng lớn, dần dần, nó đã trở thành sở thích của họ từ lúc nào không hay. Mặc dù trong cuộc thi năm đó, họ không giành được chiến thắng nhưng Antonio dường như đã nhìn thấy một tia sáng phía cuối đường hầm.
Cả hai đã từ bỏ công việc thường nhật của mình và bắt đầu vào việc chuyên tâm thiết kế, phát triển game cả ngày lẫn đêm. "Chúng tôi muốn nỗ lực 100%", Antonio phát biểu, sau đó thông qua các nhà tài trợ và doanh thu quảng cáo từ dự án đầu tiên của nhóm, họ đã kiếm được một số tiền 3000$ và bắt đầu tạo dựng lên Toge Productions.
Khởi đầu khó khăn
Chỉ với 3000$ vốn liếng thong tay và hay chiếc máy tính, họ đã phải vật lộn để kiếm sống. Mọi thứ trở nên càng tồi tệ hơn khi cha của Antonio "tống cổ" anh ra khỏi nhà và họ đã phải "tạm trú" trong nhà để xe của Sudarmin. Mặc dù phải chịu cảnh hít khói xe vào mỗi buổi sáng, các vật dụng như máy tính xách tay, điện thoại di động và máy ảnh của họ thì bị một người dọn vệ sinh giả mạo "dọn dẹp", phải lót dạ bằng cách ăn mì giá rẻ song Toge Productions cũng đã có được một chút lợi nhuận trong năm đầu tiên hoạt động và tiếp tục đi lên từ đó.
Toge Productions được mở rộng vào năm 2009 với sự tham gia của 2 người bạn học cũ của họ là Andrew Jeremy Bernardvà Timothy.
Năm 2010, sự thành công củaInfectonatorcùng với sự hỗ trợ từMochi Games, Toge Productions đã có điều kiện để di chuyển từ nhà để xe đến một văn phòng đẹp đẽ hơn tại Jakarta. Số tiền họ nhận được từ Mochi Games là thù lao để tạo và khởi chạy một tựa game MMo có tên là Planetary Conflict. Thật không may, cả bốn nhà phát triển trẻ đều nhận ra rằng để có thể tạo ra một tựa game MMO như vậy hoàn toàn nằm ngoài khả năng của họ. Song đây chính là một bài học quý báu và khiến họ có những phát triển vượt bậc sau này.
Dần khẳng định chính mình
Sau khi thất bại với tựa game MMO đầu tiên, Toge quyết định sẽ làm ra một tựa game nhập vai vô cùng "sâu sắc và hấp dẫn". Trong năm 2013, Toge đã cho ra mắt trò chơi thành công nhất từ trước đến nay của hãng: Infectonator 2. Infectonator 2đã được chơi hơn 11 triệu lần trên hai web gameKongragatevàArmor Games.
Phiên bản game mobile, gọi đơn giản là Infectonatorđã được tải về khoảng nửa triệu lần trên Google Playvà iOS với mức đánh giá trung bình từ 4,5 đến 5 sao ở cả hai phiên bản. Với việc đưa những người nổi tiếng vào trong game, ngôn ngữ thực tế từ cuộc sống, và hình ảnh retro vô cùng sống động, thật dễ dàng để thấy được tại sao nó lại thành công đến thế.
Sự thành công của Infectonator 2 và các trò chơi khác cho phép Toge tiếp tục mở rộng đội ngũ phát triển của mình và chuẩn bị cho kế hoạch đầy tham vọng nhất: game PCInfectonator: Survivors. Không giống như các trò chơi Infectonator khác khi mà bạn sử dụng zombie để tàn sát nhân loại thì trong Infectonator: Survivors, bạn sẽ phải chiến đấu chống lại lũ zombie để bảo toàn tính mạng của mình. Với dự án tuyệt vời này, Toge Productions đã mang về giải thưởngBest Desktop Gametại cuộc thiCasual Connect Asia 2014.
Thành công của Toge Productions phần lớn dựa vào các cổng thông tin web game như Armor Gamesvà Kongregate. Ưu điểm của việc sử dụng cổng thông tin web như vậy là các nhà phát triển có thể tương tác trực tiếp với game thủ. Trong quá trình phát triển của Infectonator, Antonio nói rằng anh luôn theo dõi những phản hồi từ phía game thủ để cải thiện trò chơi tốt hơn.
Nhưng trong khi sự tương tác phát triển này đã gây dựng được một lượng fan vững chắc ở Mỹ và châu Âu thì anh nhận ra Infectonator vẫn chưa chưa có được chỗ đứng tại châu Á do các vấn đề liên quan đến game lậu.
Toge Productions suýt nữa đã trở thành nạn nhân của một vụ việc vi phạm bản quyền hồi đầu năm nay khi một bản clone của Infectonator dành cho iOS và Android xuất hiện trên Steam. Cả Apple và Google sau đó đã nhanh chóng đáp ứng các khiếu nại của Toge Productions và gỡ bỏ các ứng dụng vi phạm trước khi vấn đề trở nên trầm trọng hơn.
Bây giờ, Antonio mô tả tình hình của Toge Productions hiện nay là "tự cung tự cấp". Công ty đã có một chút lợi nhuận trong năm đầu tiên hoạt động, vì vậy trong khi vẫn chưa có nhà tài trợ nào chính thức thì nó vẫn hoạt động bằng chính khả năng của mình.
Lời kết
Với kinh nghiệm đa dạng của Toge Productions trong tất cả mọi lĩnh vực từ MMO cho đến Running game hay Tower defense có thể sẽ đáp ứng được nhu cầu của thị trường game hỗn loạn hiện nay, nhưng thách thức thực sự ở đây là liệu nó có thể nhảy vọt từ game mobile và web game đến một hệ thống chơi game toàn diện như PC vớiInfectonator: Survivorshay không? Chúng ta hãy cùng chờ xem.
T.B
" alt="Nghị lực đáng học hỏi của một nhà phát triển game non trẻ" />Nghị lực đáng học hỏi của một nhà phát triển game non trẻ
Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).
Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là "不能更多", ai biết là gì thì comment Cá sửa nha
Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.
"Con thật là đau lòng quá đi mất." Cậu nói với mẹ.
"Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi." Mẹ Cố càu nhàu.
"Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí."
"50." Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.
Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: "Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi."
"Mẹ đang phạt con à," Cậu nói, "Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?"
"Muốn hay không đây?" Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.
Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.
Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: "Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!"
"Đau lòng quá đi," Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, "Mẹ..."
"Thế con về mà học lại." Mẹ Cố nói
"Chào ba mẹ." Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.
Như vậy cũng tốt.
Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.
Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.
"Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút," cô chủ nhiệm nói, "bắt đầu từ phía bên trái này đi."
Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.
Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.
"Lên trên này nói đi," cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, "Để mọi người thấy rõ mặt nhau."
Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.
"Không tiện sao?" Chủ nhiệm nở nụ cười, "Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,"
"Em giới thiệu xong rồi." Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.
Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.
Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.
Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu lặp lại một lần nữa.
Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.
Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: "Hết rồi à?"
Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.
"Còn gì nữa ạ?" Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, "Là nam, người Trung Quốc."
Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.
Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, "Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?"
"À," Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, "Vâng, chữ Trung trong Trung tâm."
Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.
Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.
Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.
Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.
Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.
Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.
Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.
Cậu muốn đi làm thêm.
Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút... À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.
Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.
Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối... Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.
Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.
Tiệm cà phê tên "Pháo."
Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.
Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là "Pháo đài" mới đúng.
Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.
Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.
Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến trường sau một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.
Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.
Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.
Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: "Ông chủ có đây không?"
Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Có."
"Anh là ông chủ à?" Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, "Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?"
"Hả?" Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, "Quên xé."
Cố Trung há miệng không nói nên lời.
Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.
Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: "Cậu muốn ứng tuyển à?"
Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: "Đúng thế."
"Ngồi đi." Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Không phải anh nói là quên xé sao?" Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.
"Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi," hắn nhìn quanh một lát, "nhưng đều bị dọa chạy hết... Tên?"
Bị dọa chạy hết?
Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: "Tôi tên Cố Trung."
"Cho tôi xem chứng minh thư," hắn với tay ra, "Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?"
Chứng minh thư, trường cũ nát.
Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.
Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.
"Cố Trung...Trung, cái tên rất đáng yêu." Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, "Là Trung trong trung thành à?"
"Trung trong trung tâm." Cố Trung trả lời
"Cố Trung Trung," người đàn ông trả lại chứng minh thư, "cậu..."
"Có thể đừng gọi như thế không?" Cố Trung nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.
"Trung Nhị này," hắn nói, "Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?"
Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị," Tề Việt nói, "Tôi nghe nhầm à?"
"Tôi tên Cố Trung," cậu nhấn mạnh, "Cố Trung."
"Hiểu biết gì về cà phê không?" Tề Việt lại hỏi.
"...Thỉnh thoảng có uống," cậu không quá tự tin mà trả lời, "Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà."
"Cà phê hòa tan à?" Tề Việt nhìn câu.
"Không."
"Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây," Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu "Trên đó có số điện thoại của tôi."
Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: "Còn lương thì sao?"
"Ồ quên mất." Tề Việt quay người lại ngồi xuống.
Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.
Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.
Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi...
"Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?" Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.
"Bóng rổ?" Cố Trung giật mình.
"Ừ," Có ai đó đáp lại, "Của trường cấp hai."
"Cái gì?" Cậu hốt hoảng bật dậy, "Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?"
"Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông."
Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.
Trường cấp hai?
Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?
Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.
"Cậu đi đâu thế?" Một người nào đó hỏi.
"Về nhà." Cố Trung trả lời.
Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!
Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.
Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.
Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.
Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.
Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.
Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.
Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: "Nhị?"
"Cái..." Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.
Trước mặt nhiều người như vậy!
Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: "Cậu gọi người này tới à?"
Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"
Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: "Là ba ba mày đó."
Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.
Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.
Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.
"Mày muốn tìm chết đúng không?" Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.
"Đúng, tao tìm mày đấy." Cố Trung gật đầu.
"Này," Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, "Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh."
Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.
"Nghe không hiểu à?" Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, "Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài."
Gã đàn ông không nhúc nhích.
"Một, hai, ba." Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.
"Mày đi ra ngoài với tao!" Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.
"Mẹ nó." Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.
"Cậu đi theo hắn làm gì?" Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.
"Anh nói xem?" Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.
"Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật," Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, "Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?"
"Anh gọi ai là Nhị đấy!" Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.
Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!
" alt="Truyện Pháo Đài" />Truyện Pháo ĐàiNhận định, soi kèo Tây Ban Nha vs Hà Lan, 02h45 ngày 24/3: la Roja đi tiếp
- Nhận định, soi kèo Pháp vs Croatia, 02h45 ngày 24/3: Khó đấy!
- Truyện Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!
- Tuyển tập hot girl đẹp và nét nhất tại ChinaJoy 2014
- Những lớp nhân vật cực độc chỉ có trong “3” (phần 2)
- Nhận định, soi kèo Atletico Nacional vs Independiente Medellin, 05h45 ngày 24/3: Đối thủ khó chịu
- Truyện Độ Phật
- Game thủ Võ Lâm Truyền Kỳ rộn ràng chuẩn bị cho giải đấu 5 vs 5
- Ngộ Không 3D khai mở trang landing và kho Giftcode hoành tráng
-
Nhận định, soi kèo U19 Đức vs U19 Phần Lan, 21h00 ngày 22/3: Đòi nợ
Hoàng Ngọc - 22/03/2025 11:44 Nhận định bóng ...[详细]
-
Lâu đài Laputa nhá hàng làng game Việt
Trên một khinh khí cầu, Sheeta, một cô bé, đang được hộ tống đến một địa điểm không xác định bởi những mật vụ có vẻ ngoài độc ác dưới trướng đại tá Muska. Con tàu bị một nhóm không tặc tấn công, trong sự hỗn loạn, Sheeta lấy một sợi dây chuyền nhỏ từ Muska và chạy trốn. Đám không tặc, dẫn đầu bởiDola, một bà già nhưng hoạt bát và mạnh mẽ, cố gắng bắt cô và sợi dây chuyền, nhưng Sheeta bất ngờ bị rơi khỏi tàu. Khi cô bé bị rơi, sợi dây chuyền tỏa ra một ánh sáng xanh và cô bé rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Pazu, một cậu bé thợ mỏ, ngạc nhiên chứng kiến và đỡ được Sheeta. Cậu đưa cô bé về nhà cậu, nơi cô bé thấy một bức tranh về Laputa. Pazu giải thích đó là bức ảnh của người cha đã mất, một phi công và một nhà thám hiểm, chụp bức ảnh này, nhưng không được mọi người tin tưởng. Mặc dù vây, Pazu tin rằng thành phố đó tồn tại, và mong một ngày nào đó sẽ tự mình tìm thấy nó.
Cách chiến đấu của Lâu đài Laputa(Castle in the sky) là turn-basedtùy chỉnh kết hợp dùng các phím tắt hỗ trợ kỹ năng chiến đấu, nhưng đa phần hệ thống chiến đấu hướng nhiều về tổ đội. Tức là người chơi toàn quyền quyết định chiến thuật chiến đấu, sử dụng combo hỗ trợ cho sát thương trong trận, chứ không thể phó mặc cho máy tính.
Đặc biệt, trong 1 tổ đội (Party) nếu có các class thuộc tính tương hỗ cho nhau thì còn có cơ hội xuất độc chiêu tổ đội. Có 6 class tương hỗ bao gồm: Thiện Xạ - Thích Khách – Pháp Sư, hoặc Chiến Sĩ – Mục Sư – Thích Khách – Phù Thủyvà mỗi class chia làm 2 giới tính (Nam/Nữ). Một số kiểu kết hợp khác mà người chơi có thể khám phá khi tham gia vào game.
Lợi thế cốt truyện tương ứng với bộ phim/truyện nổi tiếng cùng tên, cộng thêm đồ họa kì ảo lên tới 1080 Pixel, người chơi sẽ có cơ hội bước qua các thế giới song song, khám phá vô vàn bí mật ẩn chứa ở mỗi thế giới. Đây thực sự là một cuộc phiêu lưu huyền bí, đáng để thử nghiệm trong năm nay.
Facebook: https://www.facebook.com/laudaibay?fref=ts
Q7
" alt="Lâu đài Laputa nhá hàng làng game Việt" /> ...[详细] -
LG hợp tác với thương hiệu pha lê trang sức tạo tuyệt tác TV OLED cong
Đặt trên chân đế dáng thuôn được đính những hạt pha lê trong – sự bổ sung hoàn hảo cho màu sắc chính xác tuyệt vời của những điểm ảnh tự phát sáng OLED, chiếc TV này có độ tinh tế và trang nhã không gì sánh bằng.
Có độ mỏng như tờ giấy – chỉ 4 mm, và nặng 16kg, chiếc TV OLED cong mới của LG là một màn trình diễn tuyệt vời cho siêu phẩm của Swarovski. Sử dụng chân đế pha lê sang trọng, màn hình cong trông như đang lơ lửng trong không trung, tạo nên hiệu ứng đẹp mê hồn cho người xem. Để tạo ra chân đế độc đáo này, khoảng 460 viên pha lê phát quang Aurora Borealis với các kích cỡ SS8, 10 và 12 đã được gắn bằng tay trên chiếc khuôn được đặt làm riêng. Kết quả là một chiếc TV tinh tế, trang nhã, độc đáo như một tác phẩm nghệ thuật đã ra đời.
" alt="LG hợp tác với thương hiệu pha lê trang sức tạo tuyệt tác TV OLED cong" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Drava Ptuj vs Beltinci, 21h00 ngày 23/3:
Hoàng Ngọc - 23/03/2025 11:04 Nhận định bóng ...[详细]
-
Truyện Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc
Sau khi làm xong các bước kiểm tra cơ bản, Bùi Chu cởi găng tay cao su, mắt nhìn chằm chằm vào con mèo Ragdoll trên bàn chữa trị, cau mày thật chặt: "Tình trạng rất nguy cấp, chỉ sợ cứu không nổi."
Đôi vợ chồng đứng đối diện cậu nghe vậy sắc mặt liền suy sụp.
Người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, khuôn mặt lộ ra biểu tình cực kỳ bi thương, nàng siết chặt lấy tay bác sĩ, buồn bã nói: "Nó chính là bảo bối của tôi, bác sĩ cậu nhất định phải cứu nó! Bất luận hết bao nhiêu tiền, cũng phải cứu nó!"
"...... Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mặc dù tình trạng con mèo này không quá lạc quan, nhưng Bùi Chu cũng sẽ không từ bỏ, cậu đưa mèo cho thực tập sinh đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: "Trước mang nó đi thở oxi đã."
Thực tập sinh là một nữ sinh viên, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ôm mèo đi về hướng phòng trong giúp nó thở Oxi.
Đây là một con mèo Ragdoll thật xinh đẹp, thời điểm làm kiểm tra có thể thấy đôi mắt của nó rất to và tròn, nhìn giống như ngọc lưu ly màu lam vậy, bộ lông tuy rằng bết lại và bẩn, thế nhưng bộ lông có hai màu kết hợp hết sức hài hoà, nếu có thể chữa cho nó khoẻ lại, chăm sóc cẩn thận chút, nhất định sẽ lại là một con mèo phi thường xinh đẹp.
Bùi Chu nhìn bóng lưng thực tập sinh ôm mèo rời đi, ánh mắt ẩn sau cặp mắt kính hơi hơi nhu hòa chớp mắt một cái, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, cậu liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm và chuyên nghiệp ngày thường.
"Vì cái gì hiện tại mới đưa tới."
Bùi Chu đem tầm mắt chuyển hướng về phía đôi vợ chồng đứng kia, thanh âm lãnh đạm, "Bệnh tình của nó đã phi thường nghiêm trọng, nếu hai người sớm một chút đưa tới, cũng sẽ không bị như vậy."
Một người đàn ông trung niên mặc áo phông, vẻ mặt dữ tợn, đối mặt với việc Bùi Chu bất mãn chất vấn, hắn thái độ thờ ơ, ngữ khí khinh miệt: "Con súc sinh này lúc đầu chỉ là tiêu chảy mà thôi, chúng tôi lại không phải bác sĩ thú y, làm sao hiểu được vấn đề? Lại nói, nếu chúng tôi biết được bệnh trạng, anh còn sống bằng nghề này được sao?"
Không, Biết, Lý, Lẽ!
Bùi Chu bị tức đến nỗi tay hơi hơi run rẩy, nhưng không phải vì mình đã chịu vũ nhục, mà là vì sinh mệnh của con vật nhỏ bé đang giãy giụa trên danh giới sinh tử kia: "Liên tục bị tiêu chảy như vậy rõ ràng bị bệnh ngài lại làm như không thấy? Nếu con của ngài cũng bị như vậy, ngài có thể mặc kệ như vậy không?"
Hắn hoàn toàn không có biện pháp cùng loại người này câu thông, sự lạnh lùng trong lời nói của đối phương làm lòng người nguội lạnh.
Thấy Bùi Chu thật sự tức giận, người phụ nữ trung niên lập tức bước ra hoà giải: "Ai, cũng không thể trách hắn, cuộc sống của hai chúng ta đều rất bận rộn, định nuôi sủng vật để làm giảm căng thẳng, nào biết còn có nhiều chuyện như vậy."
Vị phu nhân này thà không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa nói ra, Bùi Chu thậm chí càng cảm thấy ghê tởm hơn, nhưng cậu cũng biết trên đời này có nhiều người làm chủ nhân như vậy, chính mình đã chọn làm công việc này, liền không thể cùng người ta phát sinh xung đột.
Hít một hơi thật sâu, ngồi sau bàn chuẩn đoán bệnh, Bùi Chu cúi mặt xuống, cố hết sức để giữ bình tĩnh nói: "Sủng vật vốn chính là rất khó nuôi dưỡng, yêu cầu chủ nhân phải dành rất nhiều thời gian, tinh lực, tiền tài. Nếu ngài không có tình thần tránh nhiệm, tôi khuyên hai người vẫn là đừng dằn vặt chúng nó nữa...... Được rồi, làm ơn đi ra ngoài chờ đi."
Nói xong, cậu liền bắt đầu cúi đầu viết báo cáo chẩn bệnh.
"Hừ, cái gì thái độ gì vậy, còn làm mặt lạnh......" Nam nhân trung niên càng thêm mất hứng, hắn lôi kéo nữ nhân đi ra ngoài, một bên còn hùng hùng hổ hổ nói: "Còn không phải là một tên bác sĩ thú y thôi sao, còn làm sắc mặt cho ai xem."
"Bác sĩ, bác sĩ...... Con mèo đã không còn hô hấp." Lúc này, cửa phòng chữa bệnh bị đẩy ra, cô nàng thực tập sinh ôm mèo, lỗ mãng hấp tấp mà chạy vào, "Cho thở oxi cũng không phản ứng, chắc là không thể cứu được nữa."
"Hả?" Bùi Chu ngẩng đầu, cau mày, dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng không hề nghi ngờ, nghe thấy cái tin tức này, vẫn là làm cậu tâm tình vốn đã không tốt trở nên càng kém thêm.
"Cái gì?! Bảo bối của tôi đã chết!!!" Bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ trung niên thét to đến mức có thể cao đến 800 đê-xi-ben.
Lỗ tai Bùi Chu đau râm ran một lúc, nhưng trên biểu tình lại không nhìn ra điều gì biến hoá, cậu bình tĩnh tiếp nhận con mèo Ragdoll, lại lần nữa động thủ chẩn bệnh một chút, chung quy vẫn là bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Không còn nhịp tim."
"Được rồi, đem thi thể con mèo này mang về đi." Bùi Chu có chút bực bội mà đóng nắp bút, đem báo cáo chẩn bệnh ném sang một bên.
"Không, không có khả năng!"
Ôm thi thể mèo nhà mình khóc trong chốc lát, người phụ nữ nhìn tương đối hiền lành, đột nhiên trở mặt, nàng vỗ một cái lên bàn, thét lên chói tai: "Nhà chúng tôi mất hơn 3000 đồng để mua mèo, đang êm đẹp đưa lại đây, các người khám một cái liền chết!"
Các ngươi khám một cái liền chết!!!
Khám một cái liền đã chết!!
Liền đã chết!
Phụ nữ rít gào chói tai, dọa cô nàng thực tập sinh bên cạnh choáng váng, khiến hàng lang bên ngoài cũng chấn động, thừa dịp mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, nàng xông lên trước một bước, trực tiếp kéo cổ áo Bùi Chu.
"Lang băm, bồi thường tiền mau!!!"
Bị túm chặt không bỏ Bùi Chu: "???"
"Tôi muốn cho tất cả khách nhân ở bệnh viện thú cưng nhìn thấy, chính là cái tên lang băm này, đem mèo nhà tôi giết chết, cậu bồi thường lại tiền cho tôi, bồi thường nhanh!!!"
Người phụ nữ trung niên liền lấy hết sức bình sinh, kéo Bùi Chu ra cửa hướng về phía đại sảnh bệnh viện, một bộ tư thế muốn làm lớn chuyện cho tất cả mọi người đều biết, dẫn tới người trên hành lang đi ngang qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn về phía này.
Rõ ràng chỉ với vóc dáng tầm một mét sáu, nhưng người phụ nữ này sức lực lại thật sự rất lớn, Bùi Chu đột nhiên không kịp phòng bị, thật sự là bị nàng kéo đến lảo đảo một cái, nhưng cậu dù sao cũng là một nam nhân, sau khi phản ứng lại, dùng sức mà vung tay, tránh thoát khỏi sự lôi kéo của người phụ nữ trung niên.
" alt="Truyện Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc" /> ...[详细] -
Truyện Đồ Ngốc, Ông Đây Biết Vẽ Tranh!
【Hỡi loài người, giống loài làm chủ Trái Đất. 】
【Các người đã đạt đủ tiêu chuẩn của một Nền Văn Minh Cấp 3, hãy chuẩn bị để tiến vào Thời Đại Vũ Trụ. 】
【Căn cứ theo Công Ước Phát Triển Văn Minh Của Liên Minh Vũ Trụ, các người sẽ có hai sự lựa chọn. 】
【Một, Trái Đất trở thành thuộc địa của Liên Minh Vũ Trụ trong vòng 100 năm, toàn bộ các nền Văn Minh Cấp Cao sẽ cùng nhau quản lý nhân loại, 100 năm sau khôi phục sự tự do cho Trái Đất. 】
" alt="Truyện Đồ Ngốc, Ông Đây Biết Vẽ Tranh!" /> ...[详细] -
...[详细]
-
Nhận định, soi kèo U19 Anh vs U19 Thổ Nhĩ Kỳ, 18h00 ngày 22/3: Trận đấu bước ngoặt
Pha lê - 22/03/2025 08:20 Nhận định bóng đá g ...[详细]
-
Hình ảnh mới nhất về iPhone 6 đang hoạt động
Ngày 9/9, Apple sẽ tổ chức sự kiện đặc biệt của mình trong năm và chiếc iPhone thế hệ tiếp theo cũng sẽ được giới thiệu.
Thực tế, trong thời gian qua, hàng loạt thông tin về iPhone 6 đã liên tục bị rò rỉ, đặc biệt là ở Trung Quốc. Tuy nhiên, đa số là mô hình, thậm chí là có cả iPhone 6 chạy Android.
" alt="Hình ảnh mới nhất về iPhone 6 đang hoạt động" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Sporting KC vs Los Angeles FC, 7h30 ngày 23/3: Khách lấn chủ
Truyện Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!
- Nhận định, soi kèo Montenegro vs Gibraltar, 00h00 ngày 23/3: Khách không cửa bật
- 7 chiêu đơn giản tiết kiệm pin cho MacBook
- Mỹ Hầu Vương Close Beta, treo thưởng cộng đồng iPhone 6
- Hack disconnect hoành hành tại thị trường LMHT Trung Quốc
- Nhận định, soi kèo Liechtenstein vs Bắc Macedonia, 21h00 ngày 22/3: Khó có bất ngờ
- For The Tribe ra mắt trang chủ tiếng Việt
- Truyện Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn