Người phụ nữ bị lột rời toàn bộ da đầu do tóc cuốn vào máy
Nữ bệnh nhân Đỗ Thị P.,ườiphụnữbịlộtrờitoànbộdađầudotóccuốnvàomábóng đá y 38 tuổi, là công nhân tại Hà Nội, không may bị bị tai nạn lao động lúc 8h30 ngày 2/11 vừa qua. Sau khi được sơ cứu, người bệnh được chuyển đến BV Việt Đức cấp cứu vào trưa cùng ngày.
Bệnh nhân vào viện trong tình trạng trạng tỉnh, nhợt nhạt, mạch nhanh, huyết áp thấp, vùng đầu được băng dày nhiều lớp nhưng vẫn chảy máu nhiều do diện lột da quá lớn, mảnh da đầu bị băm rách nhiều đường đã được bảo quản lạnh.
Kíp trực cấp cứu và kíp trực chuyên khoa tạo hình thẩm mỹ đã nhanh chóng hội chẩn, đánh giá tổn thương và toàn trạng người bệnh.
Ekip bác sĩ phẫu tích các vạt da bị đứt rời trước khi ghép nối lại da đầu cho bệnh nhân
Ngay lập tức, một phòng mổ cấp cứu vi phẫu đã được kíp gây mê hồi sức chuẩn bị sẵn sàng. Ca mổ kéo dài gần 12 giờ đồng hồ và kết thúc vào rạng sáng ngày 3/11. Bệnh nhân được truyền hàng chục lít máu, chế phẩm máu và dịch trong ca mổ.
PGS.TS Nguyễn Hồng Hà, Trưởng khoa Phẫu thuật Hàm mặt – Tạo hình – Thẩm mỹ cho biết, khoa đã phẫu thuật cho rất nhiều trường hợp bị đứt rời da dầu, tuy nhiên đây là trường hợp có diện tích bị lột da lớn và dập nát nhiều nhất từ trước tới nay.
“Bệnh nhân bị lột toàn bộ da từ mi mắt hai bên đến gáy, lột rộng kéo dài qua má xuống cằm, lật toàn bộ một bên mặt gây đứt thần kinh mặt và ống tuyến nước bọt mang tai. Vùng da lột cũng bị giằng xé dập nát rách thành nhiều đường, chỉ còn nối với nhau bởi các cầu da nhỏ”, PGS Hà chia sẻ.
Ths.BS Vũ Trung Trực, Phó khoa cho biết thêm, trong quá trình mổ, việc hồi phục mạch máu gặp nhiều khó khăn do các mạch máu ở vùng thái dương hai bên đã bị dập nát.
Sau 2 tuần phẫu thuật, các mảng da sống tốt, tóc bắt đầu mọc trở lại
Do đó, các bác sĩ đã phải lấy các tĩnh mạch ở mu bàn chân và ngón chân để làm các cầu nối ghép từ vùng trước tai lên đỉnh đầu. Mạch máu nhỏ nhất được ghép nối ở đây là nhánh mạch trên ròng rọc của ổ mắt với kích thước chỉ khoảng 0,7 mm, nhỏ hơn đầu que tăm và phải dùng chỉ khâu siêu vi phẫu 11/0.
Hiện tại sau mổ 2 tuần, người bệnh đã ổn định, có thể đi lại và ăn uống tốt, phần da đầu nối ghép cũng sống tốt, tóc bắt đầu mọc trở lại.
Để tránh những tai nạn tương tự, người lao động nói chung, đặc biệt là những công việc làm gần các máy có nguy cơ bị quấn tóc hay quần áo cần tuân thủ nghiêm ngặt các quy định về an toàn lao động để tránh các tai nạn đáng tiếc có thể xảy ra.
Khi không may gặp nạn, việc sơ cấp cứu ban đầu rất quan trọng như hồi sức, cầm máu tốt, bảo quản đúng và kịp thời chuyển người bệnh đến cơ sở có đủ khả năng phẫu thuật càng sớm càng tốt sẽ giúp tăng khả năng thành công của phẫu thuật.
Thúy Hạnh
Gặp lại em bé Việt nhỏ tuổi nhất được ghép da đầu khiến bác sĩ sững sờ
Sau 2 năm, da đầu bé gái đã liền sẹo, tóc mọc bình thường. Ca mổ nối da đầu cho bệnh nhi duy nhất ở Việt Nam đã thành công ngoài sức tưởng tượng.
(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Nhận định, soi kèo Sevilla vs Espanyol, 0h30 ngày 26/1: Khôn nhà dại chợ
Bạn có thể sử dụng chúng ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, quan trọng là không cần cài đặt. Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tìm được nhiều nguồn ảnh trên web và còn có thể chia sẻ với bạn bè nữa!
Dưới đây sẽ giới thiệu đến bạn 12 websites chỉnh sửa hình ảnh trực tuyến và miễn phí, một giải pháp để thay thế cho Photoshop.
1. Pixlr (http://pixlr.com)
Pixlr được bố trí gần như giống với Photoshop. Vì vậy, nếu bạn đã sử dụng thành thạo Photoshop thì việc sử dụng Pixlr là rất dễ dàng. Pixlr cũng cung cấp kết hợp các công cụ chỉnh sửa ảnh, vẽ và thiết kế ảnh. Bạn có thể chọn một số hiệu ứng hình ảnh để tạo các layer khi cần thiết. Mặc dù là một ứng dụng web miễn phí, nhưng Pixlr đã cung cấp đầy đủ các tính năng như: kiểu dáng, mẫu, bộ lọc và một số tính năng chỉnh sửa quan trọng. Tại đây, bạn chỉ cần vào thẳng ứng dụng để chỉnh sửa hình ảnh mà không cần phải tạo tài khoản người dùng. Pixlr có hai phiên bản đều là miễn phí. Phiên bản Pixlr Express cung cấp các công cụ cơ bản cho các trình duyệt không hỗ trợ flash, trong khi đó phiên bản Pixlr Editor cung cấp đầy đủ tính năng và có hỗ trợ flash.
2. SumoPaint (http://sumopaint.com)
Sumo Paint cũng tương tự như Photoshop. Bạn có thể tạo ra các layer với chế độ hòa trộn, cũng có thể lưu hình ảnh với nhiều layer và sử dụng các hiệu ứng layer khác nhau hoặc các công cụ mạnh khác như Clone Stamp, Magic Wand, Transform, Smudge, Curve, Blur...
3. Splashup (http://www.splashup.com)
Splashup cung cấp nhiều tính năng chỉnh sửa ảnh tuyệt vời và được chia sẻ hình ảnh trực tuyến từ Facebook, Picasa, Flickr... Nó cung cấp nhiều tính năng không giới hạn, các bộ lọc, cọ vẽ và các công cụ chỉnh sửa khác. Bên cạnh đó, nó cho phép bạn chỉnh sửa nhiều hình ảnh cùng một lúc. Bạn thậm chí có thể chụp ảnh trực tiếp với webcam và chỉnh sửa ngay tại đó. Nói chung, Splashup được bố trí tương tự như Photoshop và một giao diện quen thuộc để giúp người sử dụng làm việc dễ dàng hơn.
4. Fotoflexer (http://fotoflexer.com)
Fotoflexer có một giao diện đơn giản cho phép bạn chỉnh sửa ảnh từ Photobucket, Flickr và các nguồn trực tuyến khác. Bênh cạnh, Fotoflexer còn hỗ trợ tổng hợp và không giới hạn hình ảnh.
5. PicMagick (http://www.picmagick.com)
Đây là nơi để bạn có thể chỉnh sửa những bức ảnh một cách thực sự đơn giản và trực quan, một giải phải tốt để thay thế cho Photoshop. Ứng dụng web này cho phép bạn loại bỏ những điểm ảnh và phôi màu không mong muốn. Ngoài ra, bạn có thể làm sắc nét, xoay và cắt hình ảnh với các mức độ phức tạp khác nhau. Tại đây, bạn không cần phải đăng ký để sử dụng Pic Magick và ứng dụng này hoàn toàn miễn phí.
6. Photoshop Express (http://www.photoshop.com)
Với việc sử dụng một file Adobe Photoshop, ứng dụng web này sẽ đem lại cho bạn một trải nghiệm về cách sử dụng Photoshop. Nó hoạt động được trên cả máy tính và các thiết bị di động. Bạn có thể chia sẻ, lưu trữ, và chỉnh sửa hình ảnh trong trình duyệt web. Mặc dù, các công cụ không đầy đủ như Photoshop, nhưng nó cũng cung cấp nhiều tính năng rất tuyệt vời. Một số tính năng có sẵn là cắt xén, thay đổi kích thước, phơi sáng, làm sắc nét... Bạn cũng có thể trang trí hình ảnh của bạn với bong bóng, văn bản và khung hình. Ngoài ra, nó còn cung cấp khả năng chia sẻ riêng tư và công cộng với lưu trữ trực tuyến 2GB miễn phí, và người dùng có thể nâng cấp lên một tài khoản thu phí cho các tính năng cao hơn và cho việc sử dụng các mẫu.
" alt="Top 12 sites giúp thay thế ứng dụng Photoshop" />
Công viên Phía Bắc nằm ở khu sầm uất trong thành phố, lúc bé, khi tôi có nhận thức, thì nó cũng đã xây dựng rồi. Lúc ấy, tôi rất thích được bố mẹ dẫn mình và chị tới đây chơi vào cuối tuần. Tuy rằng mấy năm nay nó đã hơi cũ nhưng vẫn là nơi được đám trẻ con chúng tôi chọn để vui đùa.
Nửa năm nay, chính phủ đã bỏ vốn để tiến hành tu sửa và tân trang lại công viên. Chắc hẳn là vị lãnh đạo nào đó cảm thấy lần này quá tốn kém, nên sau khi xong việc, những công việc dọn dẹp này cơ bản đều do những lao động miễn phí như chúng tôi làm.
Tôi cũng chỉ mang tâm lý chơi bời trong hoạt động của trường lần này, vì thế tôi và "đứa bạn" tốt nhất của mình - Triệu Đầu Đá, tên thật là Triệu Lỗi, chỉ làm một chút việc, rồi chạy tót ra sau hòn non bộ chơi.
Ai ngờ, lúc chúng tôi đang chơi vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi, loại cảm giác này khiến tôi không thở nổi trong phút chốc, ngực bứt rứt khó chịu.
Đầu Đá thấy mắt tôi trợn trắng thì hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ tôi: "Tiến Bảo? Tiến Bảo, mày sao thế? Mày đừng dọa tao mà!"
Tôi tựa vào người cậu ta hít thở một lúc lâu, nhưng cảm giác khác thường trong lòng vẫn còn đó, đầu óc tôi ong ong, khó chịu vô cùng. Cũng chẳng hiểu sao, tôi lại có thể cảm giác được rằng, có một người chết nằm ngay dưới tảng đá xanh mà chúng tôi vừa chơi.
Tảng đá xanh này nằm sau hòn non bộ, được xếp bằng những hòn đá kì quái san sát nhau, mới được đưa đến trong lần sửa lại công viên lần này, nghe nói có thể trấn tà. Nhưng bây giờ rõ là nó đang "trấn" trên một người chết! Đó là một người đàn ông mặc đồ lao động màu xám xanh, tay chân bị dây thừng trói chặt, trên mặt thi thể còn có mấy vết xanh tím, chắc là trước khi chết đã phải chịu đau đớn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chết, chẳng biết là do sợ hay dạ dày khó chịu, tôi há mồm nôn hết đống thức ăn lúc trưa ra.
Đầu Đá thấy dáng vẻ của tôi như thể sắp không chịu được nữa, hốt hoảng gọi giáo viên tới. Người dẫn đội hôm đó là cô Khúc, chủ nhiệm lớp - bà cô hơn 50 tuổi, cô thấy tôi như thế cũng giật mình. Không hỏi nhiều mà nhanh chóng ấn lên nhân trung của tôi.
Không biết là cô ấn như thế có tác dụng hay tôi dần quen với cảm giác này, tóm lại là tôi đã không còn buồn nôn nữa. Đầu Đá thấy tôi đỡ hơn, thì từ từ dìu tôi qua ngồi xuống chỗ ghế dài trong công viên.
Cô Khúc lo lắng nhìn tôi nói: "Tiến Bảo, em cảm thấy thế nào rồi? Còn buồn nôn nữa không? Có phải trưa nay ăn cái gì mất vệ sinh không?"
Tôi lắc đầu nói: "Không sao ạ, có thể vừa rồi em vận động hơi mạnh, nghỉ một lát là đỡ thôi ạ."
Nhưng cô Khúc vẫn hơi lo lắng, vì thế cô bảo Đầu Đá ngồi với tôi, còn dặn cậu ta: Nếu Tiến Bảo vẫn còn khó chịu thì em đưa bạn ấy về nhà nhé.
Tôi nhìn cô Khúc vội vàng đi chỉnh đốn lại đám bạn đang lao động, nói nhỏ với Đầu Đá: "Đầu Đá, tao nói với mày chuyện này, mày đừng có sợ nhé."
Đầu Đá nhìn tôi với vẻ kì lạ: "Nói đi, chuyện mày không sợ thì sao tao sợ được?"
Nhìn cái vẻ xem thường của cậu ta, tôi thật không biết nên mở miệng nói với cậu ta thế nào, nhưng lúc đó, người bạn tốt duy nhất của tôi cũng chỉ có một mình Đầu Đá.
Do dự một lúc lâu, tôi mới chậm chạp nói với cậu ta: "Đầu Đá, mày có thấy tảng đá xanh đằng sau hòn non bộ kia không?"
Cậu ta nhìn tảng đá xanh kia rồi nói: "Thấy, sao thế, trong tảng đá xanh đó có kho báu à?"
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta, sau đó từ từ lắc đầu: "Không, có một người chết ở trong đó."
"Đừng có nói bậy, mày nghĩ đó là Tôn Ngộ Không à? Lại còn ở trong tảng đá nữa!" Đầu Đá nói.
Nhìn vẻ mặt không tin của cậu ta mà tôi nghẹn lời, nếu như đột nhiên cậu ta nói với tôi như thế, chắc chắn tôi cũng chẳng tin! Thôi được rồi, cậu ta đã không tin thì tôi có nói cũng vô ích.
Nhưng không ngờ khuya hôm đó, sau khi về nhà, tôi lại đột nhiên phát sốt, chị tôi cặp nhiệt độ thấy tôi sốt tới 42 độ, hoảng quá nên vội lao ra khỏi nhà tìm bố mẹ, lúc bấy giờ, hai người còn đang chơi mạt chược bên nhà hàng xóm!
Họ về nhà, thấy tôi sốt nặng thì gấp gáp đưa tôi tới phòng cấp cứu của bệnh viện trong huyện. Lúc đến viện, tôi đã bắt đầu mê sảng rồi, theo lời chị tôi may mắn kể lại, lời của tôi lúc đó đã dọa cho bác sĩ, y tá và cả bố mẹ sợ hãi! Nhưng cụ thể là nói gì thì chị ấy cũng chẳng biết, vì chị ấy phải giữ nhà.
Về sau, lúc chị nghe lén bố mẹ nói chuyện mới biết, mấy câu mê sảng lúc đó tôi nói rất đáng sợ, cũng chính vì những lời nói mê này mà cảnh sát mới đào được một xác chết dưới tảng đá xanh trong công viên Phía Bắc. Xác chết này chính là giám đốc Uông Đại Hải đã mất tích hơn một tháng nay khi đang phụ trách công trình ở công viên.
Cảnh sát tìm được một tờ giấy nợ trong cái xác, là của một chủ thầu tên Tôn Tử Sở đã vay nạn nhân một vạn tệ. Sau khi bị thẩm tra, Tôn Tử Sở này khai vì muốn nhận thầu công trình sửa lại công viên Phía Bắc nên đã mượn tiền Uông Đại Hải, hứa hẹn với nạn nhân sau khi chuyện này thành sẽ cho nạn nhân một vạn tệ làm tiền thù lao, cũng đã viết một tờ giấy nợ cho nạn nhân.
Ai ngờ sau đó, tuy đã nhận được công trình, nhưng lúc làm lại có hai lần gặp sự cố, khiến Tôn Tử Sở cũng không kiếm được nhiều tiền, nếu đưa cho Uông Đại Hải một vạn tệ thì chẳng những lần này gã trắng tay, mà còn phải bù thêm một nửa, vì thế Tôn Tử Sở muốn quỵt nợ.
Nhưng Uông Đại Hải cắn gã không buông, nói nếu như gã không trả tiền thì sẽ mang tờ giấy nợ này kiện lên tòa, cùng lắm thì hai bên cùng chết.
Tôn Tử Sở bị chèn ép đến đỏ cả mắt, bèn nhân lúc tối trời khi công viên không có người giết Uông Đại Hải. Gã biết hôm sau sẽ có một tảng đá xanh lớn được chuyển tới đặt sau hòn non bộ, thế nên cả đêm hôm đó, gã đã chôn Uông Đại Hải ngay dưới vị trí sẽ đặt tảng đá xanh.
Kết quả đúng như gã đã đoán trước, tảng đá xanh kia đè lên xác Uông Đại Hải một cách chắc chắn, nếu không phải tôi gây ra chuyện như thế, chỉ sợ trừ phi công viên bị phá, còn không thì khó mà phát hiện ra thi thể.
Chỉ có điều từ đó về sau, đám học sinh bắt đầu như vô ý tránh né tôi, ngay cả Đầu Đá thân với tôi nhất cũng không chơi với tôi nữa, lúc đó tôi cũng chẳng biết là tại sao.
Mãi đến sau này, có một lần tôi tới nhà bà ngoại chơi, chợt nghe thấy có người cứ gọi cửa bên nhà bà Vương hàng xóm. Tôi bèn ra ngoài xem thử, thì ra là con trai bà Vương dẫn vợ và con về thăm mẹ. Bình thường con trai bà Vương về nhà vẫn dùng chìa khóa để mở cửa, nhưng hôm đó anh ấy lại thấy cửa nhà bị khóa trái, hơn nữa dù họ có gõ cửa thế nào thì bên trong vẫn chẳng có ai trả lời.
TIỀN TRUYỆN (2)
Tôi cũng tò mò đến đó để xem chuyện vui một chút, mọi người đều là hàng xóm đã lâu, nên tôi giúp họ gọi bà Vương ra mở cửa. Cuối cùng tôi còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên đầu đã ong lên. Sau đó, cảm giác lúc ở công viên Phía Bắc lại xuất hiện một lần nữa! Tôi đã hiểu, thì ra đây chính là mùi của cái chết!
Tôi biết tại sao bà Vương mãi không ra mở cửa, vì ba ngày trước, bà trượt chân ngã đập đầu xuống đất, lúc đó trong nhà không có ai nên không kịp đưa đến bệnh viện cứu chữa, bà gắng gượng được mấy tiếng sau thì tắt thở.
Sau chuyện này, tôi đã không thích ra khỏi nhà nữa, không muốn đến trường, vì tôi sợ cảm giác này lại xuất hiện lần nữa. Cứ như thế, tôi nghỉ học. Giải thích với bên cơ quan chức trách là vì: Nguyên nhân sức khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi.
Trong thời gian đó, tôi vẫn không dám ra khỏi cửa, sợ vừa ra ngoài đã thấy ai đó chết trước mặt mình! Cũng may ông trời còn chưa bỏ rơi tôi, ngay lúc mờ mịt nhất, tôi gặp chú họ, quý nhân đầu tiên của mình ở Đông Bắc.
Ở Đông Bắc, tôi có một người chú họ xa, sau khi ông ấy nghe chuyện của tôi xong thì bảo mẹ đưa tôi đến chỗ ông ấy nghỉ ngơi một thời gian. Lúc đầu tôi còn không muốn đi, ngẫm lại xem, tôi là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, sao lại tình nguyện về nông thôn sống được chứ?
Nhưng vì không chịu được việc mẹ tôi cứ lải nhải, tôi đành giơ hai tay đầu hàng, ngồi tàu hỏa lên đường về Đông Bắc.
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi tôi không đi loại tàu hỏa màu xanh này, nhớ lúc bé tí, tôi thường ngồi tàu hỏa màu xanh về nhà bà ngoại với mẹ. Nhưng bây giờ đã có ô tô, còn có cả đường sắt cao tốc nữa, tôi thật sự không ngờ, ở nơi xa nhất của phía Bắc Tổ quốc vẫn còn có thể đi loại tàu hỏa màu xanh cũ này.
Chẳng biết tàu hỏa đã đi bao xa về phía Bắc rồi, nhưng đến khi nào tàu không chạy tiếp nữa thì tôi mới xuống được, ai bảo tôi phải tới cái nơi ở xa nhất ở phía Bắc Tổ quốc chứ? Nhà chú họ ở núi Đại Hưng An thuộc tỉnh Hắc Long Giang, không úm trên xe lửa "ba ngày hai đêm" thì chắc chắn là chưa tới. Thấy tàu đã đi được hai ngày rồi, xem ra nhà của chú họ cũng không còn xa nữa.
Ai ngờ lúc tàu đi qua một nhà ga tên "Nộn Giang", tôi phát hiện ra trong số những hành khách trên tàu có một người đàn ông kì lạ.
Dáng người này không cao lắm, làn da ngăm đen, rất đô con, gương mặt có hơi ngang, là dáng mặt chỉ có ở người quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài. Gã vừa lên xe, lòng tôi căng thẳng, cảm giác quen thuộc kia lại tới lần nữa.
Người đàn ông nọ mặc áo khoác quân đội vừa cũ vừa bẩn, sau lưng còn đeo một cái ba lô rất to, tay xách một chiếc túi nhựa màu đỏ trắng xanh trông có vẻ rất nặng. Nhìn gã đi từng bước một về phía mình, từng lỗ chân lông trên người tôi nhanh chóng co lại.
Tôi rất rõ cảm giác này có nghĩa là gì, đối với tôi, đây là mùi của cái chết. Chẳng lẽ người này là người chết sao? Không đúng, người chết mà lại còn tự lên tàu được à? Tiếp đó, ánh mắt tôi dời xuống, nhanh chóng tập trung vào chiếc túi trong tay gã, trong này có vấn đề!
Người đàn ông đó nói với ông chú ngồi bên cạnh tôi bằng giọng Tứ Xuyên đặc sệt: "Anh à, chỗ này có ai ngồi không?"
Ông chú liếc nhìn gã rồi nói: "Không có, vẫn chưa có ai ngồi cả, nhưng trong túi của anh có cái gì thế? Mùi nặng quá?"
Gã tỏ vẻ phật ý, cười nói: "Không có gì, chỉ là một ít thịt khô Tứ Xuyên quê tôi thôi, ở đây không mua được đâu." Gã vừa nói vừa cố nhét chiếc túi xuống gầm ghế.
Trong lòng tôi hơi sợ, cảm thấy buồn nôn. Thịt khô? Đây rõ ràng là một bộ xương người! Tôi nghĩ sau này mình sẽ không dám ăn thịt khô nữa.
Tôi nhìn gã đàn ông thô kệch trước mặt, tự hỏi gã là ai? Là tội phạm giết người biến thái sao? Tại sao gã lại muốn mang một xác chết lên tàu? Có rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong đầu tôi.
Nhưng tôi có thể cảm giác được đây là bộ xương của một phụ nữ, tuy mắt không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được hình dáng của bà ấy lúc còn sống: Là một phụ nữ nông thôn điển hình, đã chết nhiều năm rồi. Bà ấy không đẹp nhưng hẳn là một người cần cù chịu khó, đáng tiếc số mệnh không tốt nên bị chết vì khó sinh.
Tuy rằng lúc đó tôi không có nhiều kiến thức về pháp luật, nhưng cũng biết đây là chết một cách bình thường chứ không phải bị người ta sát hại, vậy thì tại sao gã đàn ông này lại muốn mang xương của bà ấy lên tàu?
Chẳng lẽ đây là vợ của gã? Không đúng, chắc chắn không phải, người phụ nữ này chết ít nhất cũng phải mấy chục năm rồi, lúc bà chết hẳn phải hơn 30 tuổi, gã đàn ông này tối đa cũng chỉ 40 là cùng, tính tuổi ra bà ấy còn có thể là mẹ của gã.
Tôi nghĩ nếu mình có thể chạm được vào bộ xương kia thì chắc sẽ biết được nhiều thông tin hơn, nhưng ngẫm lại thấy vẫn không nên đụng vào đồ vật xui xẻo như vậy!
Đúng lúc này, dạ dày của tôi lại bắt đầu cuộn trào, đây là "di chứng" sau khi "cảm giác" kia xuất hiện, chỉ cần có cảm giác những thứ này tồn tại là tôi lại muốn nôn.
Tôi tranh thủ đứng dậy đi vào buồng vệ sinh nhưng không nôn ra được, đành phải buồn bực đi ra. Vừa ra ngoài đã bị nhân viên tàu gọi lại: "Cậu nhóc, mau trở về chỗ ngồi đi, lát nữa bảo vệ sẽ đi kiểm tra vé đấy!"
Tôi gật đầu rồi về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống thì nghe thấy ở phía trước có tiếng bảo vệ bắt đầu đi xoát vé. Nhân viên bảo vệ kiểm tra từng người một, tôi nhận thấy gã đàn ông Tứ Xuyên ở đối diện hơi căng thẳng.
Có lẽ người khác không biết lý do, nhưng tôi thì biết, chắc chắn gã đang sợ nhân viên bảo vệ sẽ kiểm tra hành lý của gã! Nhưng cũng không chắc chắn, có quá nhiều hành khách trên tàu, nhân viên không thể kiểm tra từng người một được, họ sẽ chỉ chú ý những người có vẻ đáng ngờ.
Rất không may, gã đàn ông trước mặt tôi được trúng thưởng. Nhân viên bảo vệ lễ phép nói với gã: "Đồng chí, chiếc túi dưới gầm ghế này là của anh?"
Gã hơi bối rối, gật đầu: "À phải, đồng chí cảnh sát, trong này là một ít thịt khô ở quê tôi, không phải hàng cấm đâu."
Nhân viên bảo vệ không đồng ý nhưng vẫn khách sáo nói với gã: "Vậy xin anh hãy mở ra cho tôi kiểm tra một chút."
Gã đàn ông tỏ vẻ không tình nguyện: "Đồng chí cảnh sát xem, tôi vất vả lắm mới gói kín vào được, bóc ra không tiện, nếu không anh kiểm tra ba lô của tôi đi vậy?"
Nhân viên bảo vệ thấy gã cứ từ chối liền biết trong gói này nhất định có vấn đề, anh ta chuyển giọng cứng rắn: "Đồng chí, nếu như anh không phối hợp cho tôi làm việc, thì mời anh đi cùng tôi một chuyến!"
Dứt lời, thêm hai nhân viên bảo vệ ở phía sau đi tới giúp gã lấy chiếc túi nhựa ra. Gã đàn ông càng thêm hoảng hốt, đưa tay đoạt lại chiếc túi!
Tôi biết sắp có trò hay diễn ra nên liên tục lùi về phía sau để tránh.
Quả nhiên, ngay lúc gã kéo một phát, chiếc túi nhựa màu đỏ trắng xanh cũ nát bị rách một đường lớn vang lên tiếng "Roạt!". Toa tàu bất chợt yên tĩnh, nhưng sau đó vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của những hành khách gần đó. "A người chết! Trong này có người chết!"
TIỀN TRUYỆN (3)
Không cần nhìn tôi cũng biết thịt khô và xương sọ người khác nhau vô cùng.
Bảo vệ cũng không phải vô dụng, họ nhanh nhẹn khóa người đàn ông Tứ Xuyên xuống mặt đất, gã sốt ruột văng ra mấy câu chửi bằng giọng Tứ Xuyên, đừng nói tới mấy nhân viên bảo vệ này là người Đông Bắc gốc nên nghe không hiểu, đến tôi là người Hà Bắc cũng nghe cái hiểu cái không.
Thấy gã đàn ông bị còng tay rồi bị mang ra phía sau, những hành khách trong toa rối loạn cả lên! Chuyện này không biết thì không sao, biết rồi trong lòng ai chẳng cảm thấy hoảng sợ? Đặc biệt là hai người ngồi cùng ghế với gã đàn ông đó càng thấy kinh hoàng, họ làm ầm lên, đòi nhân viên đổi chỗ.
Nhân viên tàu cũng lười để ý đến họ, ai sẽ đồng ý đổi tới ngồi chỗ này chứ? Thời gian này có chỗ ngồi trên xe lửa là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa?
Về sau tôi nghe mấy hành khách cùng toa thích hóng chuyện trở về nói mới biết, thì ra gã Tứ Xuyên kia là kẻ chuyên mua đi bán lại thi thể cho người ta làm lễ kết duyên âm. Một khách hàng của gã có con trai mới chết, cảm thấy con trai một mình ở dưới kia quá cô đơn nên muốn tìm cho cậu ta một cô gái để kết duyên âm, tìm cũng đã lâu rồi nhưng không có mối thích hợp. Sau đó họ nhờ người tìm được gã đàn ông Tứ Xuyên này, nghe nói gã có thể tìm được thi thể nữ để kết duyên âm nên cho gã hai nghìn đồng đặt cọc, chờ sau khi xong chuyện sẽ trả thêm năm nghìn nữa! Nhưng không ngờ "Thi thể tân nương" vừa mới lên tàu đã bị đồng chí bảo vệ tịch thu mất!
Sau chuyện này, tôi còn nghĩ thầm, nếu gia đình nhà kia biết gã Tứ Xuyên này ngàn dặm xa xôi cõng một bà lão 80 tuổi về làm con dâu nhà mình, thì có tức đến hộc máu không nhỉ?
Nhà chú họ tôi ở một thôn gọi là Cổ Gia Đồn, đương nhiên không phải tất cả mọi người ở đó đều mang họ Cổ, chỉ là bởi người đến đây khai hoang đầu tiên là một gia đình họ Cổ người Sơn Đông, về sau họ ở đây bám rễ sinh sống nên mới gọi tên như vậy.
Diện tích Cổ Gia Đồn không lớn, tính cả thôn chỉ có gần một trăm nhân khẩu, nhà chú họ tôi ở đầu Đông, trong nhà có ba mẫu ruộng, sức khỏe của thím họ không tốt nên luôn ở nhà nghỉ ngơi, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều do một tay chú lo liệu hết.
Ngoài dựa vào trồng trọt để mưu sinh, chú họ tôi còn là thầy âm dương nổi danh nhất trong vùng. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn đủ lo ăn mặc, cho nên có thêm cái miệng ăn là tôi cũng không quá khó khăn.
Thím họ là người phụ nữ vùng Đông Bắc nhiệt tình, lúc còn nhỏ tôi đã gặp thím ấy một lần khi thím lên Bắc Kinh khám bệnh, trong trí nhớ của tôi thì thím là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng sau nhiều năm bệnh tật, đôi mắt sáng năm ấy đã trở nên đục ngầu, khuôn mặt xinh đẹp khi xưa cũng sưng phù vì tác dụng của thuốc, thứ duy nhất không thay đổi chính là tính cách niềm nở với tất cả mọi người của thím.
Vừa thấy tôi, thím đã kéo tay tôi rồi nói: "Nhanh vào đây để thím nhìn xem Tiến Bảo của chúng ta mấy năm nay có thay đổi gì không nào?"
Vành mắt tôi hơi ửng đỏ khi nhìn gương mặt không còn nét xinh đẹp khi xưa, nhưng thím họ lại vui vẻ nói: "Cậu nhóc ngốc, có phải thấy thím đã già rồi, không còn dễ nhìn như trước kia phải không?"
Tôi lắc đầu thật mạnh: "Không ạ, thím vẫn xinh đẹp chẳng khác gì hồi trước!"
Thím họ nghe tôi nói thế thì cốc đầu tôi. "Miệng lưỡi dẻo quẹo, thím mà giống hệt trước kia chẳng phải thành lão yêu tinh rồi à?"
" alt="Truyện Người Tìm Xác" />-
Chrome (miễn phí)
Chrome gần như là ứng dụng đầu tiên mà người dùng tìm đến ngay sau khi mua một chiếc smartphone hay máy tính bảng Android. Chrome cho phép người dùng đăng nhập bằng tài khoản Google, đồng bộ hóa toàn bộ các tab, bookmark, mật khẩu từ máy tính và thiết bị di động khác của bạn. Tất nhiên, không thể không kể đến đây là một trong những trình duyệt nhanh và gọn gàng nhất hiện nay.
Robin (miễn phí)
Robin có cách vận hành khá giống với “người trợ lý ảo” Siri của Apple, tuy nhiên, nó sở hữu một số điểm khá ưu việt, chẳng hạn như hỗ trợ đưa thông tin lên Twitter, chỉ đường, cung cấp thông tin thời gian thực tại các bãi đỗ xe cho người dùng.
Evernote (miễn phí)
Evernote là một ứng dụng ghi chú quen thuộc đối với người dùng di động. Nó có khả năng sắp xếp khoa học các thông tin, có thể đồng bộ hóa trên nhiều thiết bị khác nhau.
Any.DO (miễn phí)
Any.DO giống như một công cụ quản lý ảo các công việc hàng ngày của người dùng. Ứng dụng này rất dễ sử dụng, giúp người dùng ghi nhớ mọi thứ cần làm trong ngày.
CloudOn (miễn phí)
" alt="10 ứng dụng không thể bỏ qua cho người dùng Android" /> Kindle Fire cần được cải tiến nhiều nếu muốn thành công. Ảnh: Internet >> Lộ ảnh Amazon Kindle Fire và Kindle Touch mới
Không ai muốn một BlackBerry PlayBook từ Amazon. Gã khổng lồ bán lẻ trực tuyến phải trình diễn được thiết kế đổi mới (mà bộ phận phần cứng Lab126 hoàn toàn đủ khả năng) và mang lại thiết bị nguyên bản tới thị trường. 4G LTE: Kết nối dữ liệu không dây siêu nhanh mà máy tính bảng thế hệ mới cần phải có để cạnh tranh với các đối thủ khác. Máy ảnh phía sau để chụp ảnh và quay phim, webcam để chat video.
" alt="9 tính năng “phải có” ở Kindle Fire thế hệ hai" />Lõi tứ: Nhanh hơn, mạnh hơn, tốt hơn chip lõi kép Kindle Fire đang sử dụng
Cố Mai Nhàn gắt gao bấu chặt ga giường, cười khổ nhìn anh, Tư Duệ An nhanh như vậy đã gọi điện cho anh rồi?
"Cô ấy không còn nhỏ nữa biết tự chăm sóc cho mình, Trạch, ở lại với em chỉ đêm nay thôi..."
" alt="Truyện Em Hay Cô Ấy" />
- ·Nhận định, soi kèo Farense vs Rio Ave, 22h30 ngày 25/1: Áp sát đối thủ
- ·Những điều cần biết về điện thoại Intel
- ·4 lý do nên tránh xa điện thoại Android giá rẻ
- ·Intel sắp ra Ultrabook, giá khoảng 14 triệu đồng
- ·Nhận định, soi kèo Al Rustaq vs Sohar Club, 22h45 ngày 23/1: Thất vọng chủ nhà
- ·HP LaserJet Pro 400 series – dòng máy in hiệu suất cao, dễ sử dụng
- ·RIM chính thức công bố ngày phát hành PlayBook 4G
- ·iPhone 5 đọ tài chụp ảnh với Galaxy S3, One X
- ·Nhận định, soi kèo Long An vs Bà Rịa Vũng Tàu, 16h00 ngày 23/1: 3 điểm nhọc nhằn
- ·Truyện Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
- - Thư mời đã được gửi. Ngày giờ đã được ấn định. Như thường lệ, sự hào hứng và chờ đợi của cả giới công nghệ lẫn người dùng đều tăng cao. Điều gì sẽ xuất hiện trong sự kiện ngày 12/9? " alt="Chờ đợi gì từ sự kiện iPhone 5?" />
Mình thường tiễn anh một đoạn rất xa rồi mới quay trở lại làm, hai đứa cứ bịn rịn lưu luyến như chia ly cả thế kỉ ấy, cứ anh đi trước đi, không em vào trước đi, anh đi trước đi, em vào trước đi...mãi mới dứt ra được.
Lúc vào, nhân viên của mình còn cười trộm nữa chứ, mình lườm bọn chúng rồi nạt.
-"Mau mau làm việc đi."
Mình là chủ của một tiệm bánh...không nhỏ lắm. Ba tầng, cách Ngã Tư Sở tầm 2km. Mình bán đủ loại bánh cổ truyền Việt Nam, từ bánh chưng, bánh dày cho tới bánh xèo, bánh răng bừa, bánh gai, bánh giò, nói chung liên quan tới bánh, là mình chiến.
Anh là thủ khoa tốt nghiệp đại học, vừa ra trường đã được rất nhiều công ty chào đón, nhưng cuối cùng anh lựa chọn đầu quân cho Viettel, sau một năm đã lên trưởng phòng, mình thực sự rất tự hào, lúc nào cũng chỉ muốn khoe cho cả thế giới biết, anh là người yêu của mình đó.
-"Gớm, con ranh, gì mà mặt hơn hớn ra thế?"
Con bạn mình mỉa, nó tên Vi, hiện cũng đang ngồi ăn sáng chỗ mình. Mình còn có một người bạn thân nữa, tên Mai. Bộ ba bọn mình từng rất nổi tiếng thời đi học, thực ra chỉ có hai đứa nó nổi tiếng "hót gơn" thôi, mình chơi cùng nên được thơm lây.
Con Mai là con một, thuộc dạng ngoan hiền học giỏi nhất, nó còn thi học sinh giỏi quốc gia nữa đấy, con Vi thì là con gái đại gia, chủ tịch tập đoàn Quốc Trung nổi tiếng, người không biết gì chỉ nghe vàng bạc Quốc Trung là đã thấy giàu rồi, huống chi bất động sản, một loạt chuỗi cửa hàng hàng hiệu cao cấp, siêu thị,...Tuy nhiên, đó là thông tin đồn thổi và trên mạng, nó không tâm sự mấy, cũng chưa từng dẫn bọn mình về nhà, chắc nó có chỗ khó xử, bọn mình cũng không hỏi nhiều.
Nó học cũng được, dùng toàn đồ hiệu, ăn chơi thì khỏi phải nói rồi, nó có một thằng anh trai nó ghét như xúc c... đổ đi và nó không bao giờ kể tới, bọn mình còn chẳng biết mặt. Giờ nó đang làm giảng viên trường Kinh Tế Quốc Dân.
Con Mai thì đi du học rồi, một năm nữa nó mới bảo vệ luận văn thạc sĩ, mình cũng không biết nó có làm tiến sĩ không, nhưng nó không về Việt Nam chơi thì mình và con Vi thề sẽ giết không tha.
Còn mình, hồi cấp ba nổi tiếng côn đồ máu mặt, học dốt khỏi phải bàn, việc hứng thú nhất của mình là nấu ăn hoặc đi đánh nhau, cả mấy năm, mình chuyên đi xử mấy đứa bám đuôi tán hai con bạn của mình, kiêm luôn bảo mẫu mang cơm trưa cho chúng.
Tình bạn thời trẻ trâu ấy à, vui vẻ lắm, nhiều chuyện lắm, nghĩ lại cười tủm suốt.
Ấy thế mà không ngờ được, hai con bạn mình xinh đẹp học thức cao thì giờ lại FA, có mỗi mình có người yêu.
-"Ê con điên kia, láo, tao hỏi không nói à?"
-"Ừ, hi, cuối cùng anh...anh cũng đồng ý dẫn tao về ra mắt mày ạ..."
Quả thật, mình cũng ngấp nghé hai tư, mọi người đi học thì vẫn xem là trẻ, nhưng mình lập nghiệp sáu năm rồi, ba mẹ nhắc hoài, mình thì sốt ruột chẳng kém, nhắc khéo mãi anh mới đồng ý đó, khiếp mình sướng phát điên.
CHOANG!
Chiếc cốc trên tay con Vi rơi, vỡ tan tành, nó luống cuống nhặt mảnh vụn, còn bị thủy tinh đâm ứa máu, mình xót cả ruột.
-"Mày sao đấy?"
" alt="Truyện Em Là Nhà" />>> 9 smartphone đỉnh nhất nửa đầu 2012
>> Những mẫu điện thoại di động không nên chọn
>> 6 điện thoại giá rẻ, vô địch về pin
1. Smartphone lõi tứ
Điện thoại lõi tứ đã xuất hiện song chưa dành cho số đông người dùng. Cuối năm nay, chip lõi tứ có thể trở thành tiêu chuẩn trong smartphone, đồng nghĩa điện thoại sẽ nhanh hơn, pin lâu hơn, đồ họa tốt hơn...
Dự kiến xuất hiện: cuối năm 2012
2. Samsung Galaxy Note 10.1
Galaxy Note 10.1 là mẫu máy tính bảng mới nhất của Samsung. Máy chạy phiên bản Android mới nhất, Jelly Bean, hỗ trợ bút cảm ứng và nhận diện chữ viết tay.
Dự kiến xuất hiện: tháng 8/2012
3. Đồng hồ Pebble
Đồng hồ Pebble đồng bộ với iPhone và smartphone Android thông qua Bluetooth và có thể điều khiển trình nghe nhạc trên điện thoại, hiển thị cuộc gọi đến, đi, tin nhắn, email, thông báo trên mạng xã hội...
Dự kiến xuất hiện: tháng 9/2012
4. Windows 8
Windows 8 là nỗ lực làm mới hệ điều hành PC cổ điển đáng chú ý của Microsoft. Windows 8 có 4 phiên bản: Windows 8, Windows Pro, Windows 8 Enterprise và Windows RT. Hệ điều hành sẽ tích hợp Xbox Live, Internet Explorer 10, phương thức chứng thực mới...
Dự kiến xuất hiện: 26/10/2012
" alt="9 sản phẩm tuyệt vời có thể ra vào cuối năm" />
- ·Nhận định, soi kèo Ibri vs Al Seeb, 20h15 ngày 24/1: Khác biệt quá lớn
- ·Chi phí sản xuất Google Nexus 7 là 152 USD
- ·Truyện [BHTT] Thiên Kiêu
- ·Truyện Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát Thần
- ·Nhận định, soi kèo Ludogorets vs Midtjylland, 03h00 ngày 24/01: Thắng lợi đầu tiên
- ·Truyện Quân Hôn Nịch Sủng
- ·Game thủ trường chuyên thắng 'Đua Top cao thủ' game Hoàng Đế
- ·5 lí do fan Android không chạy theo iPhone 5
- ·Nhận định, soi kèo Porto vs Olympiacos, 0h45 ngày 24/1: Chủ nhà sa sút
- ·Chọn phần mềm chống virus cho Windows 8