Zach Harper,ệnYêuEmKểTừNgàyCướty gia úd người đàn ông cuối cùng mà Kaitlin Saville muốn gặp trên đời, đang đứng ngay trên hành lang bên ngoài cánh cửa căn hộ của cô. Cái gã cao lêu nghêu, tóc sẫm màu với ánh mắt lạnh như thép kia chính là kẻ buộc cô phải gói ghém đồ đạc mà chuẩn bị rời khỏi căn hộ thuê này, kẻ buộc cô phải đi khỏi thành phố New York.
Đứng đối diện với anh ta, vòng tay trước chiếc áo phông Mets màu xanh nước biển đã ám bụi, cô thầm mong đôi mắt mình đã bớt sưng đỏ sau trận khóc tu tu ban sáng và trên má không còn sót lại những vệt nước mắt.
“Chúng ta có chuyện cần bàn bạc”, Zach mở lời trước, giọng anh cứng ngắc, vẻ mặt thản nhiên. Tay trái anh ôm vòng lấy chiếc cặp tài liệu màu đen bằng da.
Zach mặc bộ vest của Grant Hicks, áo sơ mi trắng là phẳng phiu. Chiếc cà vạt đỏ làm từ chất lụa tuyệt hảo, những chiếc khuy măng-sét lấp lánh vàng chóe. Như thường lệ, mái tóc anh vừa được tỉa gọn, khuôn mặt mới cạo, đôi giày được đánh bóng đến từng milimet.
“Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả”, cô đáp, dụi các đầu ngón chân vào lớp tất rộng che đôi bàn chân bên dười đường gấu mòn xơ của chiếc quần bò màu bạc.
Cô ăn mặc thế này là bình thường, chẳng có gì gọi là lôi thôi cả, Kaitlin tự nhủ thầm. Một phụ nữ có quyền ăn mặc tự nhiên thoải mái trong ngôi nhà của chính mình. Còn cái gã Zach Harper, anh ta chẳng có tí quyền gì được đứng trong nhà cô cả. Cô dơm đóng sập cửa trước mặt anh ta, nhưng tay anh ta đã vươn ra chặng lại.
Cánh tay anh ta rắn rỏi và rám nắng, cổ tay khỏe và các ngón thon. Bàn tay không đeo nhẫn nhưng cổ tay lấp lóa ánh sáng của chiếc đồng hồ Catier bạch kim mặt kim cương, “Tôi không đùa đâu, Kaitlin”.
“Và tôi cũng đâu có cười tán thưởng”. Cô không hình dung nổi lại có chút rắc rối nho nhỏ nào có thể xảy ra đến trong cuộc đời mỗi bước một gặp may của cái anh chàng Zach Harper kia. Gã đàn ông này không chỉ sa thải cô mà còn thao túng khiến cô bị cấm vận trước mọi văn phòng kiến trúc ở thành phố New York này.
Anh ta nhìn với qua vai cô, “Tôi vào nhà được không?”
Cô vờ suy nghĩ trong giây lát, “Không”.
Có thể anh ta là ông chủ tối thượng trong vương quốc Vận Tải Harper của mình và cả mọi công ty đầy tiềm lực ở Manhattan, nhưng anh ta đừng hòng có quyền ghé mắt vào cái ổ lộn xộn của cô, nhất là khi cả bộ nội y bằng ren còn nằm chễm chệ bên cửa sổ.
Anh ta nghiến chặt hàm răng.
Cô chỉnh lại thế đứng, chân như chôn chặt trên sàn.
“Đó là quyền của cô”, anh ta nhá chữ đều đều, tay ngọ nguậy trên quai cặp tài liệu. “Chúng ta chẳng bạn bè gì sất”, cô thẳng thừng.
Thực ra, họ là kẻ thù của nhau mới đúng. Vì chính anh ta là kẻ hủy hoại cuộc đời cô, dù ở anh ta hội tụ đủ các yếu tố hấp dẫn, thành công, thông minh và còn khiêu vũ quá tuyệt nữa. Anh ta đúng thực là... ừm, một mẫu người đáng mơ ước.
Zach so vai, mắt liếc nhìn cả hai phía của dãy hành lang tòa nhà đã ngót nghét nửa thế kỷ. Ánh đèn lờ mờ, chiếc thảm hoa văn đã cũ sờn. Mười cánh cửa bật mở khi nghe tiếng nói quá to từ góc tầng năm phát ra. Căn hộ của Kaitlin nằm ở cuối dãy, cạnh cầu thang thép thoát hiểm và hệ thống đèn báo cháy nằm gọn ghẽ trong hộp kính.
“Tốt thôi”, anh ta nói với cô, “Chúng ta sẽ bàn ở ngay đây vậy”.
Ô, đừng có mà mơ. Hai ta sẽ chẳng bàn bạc bất cứ điều gì nữa cả. Cô định bước lùi vào chốn nương náu yên ổn của căn hộ.
“Cô nhớ đêm Vegas chứ?”, anh ta hỏi với theo.
Câu hỏi của anh khiến cô lạnh người từng bước.
Cô chẳng thể nào quên buổi dạ tiệc của tập đoàn Harper ở Bellagio từ ba tháng trước. Ngoài các ca sĩ, các vũ công, các nghệ sĩ xiếc tung hứng và nhào lộn mua vui cho đán năm trăm khách hàng sành điệu của Tập đoàn Vận tải Harper, còn có một anh chàng thủ vaica sĩ huyền thoại Elvis uốn éo, anh ta đã lôi tuột cô và Zach từ sàn khiêu vũ lên Hội đám cưới giả tưng bừng.
Lúc đó, cô nghĩ đơn giản chỉ là đùa vui, hòa chung không khí rộn ràng thảnh thơi của dạ tiệc. Tất nhiên, cảm giác hưng phấn nhẹ nhàng của cô còn được vài ly martinis pha việt quất tiếp lửa cho. Về sau cô mới muộn màng nhận ra rằng, ý nghĩ tặc lưỡi ham vui trong phút chốc lại khiến cô bẽ bàng.
“Tờ giấy chúng ta đã ký thì sao?”, Zach tiếp tục khi thấy cô chìm vào im lặng.
Thực ra ngay sáng nay cô đã tình cờ tìm thấy giấy hôn thú giả của cô và anh ta. Giờ thì nó đã bị nhét vào cuốn album ảnh sơ sài lẻ loi nằm ở đáy tủ quần áo, lại còn bị vùi dưới mấy chiếc quần jean.
Thật ngu ngốc khi cô vẫn giữa lại bức ảnh kỷ niệm kia. Nhưng đêm huy hoàng của cô trong vòng tay Zach mới diễn ra vài ngày trước, đâu có chóng nhạt nhòa thế được.
Và khi cô cố gắng giấu giếm tấm hôn thú đó đi, những khoảng khắc hạnh phúc trên sàn nhảy vẫn còn đọng đầy dư âm dịu ngọt.
Thực là cơn ảo mộng kỳ cục.
Ngay tuần tiếp sau đó, người đàn ông này đã nhanh chóng hủy hoại cuộc đời cô. Giờ đây anh ta đang hít một hơi thật sâu, “Tờ giấy đó có hiệu lực”.
Cô cau mày nhìn anh ta, “Hiệu lực khoản gì?”
“Hôn nhân”.
Kaitkin chẳng nói chẳng rằng. Có thực Zach đang có ý bảo vời cô là gã và cô đã ký vào tờ giấy hôn thú có giá trị thực tế?
“Anh đang đùa đấy chứ?”, cô hỏi.
“Cô thấy tôi đang cười sao?”
Anh ta không cười. Nhưng từ trước đến nay anh ta hiếm khi cười. Và hầu như anh ta không biết đùa. Sự kiện đêm đó, sau này cô mới biết, là một chuyển động bất thường trong cuộc sống của anh ta.
Cảm giác lạnh ngắt xâm chiếm bao tử cô.
“Chúng ta là vợ chồng rồi, Kaitlin ạ”, anh ta nói với cô, đôi mắt lạnh lùng như thép không hề nao núng.
Anh ta và cô không phải đã lấy nhau. Đó chỉ là trò đùa mà thôi. Cả hai chỉ giả vời diễn trò trên sân khấu.
“Elvis đã được bang Nevada cấp quyền rồi”, Zach nói.
“Tôi và anh đều say”, Kaitlin phản bác, không chịu tin điều ngớ ngẩn bịa tạc kia. “Anh ta đã ra giấy chứng hôn rồi”.
“Làm sao anh biết được?”. Đầu óc cô quay mòng mòng như chiếc máy hoạt động hết công suất, nhẩm tính những khả năng và cả những hệ quả tất yếu. “Luật sư của tôi thông báo như thế”. anh ta liếc mắt đầy ngụ ý qua vai cô, hướng về phía căn hộ, “Giờ thì tôi vào được chưa?”
Cô nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết thần bí nằm ngổn ngang trên đi-văng, đám tạp chí giải trí vương vãi trên bàn cà phê, cạnh đó chất đống thẻ tín dụng và hóa đơn từ ngân hàng hé lộ lịch trính mua sắm của cô trong tháng qua. Cô nhớ ra chiếc bánh Sugar Bob căn dở đang chễm chệ trên mặt bếp. Và tất nhiên, còn cả hộp quần chip gợi cảm chiếm ngự khung cửa sổ trong ánh chiều vàng vọt.
Nhưng, nếu anh ta đang nói thật thì đấy là điều cô chẳng thể nào lờ đi được.
Cô nghiến chặt răng, lệnh cho chính mình quên phắt đi những ý nghĩ của anh ta. Ai thèm bận tâm nếu anh ta biết cô nghiện món bánh của Sugar Bob? Chỉ vài ngày nữa thôi, anh ta sẽ biến khỏi cuộc sống của cô. Cô sẽ bỏ lại sau lưng mọi điều xưa cũ, để làm lại từ đầu ở một thành phố khác, có thể là Chicago hay Los Angeles.
Cổ họng cô như bị thít lại trước ý nghĩ đó, những giọt nước mắt chỉ chực dâng lên.
Kaitlin rất ghét bị đá văng khỏi cuộc sống thường nhật quen thộc. Cô đã phải bắt đầu làm lại từ đầu không biết bao nhiêu lần, bỏ lại tổ ấm an toàn sau lưng khi phải chuyển từ cô nhi viện này đến cô nhi viện khác trong suốt quãng thơ ấu. Cô đã gắn bó với căn hộ nhỏ bé này từ khi lên đại học. Đây là nơi duy nhất mang lại cho cô cảm giác yên ổn của một mái nhà.
“Kaitlin?”, anh gọi cô.
Cô nuốt nước bọt để xua đi hoàn toàn lớp xúc cảm dày đặc chen lên ngang họng, “Hẳn rồi”, cô chán nản nói với anh rồi bước sang một bên, “Anh vào đi”.
Khi cô đóng cửa, Zach liếc nhanh những chiếc thùng nằm vương vãi khắp căn hộ. Chẳng có lấy một khoảng trống cho anh ngồi, và cô cũng chẳng buồn dọn lấy một chiếc ghế. Chắc anh ta sẽ chẳng ở lại lâu.
Dù đã cố phớt lờ nhưng ánh mắt cô vẫn cứ vô tính hướng về chiếc hộp đựng đồ nội y. Zach nhìn theo cô, mắt anh ngừng lại ở bộ đồ lót màu trắng điểm tím hoa cà mà cô bạn Lindsay mua tặng cô dịp Giáng Sinh năm ngoái.
“Anh không phiền chứ?”, cô cắm cảu nói rồi bươn vả tiến lại đóng nắp chiếc hộp các-tông.
“Không hề”, anh ta lẩm bẩm, hình như cô còn nghe ra âm điệu thích thú trong giọng của anh ta.
Anh ta đang cười cô cơ đấy. Hoàn hảo thế chứ.
Chiếc nắp hộp bật mở lần nữa, cô cảm thấy gò má mình rần rần khó chịu. Kaitlin xoay người đối diện anh, lấy thân mình chắn giữa Zach và đám đồ nội y của cô.
Đằng sau lưng anh, cô thấy hộp bánh Sugar Bod mở toang hoác. Trong hộp khuyết mất ba chiếc bánh nướng, chúng đã chu du từ chiếc hộp các-tông trắng và giấy bóng kính vào bụng cô từ chín giờ sáng nay.
Trông thân hình chắc lẳn của Zach, chẳng thể bói đâu ra nửa gram mỡ thừa. Cô sẵn sàng đánh cuộc là bữa điểm tâm của anh ta chỉ có trái cây, ngũ cốc nguyên cám và thịt nạc thăn. Có lẽ thực đơn được đầu bếp riêng của anh ta trông coi kỹ càng, các nguyên vật liệu đều được nhập khẩu từ Pháp, hoặc ít ra là từ Úc.
Anh ta đặt chiếc cặp tài liệu trên chồng DVD ngự trị chiếc bàn nhỏ rồi vội vàng mở dây khóa, “Tôi đã nhờ luật sư thảo giấy tờ ly hôn”.
“Phải cần đến luật sư nữa sao?”, Kaitlin vẫn đang chật vật đấu tranh với ý nghĩ về cuộc hôn nhân.
Với Zach.
Tâm trí cô đang muốn bứt ra hàng trăm hướng khác nhau trước sự kiện lạ thường này, nhưng cô kiên quyết kiềm tỏa chúng. Anh ta đúng là đẹp trai, giàu có, thông minh, nhưng cũng quá đỗi lạnh lùng, tính toán hơn thiệt và đầy nguy hiểm. Đàn bà họa có điên mới chịu cưới anh ta.
Anh ta mở nắp chiếc cặp tài liệu, “Trong trường hợp này, không thể thiếu đám luật sư quái quỷ đó được”.
Kaitlin cáu kỉnh trước kiểu nói sáo mòn của anh ta. Bạn thân của cô, Lindsay, chẳng hề quáo quỷ tí nào.
Trong thoáng chốc, cô thử hình dung phản ứng của Lindsay trước tin này. Rõ ràng Lindsay sẽ choáng nặng. Cô ấy sẽ lo lắng hay giận dữ không nhỉ? Liệu cô ấy có bật cười?
Toàn thể câu chuyện nghe ra quá là ngớ ngẩn.
Kaitlin vén mấy lọn tóc nâu vàng lòa xòa ra sau tai, vô thức kéo nhẹ chiếc hoa tai ngọc bích khi cơn bấn loạn dâng lên trong lòng. Cô hất mặt lên, đợi thu hút được sự chú ý của Zach, “Tôi đố là những gì xảy ra ở Vegas vẫn thỉnh thoảng theo anh về nhà”.
Cơ mặt căng lên giật giật trên má anh ta, rõ ràng anh ta chẳng hề thoải mái. Cô cảm nhận được cảm giác thỏa mãn đầy ương ngạnh vì đã làm anh ta mất cân bằng tạm thời.
“Sẽ tốt hơn nếu cô nghiêm túc xem xét chuyện này”, anh ta bảo cô.
“Chúng ta được Elvis chứng hôn”. Cô khăng khăng nói tiếp rồi kết thúc trong tràng cười bối rối.
Đôi mắt xám của Zach lóe lên.
“Tiếp đi nào, Zach”, cô ngân nga, “Anh phải thừa nhận rằng...”
Anh lấy ra chiếc phong bì thớ sợi, “Chỉ cần cô ký vào các giấy tờ này thôi, Kaitlin”.
Nhưng cô chưa muốn kết thúc câu chuyện nực cười này, “Tôi đoán như thế này cũng có nghĩa là không có tuần trăng mật nào phải không?”
Anh ngừng thở trong giây lát, hình như có điều gì quá đỗi thân thuộc khi ánh nhìn của anh dán vào môi cô.
Cô đột ngột khựng lại trước một mảnh ký ức sống động bất ngờ xuyên ngang rồi lập tức tỉnh táo trở lại.
Phải chăng đêm đó anh ta và cô đã hôn nhau ở Vegas?
Đôi khi, hình ảnh đôi môi anh gắn lên đôi môi cô lướt qua, sức nóng, mùi hương nam tính và cả sức cưỡng ép của làn môi. Cô có thể rất rõ vòng tay anh quàng quanh eo cô, kéo cô lại thật gần cơ thể rắn chắc của anh, cả hai gắn chặt vào nhau như thể cùng thuộc về một khối.
Những ngày trước, cô chỉ nghĩ đấy là cơn mộng mị hỗn độn, nhưng giờ cô không khỏi băn khoăn...
“Zach, chúng ta có...”
Anh hắng họng, “Chúng ta thử lần lại sự việc này nhé”.
“Được”. Cô gật đầu, kiên quyết tống khứ hình ảnh lờ mờ kia ra khỏi đầu. Nếu cô từng hôn anh ta, dù chỉ một lần, thì cũng là sai lầm lớn nhất trong đời cô. Giờ cô chỉ thấy ghê tởm anh ta, anh ta càng biến đi sớm phút nào hay phút ấy.
Cô vươn tay đón lấy chiếc phong bì, “Tôi và anh chỉ tốn có năm phút để kết hôn, chẳng có lý do gì thời gian ly hôn lại kéo dài hơn”.
“Mừng là cô nhận ra điều này”. Đầu anh ta gật nhanh, tay anh ta nhanh chóng dúi vào túi chiếc áo vest, “Tất nhiên, tôi sẽ chịu mọi chi phí tổn vì đã gây ra phiền phức cho cô”. Anh ta rút ra một chiếc bút màu vàng và cuốn séc da nâu, phẩy nhẹ tờ bìa rồi chăm chú nhìn cô.
“Một triệu nhé?”
Kaitlin chớp mắt ngạc nhiên, “Một triệu gì cơ?”
Anh ta thở dài với vẻ mất kiên nhẫn lộ rõ, “Đô la”, anh ta thốt, “Đừng có giả vờ ngây ngô nữa, Kaitlin. Cô và tôi đều biết tôi là chủ chi mà”.
Quế Ngọc Hải khẳng định tuyển Việt Nam luôn bước vào trận với sự tôn trọng dành cho mọi đối thủ, nhưng không hề e ngại ai: "Tất nhiên khi đã bước vào sân chúng ta phải dành sự tôn trọng các đối thủ. Các cầu thủ Việt Nam trải qua nhiều trận đấu với các đối thủ mạnh như Nhật Bản, Iran... và không có gì phải quá e ngại khi đối đầu với họ".
Trong khi đó, tiền đạo Văn Toàn cũng thể hiên quyết tâm cao ghi bàn vào lưới Thái Lan trong trận đấu ngày 5/9 tới. Tiền đạo CLB HAGL chia sẻ: "Tôi luôn cố gắng từng ngày để đạt phong độ cao nhất từ cấp độ CLB cho đến ĐTQG. Được gọi lên tuyển Việt Nam với cá nhân tôi là một sự tự hào nhưng phần nào đó cũng là áp lực. Tôi phải cố gắng hết sức mình.
Văn Toàn đang có phong độ rất cao. Ảnh S.N
Các tiền đạo tập trung lần này đều có phong độ cao và mỗi người sẽ có một lợi thế riêng. Vì vậy tôi phải nỗ lực để được thi đấu. Bản thân tôi sẽ cố gắng ghi bàn vào lưới Thái Lan. Tôi rất tin tưởng vào phong độ của mình".
Theo kế hoạch, trong ngày 26/8, các tuyển thủ Việt Nam hội quân tại Hà Nội, và sẽ có buổi tập đầu tiên chuẩn bị cho trận gặp Thái Lan vào chiều ngày 27/8.
Ngày 1/9, toàn đội lên đường sang Thái Lan và có 4 buổi tập ở đây trước khi bước vào trận mở màn vòng loại World Cup 2022 khu vực châu Á.
Video tuyển Việt Nam 1-0 Thái Lan ở King's Cup 2019:
Huy Phong
" alt="Quế Ngọc Hải, Văn Toàn nói gì trước trận gặp Thái Lan?" />Quế Ngọc Hải, Văn Toàn nói gì trước trận gặp Thái Lan?
Đưa con đến bác sĩ tư khám, kết quả xét nghiệm máu cho một khả năng xấu. Mặc dù không chẩn đoán được đó là bệnh gì nhưng chị được khuyên đưa cháu đến Bệnh viện Nhi Đồng để thăm khám được kỹ hơn.
“Tôi đã hỏi bác sĩ biết bao nhiêu câu tại sao cháu còn nhỏ thế đã bị. Tại sao mới hôm nào cháu còn khỏe thế? Tại sao... Tôi không thể tin nổi con gái mình lại mắc phải căn bệnh nguy hiểm này. Nghe bác sĩ tư vấn xong, người tôi rụng rời cả chân tay. Nhìn lại kinh tế gia đình, chắc chắn tôi không đủ khả năng để bé điều trị được hết phác đồ ấy”, chị lo lắng.
Kể từ đó, vợ chồng anh Lâm, chị Hường thay nhau kiếm tiền bằng mọi cách để cứu con. Vậy nhưng không những họ không đủ tiền chữa bệnh cho con mà càng ngày càng thấy bế tắc.
Cha mẹ đã cố gắng hết sức nhưng vì số tiền điều trị cho con quá lớn nên lúc nào cũng thiếu
Ban đầu là những khoản nợ nhỏ chỗ thì 3 triệu, chỗ 5 triệu đồng, mượn một lần chưa đủ anh chị phải mượn tới 2-3 lần. Số nợ cứ thế lớn dần mà không trả nổi, giờ đây họ cũng không thể vay được thêm.
Trước đây, khi bé Hồng Như chưa bị bệnh, chị Hường mua những đồ lặt vặt bán trước cổng công ty. Từ ngày con bị bệnh hết cả tiền vốn, chị cũng không còn thời gian để bán hàng nữa. Hai mẹ con gần như phải sống chung với bệnh viện. Chỉ khi nào bé được nghỉ giữa hai đợt thuốc dài ngày chị mới đưa con về nhà bởi mỗi lần đi về đều tốn kém.
Anh Lâm trở thành trụ cột kinh tế chính, phải gánh thêm trọng trách. Làm miệt mài chăm chỉ, anh chắt bóp từng đồng mong mua thuốc cho con. Có khi một ngày chạy tới 2 công trình phụ hồ, tay chai sần không còn cảm giác nhưng tính ra tiền vẫn không đủ. Ngày mưa, ngày nắng cũng mong có việc làm để kiếm lấy vài trăm bạc mà không phải lúc nào cũng có việc.
Vậy nhưng đến nay, bởi tiền thuốc quá lớn, nợ nần còn đó trong khi con gái cần chữa trị lâu dài, gia đình anh đã lâm vào cảnh bế tắc thật sự. Một toa thuốc có lúc dùng tới 9 lọ, mỗi lọ 1,5 triệu đồng đang là một thách thức lớn đối với anh chị.
Để vượt qua được giai đoạn khó khăn này, bé Hồng Như phải trải qua 3 đợt thuốc điều trị. Giờ họ chỉ còn biết đặt hy vọng vào những tấm lòng hảo tâm ra tay giúp đỡ con.
Đức Toàn
Mọi đóng góp có thể gửi về:
1. Gửi trực tiếp: Anh Kim Thành Lâm, ấp 6, xã Tân Hùng, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh. SĐT: 0933 173 963
2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõ ủng hộ MS 2018.255 (bé Kim Thị Hồng Như)
Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET
Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội
- Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: VIETNAMNET NEWSPAPER
- The currency of bank account: 0011002643148
- Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM
- Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam
- SWIFT code: BFTVVNV X
- Qua TK ngân hàng Viettinbank:
Chuyển khoản: Báo VietNamnet
Số tài khoản: 114000161718
Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa
- Chuyển tiền từ nước ngoài:
Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch
Phút 18, từ quả phạt góc bên cánh trái, Rudiger đánh đầu ngược tung lưới Tottenham
Niềm vui của Rudiger và các đồng đội
Đoàn quân HLV Conte cố gắng vùng lên sau giờ giải lao
Tuy nhiên, VAR từ chối một bàn thắng của đội chủ nhà
Harry Kane tranh luận với trọng tài
Chelsea thắng xứng đáng và giành vé vào chung kết cúp Liên đoàn Anh
* Đăng Khôi
Kết quả bóng đá hôm nay 13/1: Hấp dẫn El Clasico, Chelsea hạ Tottenham
Kết quả bóng đá hôm nay 13/1/2022 - Cập nhật kết quả đá bù vòng 18 Ngoại hạng Anh, Bán kết Siêu cúp TBN, Bán kết Cúp Liên đoàn Anh, Siêu cúp Ý, Cúp quốc gia Ý và vòng bảng AFCON 2021.
Học sinh THPT, sinh viên, học viên trong các cơ sở giáo dục bắt đầu đi học từ ngày 2/3.
Sở GD-ĐT Bình Phước yêu cầu các phòng GD-ĐT chỉ đạo các cơ sở giáo dục trên địa bàn thực hiện nghiêm túc các quy định về phòng, chống dịch Covid-19, vệ sinh trường lớp và chuẩn bị các điều kiện sẵn sàng đón học sinh, trẻ mầm non trở lại trường khi có ý kiến chỉ đạo của UBND tỉnh.
Tuyệt đối không thực hiện việc dạy thêm, học thêm trong thời gian học sinh tạm nghỉ để phòng, chống dịch bệnh.
Lê Huyền
Địa phương đầu tiên công bố cho học sinh nghỉ thêm 2 tuần
- Sau công văn của Bộ GD-ĐT vào chiều tối ngày hôm qua, sáng nay 28/2, các địa phương đã bắt đầu có thông báo về việc kéo dài thời gian nghỉ học cho các khối mầm non, tiểu học, THCS.
" alt="Học sinh mầm non tới THCS Bình Phước đi học lại sau ngày 15/3 phòng dịch covid" />
...[详细]