Bà Nguyễn Thị Oanh (SN 1963) xuất thân trong gia đình trung lưu, có nền nếp tại Q. Thủ Đức (TP HCM). Vốn là con gái thành phố, từ những năm 80 của thế kỷ trước, bà Oanh qua Liên Xô xuất khẩu lao động. Năm 1990 bà trở về Việt Nam làm trong ngành lương thực, không giàu sang nhưng cũng có của ăn của để.
Hơn 10 năm trở thành vợ chồng, họ đã trải qua vô vàn khó khăn trắc trở.
Do nặng gánh gia đình, mải mê làm ăn kiếm tiền nên tình duyên lỡ làng. Khi giật mình nhìn lại thì tuổi đời đã "quá lứa, lỡ thì", bà mặc nhiên chấp nhận và xem đó như là số phận của mình. Nhiều năm quần quật lao động, bà Oanh mang nhiều thứ bệnh trong người, nặng nhất là bị rách hai dây chằng vai khiến bà không thể cử động, hai cánh tay gần như tê liệt.
Bà trải qua nhiều cuộc phẫu thuật rồi kiên trì tập vật lý trị liệu. Nhờ bền bỉ, quyết tâm, đôi tay của bà có triển vọng tốt. Những ngày đi chữa bệnh, bà Oanh quen được một cô bé cùng hoàn cảnh. Bà tận tình chỉ dạy, hướng dẫn cô tập đúng phương pháp.
Ngày cô bé xuất viện về lại cơ sở bảo trợ người khuyết tật ở Đồng Nai, bà Oanh theo về tận nơi thăm hỏi. Tại đây, bà đã gặp anh Trần Văn Tuấn (SN 1983). Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông khiếm thị này là một bộ dạng xộc xệch, khuôn mặt đờ đẫn và mái tóc cắt theo kiểu "úp nồi". Những lần qua lại cơ sở, bà Oanh đều chạm mặt anh Tuấn. Bà hay cho đồ ăn và hỏi thăm công việc cuộc sống của anh giống như một người chị quan tâm đến đứa em dại khờ.
Trong trí nhớ mơ hồ, anh Tuấn nói rằng cha đẻ của mình rất giàu có, ở ngay trong thành phố này nhưng chưa bao giờ thừa nhận anh. Thời trai trẻ chưa đổ bệnh, anh làm nghề tự do, ai thuê gì làm nấy.
Năm 2002 anh Tuấn bị bệnh khiến hai mắt mờ đục, không thể nhìn rõ mọi vật. Những ngày anh bất lực, buồn bã nhất thì được một người quen giới thiệu về cơ sở dạy nghề cho người khiếm thị ở Đồng Nai. Anh học nghề massage bấm huyệt.
Anh Tuấn chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nên duyên vợ chồng với người phụ nữ hơn anh tròn 20 tuổi. Gặp bà Oanh, anh không thể nhìn rõ mặt nhưng cảm mến ở giọng nói ấm áp, tình cảm. Còn bà Oanh dần dần bị nụ cười của anh Tuấn "mê hoặc".
Con hẻm nhỏ dẫn vào tổ ấm của vợ chồng bà Oanh.
Bà Oanh quả quyết bà yêu anh Tuấn bởi nụ cười rất tươi và hồn nhiên của anh. Vì yêu rồi nên nặng nợ. Anh Tuấn không còn chỗ nào dung thân, bà Oanh phải gửi tiền để người ta cho anh ở. Tết năm đầu tiên quen nhau, bà chở anh Tuấn đi chơi. Khi anh Tuấn vịn tay vào vai để trèo lên xe thì người bà Oanh run bắn lên, giống như có một luồng sét chạy qua người, cảm giác không sao diễn tả được.
Bà Oanh bẽn lẽn chia sẻ: "Hồi còn trẻ tôi từng đi khắp nơi nhảy múa ăn chơi các kiểu nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lúc ấy. Tôi chỉ muốn anh Tuấn ôm mình thật lâu và thật chặt. Trước giờ tôi chưa biết tình yêu là gì, đúng là ơn trên đã đưa anh ấy đến bên đời tôi".
Từ cái rung động kỳ lạ đó bà Oanh vui vẻ hơn, cười tươi hơn nhưng bà phải trả giá bằng trăm ngàn nỗi lo đè nặng trên vai. Bà phải tất tả ngược xuôi, chạy đôn chạy đáo lo chữa bệnh cho anh Tuấn, tốn kém rất nhiều tiền nhưng bà vẫn chấp nhận. Cuối năm 2007, bà Oanh và anh Tuấn quyết định tổ chức đám cưới, chính thức trở thành chồng vợ.
Có lẽ kỷ niệm đẹp nhất là ngày hai người đi chụp ảnh cưới. Khi ấy, bà Oanh đang có việc làm ổn định nên cơ thể cũng như nhan sắc "trội" hẳn lên so với tuổi ngoài 40 của mình. Bà và anh Tuấn sánh đôi là tương đương nhau, nếu nhìn kỹ mới nhận ra sự chênh lệch. Bộ ảnh cưới như báu vật cuộc đời của bà Oanh, vì nó mà làm thay đổi số phận của bà.
Bà Oanh mong muốn mọi người cảm thông, chia sẻ với vợ chồng bà.
Mong được sẻ chia, thấu hiểu
Người ta không còn cười chê sau lưng nữa mà mỉa mai, dè bỉu ngay trước mặt. Bà Oanh không thể nào quên cái ngày dẫn anh Tuấn về nhà giới thiệu, ngay lập tức bà bị từ chối và từ mặt luôn. Người mẹ già gào lên: "Sao lại lấy người như thế này".
Bà Oanh khóc, cố nài nỉ mẹ cho vào nhà thắp một nén hương lên bàn thờ tổ tiên. Lòng buồn vô hạn, bà Oanh nghĩ chẳng lẽ người khiếm thị như anh không có quyền được yêu, được hạnh phúc. Và bà đã chấp nhận ra khỏi nhà để được lấy anh Tuấn, để được sống đúng với con tim và lý lẽ của tình yêu.
Có rất nhiều lời đàm tiếu, xỉa xói nhằm vào cuộc hôn nhân của bà nhưng trong suy nghĩ, bà luôn tâm niệm, tình cảm vợ chồng là một thứ gì đó rất đỗi thiêng liêng. Đã trao nhẫn cưới cho nhau, đã thề nguyền sống chết có nhau thì đó là lời gan ruột gắn kết hai con người vượt qua mọi khó khăn để cùng nhau bước đi.
Với anh Tuấn, dù không ít lần phải nghe người ta gọi "bà cháu" nhưng anh không tự ti, mặc cảm. Anh sống bằng tâm hồn chứ không quan trọng bề ngoài. Nhiều lần bà Oanh chở anh Tuấn đi ra ngoài, có người gọi giật anh lại hỏi: "Em đi với mẹ à". Rồi "chị gái chở em trai đi đâu vậy...".
Anh Tuấn đã quá quen với cách xưng hô trái khoáy từ thiên hạ. Mỗi lần phải giải thích, anh đều nhẹ nhàng trả lời: "Đây là vợ của tôi". Sau lưng người ta muốn nghĩ gì thì đó là miệng đời, anh không quan tâm. Còn bà Oanh thì cảm nhận rõ sự cười chê. Bà chọn cách im lặng.
Sau khi cưới, tất cả gánh nặng dồn lên vai bà Oanh nên sức khỏe, sự dẻo dai, săn chắc của cơ thể dần biến mất. Bà xuống sắc nhanh chóng, già hơn tuổi đời của mình nên càng kéo lê khoảng cách tuổi tác giữa bà và anh Tuấn. Khổ tận cùng, bà Oanh còn thường xuyên bị anh Tuấn vác dao chém mỗi khi lên cơn "điên rồ".
Nhiều lần bà Oanh muốn từ bỏ cuộc hôn nhân oan trái và đầy trắc trở này nhưng nhìn xung quanh thì thấy còn bao nhiêu hoàn cảnh éo le, lê lết hơn mình, họ vẫn sống được, vẫn yêu thương đùm bọc nhau. Rồi nhìn sang người chồng khiếm thị của mình, nụ cười hồn nhiên ngây thơ của anh khiến bà thương không sao bỏ được.
Mong mỏi có một mụn con nhưng điều đó có lẽ mãi mãi chỉ là giấc mơ với hai vợ chồng "đũa lệch" này. Anh Tuấn bị một cục u từ nhỏ, năm 18 tuổi phải trải qua cuộc phẫu thuật. Vừa rồi cục u tái phát, anh lại phải phẫu thuật. Bác sĩ cũng đã nói rõ, trường hợp của anh Tuấn rất khó sinh hoạt vợ chồng và không thể có con. Nếu có một phép mầu ở anh Tuấn thì về phần bà Oanh cũng phải kỳ diệu bởi bà đã quá tuổi sinh nở.
Cứ nghĩ đến bất hạnh ấy, bà Oanh lại khóc, đêm bà thường nằm mơ thấy con trẻ. "Nhưng rồi mình cũng phải chấp nhận sự thật. Cuộc sống này không phải có con là có tất cả và không có con thì mất tất cả. Chúng ta phải hiểu và biết điểm dừng lại của khát khao", bà Oanh quan niệm.
Trải qua biết bao sóng gió, cuộc hôn nhân "đũa lệch" đã vượt qua được chặng đường 12 năm. Trong thâm tâm, bà Oanh lúc nào cũng hy vọng một ngày nào đó, cha mẹ, anh chị em sẽ thấu hiểu mà dang tay chào đón vợ chồng bà. Nhưng ngần ấy năm, định kiến dường như ngày càng khắt khe hơn, vẫn không một ai cảm thông, chia sẻ cho mối lương duyên "trời định" này.
Theo Công An Nhân Dân
" alt="Chuyện tình cổ tích của cặp vợ chồng 'đũa lệch' hơn kém 20 tuổi"/>
Chuyện tình cổ tích của cặp vợ chồng 'đũa lệch' hơn kém 20 tuổi
|
Mỗi khi nói, ông Tư phải để chiếc máy hỗ trợ giọng trên cổ. |
Xe ông chạy từ từ trên đường. Mấy người bán vé số, công nhân xây dựng đi làm về nghe tiếng loa rao nên gọi lại. Vừa dừng xe, ông Tư dặn khách: ‘Con lựa cái nào còn nguyên, không rách, không lem màu, vì ông lớn tuổi nhìn không rõ’. Khách xúm vào lựa từng chiếc áo, chiếc quần ưng ý. Ông Tư đứng bên cạnh, tay cầm sẵn bịch, ai lựa xong ông đưa cho họ bỏ quần áo vào.
‘Tôi để bảng bán quần áo giá 0 đồng chứ không phải miễn phí là vì muốn tôn trọng người nhận và để họ tự nhiên đứng chọn cái quần, cái áo ưng ý. Tôi chỉ cần họ trả bằng một nụ cười, cái gật đầu cảm ơn là được rồi’, thông qua chiếc máy phụ trợ giọng, ông Tư giải thích.
Ông Tư quê gốc Trà Vinh, cùng ba mẹ lên Sài Gòn định cư từ năm 3 tuổi. Ngày còn trẻ, ông là tài xế chạy xe container đường dài. Ông lấy bà Bé rồi sinh lần lượt sáu người con.
|
Chiếc máy hỗ trợ giọng nói này do một người em gửi tặng cho ông. |
Khoảng 15 năm trước, ông bị tai nạn gãy chân và phải cắt đi thanh quản. Mất đi giọng nói, ông giao tiếp với mọi người thông qua một chiếc máy phụ trợ giọng đặt ngay cổ họng được một người em ở Mỹ tặng. ‘Tôi nghỉ hưu từ đó’, cụ ông sinh năm 1940 nói. Sau đó, ông thường đến chùa làm công quả, thời gian còn lại thì phụ vợ nấu cơm, dọn nhà, chăm sóc vườn cây cảnh.
‘Bà ấy trẻ hơn tôi 15 tuổi nên vẫn còn đi làm được. Tôi ở nhà, cả ngày cứ quanh đi quẩn lại mấy công việc lặt vặt buồn và chán lắm’, ông Tư nói.
Bốn năm trước, ông Tư 76 tuổi. Một lần đi chùa, ông nhìn thấy những đứa trẻ mặc quần áo rách tươm, nhàu nhĩ, mặt mũi lấm lem. Nhìn các bé, ông nhớ đến cuộc sống khó khăn của mình ngày trước.
‘Tôi cũng từng phải mặc quần áo rách’, ông Tư nói. Sau đó, ông quyết định dùng tiền tiết kiệm mua quần áo cũ đi bán cho người nghèo với giá 0 đồng. Hằng ngày, ông chạy xe hơn 50 km, chở quần áo đi đến các chợ, khu công nghiệp, bệnh viện… bán cho người nghèo.
‘Bây giờ, nhiều người biết nên tôi không phải mua nữa. Cứ vài hôm thì có người mang quần áo cũ đến nhờ tôi đi cho giúp’, cụ ông quê gốc miền Tây thông tin.
Ông Tư cho biết, hơn ba năm qua, ngày nào cũng đi làm công việc không lương nhưng ông thấy hạnh phúc vì có thể giúp một phần kinh tế cho các gia đình nghèo. Bên cạnh niềm vui khi được người ta cảm ơn, thi thoảng cũng có vị khách khiến ông chạnh lòng. Đó là những người đến nhận đồ nhưng thể hiện như mình bất cần, hay những người có điều kiện đến lựa áo quần thì chê bai...
|
80 tuổi, mỗi ngày ông chạy xe hơn 50 km, đi khắp Sài Gòn bán quần áo, giá 0 đồng cho khách. |
Một lần, một cô gái trẻ, ăn mặc đẹp đến lựa đồ. Khách đông, ông Tư phải lấy bịch cho từng người rồi trả lời các câu hỏi cho họ. ‘Cô ấy hỏi về cái quần cô ấy thích có còn chiếc nào không, tôi không thể trả lời kịp. Cô ấy gằn giọng: ‘Ông có bị câm không’. Nghe vậy, cụ ông chỉ biết mỉm cười nhưng lòng nặng trĩu.
Lần khác, ông chở quần áo đến chợ có con gái đang bán hàng rồi dừng xe ở đó. Ông vừa đi, các tiểu thương bán quần áo trong chợ đến mắng vốn con gái ông. ‘Con bé về nói với tôi: ‘Ba vào chợ phát đồ là con bị người ta làm khó’. Từ đó, tôi không dám đến chợ đó nữa’.
Tuy nhiên, ông không vì vậy mà nản chí. Cụ ông năm nay 80 tuổi, người gầy ốm cho biết, tâm nguyện của ông là được làm từ thiện đến khi hết sức lực mới thôi.
|
Số quần áo được người ta mang đến gửi, ông Tư cùng vợ phân ra rồi treo lên cẩn thận. |
|
Một số quần áo, vợ chồng ông đóng thùng gửi về quê Trà Vinh phát cho người nghèo. |
|
Ông Tư cho biết, hơn 3 năm qua không khi nào ông mang quần áo đi mà bị ế. |
|
Chiếc xe ba gác chạy bằng điện này ông được một người giấu tên tặng. |
|
Vì chạy bằng điện nên nhiều hôm đang chạy giữa đường, xe hết điện, ông phải đẩy bộ về nhà. |
|
Khách của ông hầu hết là người lao động nghèo, có hoàn cảnh khó khăn, các trẻ em đường phố. |
Cứu cô gái bị nạn giữa đêm, người đàn ông Sài Gòn gặp cảnh không ngờ
Khi ông vừa tiếp cận cô gái, bất ngờ từ trong bụi rậm hơn 10 thanh niên tay cầm mã tấu nhào ra.
" alt="Cụ ông Sài Gòn mỗi ngày đi hơn 50 km bán quần áo giá 0 đồng"/>
Cụ ông Sài Gòn mỗi ngày đi hơn 50 km bán quần áo giá 0 đồng
Ngày 23/12, người phụ nữ tên Teresa Xu (31 tuổi, Trung Quốc) đệ đơn kiện Bệnh viện Phụ sản Bắc Kinh vì từ chối yêu cầu đông lạnh trứng của cô, theo Reuters.Chia sẻ về quyết định đông lạnh trứng, cô cho hay muốn tập trung vào sự nghiệp viết lách của mình.
|
Teresa Xu (31 tuổi) đệ đơn kiện bệnh viện vì từ chối yêu cầu đông lạnh trứng của cô. Ảnh: Reuters. |
Tháng 11/2018, Xu tìm đến Bệnh viện Phụ sản Bắc Kinh để kiểm tra sức khỏe. Tại đây, bác sĩ hỏi về tình trạng hôn nhân của cô và hối thúc Xu nên sớm sinh con thay vì đông lạnh trứng.
Lần tiếp theo, phía bệnh viện cho hay mong muốn của cô không thể thực hiện.
Tại Trung Quốc, luật pháp quy định chỉ những cặp vợ chồng đã kết hôn mới có quyền tiếp cận dịch vụ đông lạnh trứng và buộc phải chứng minh tình trạng hôn nhân bằng giấy tờ hợp pháp.
“Tôi tìm đến cơ sở này vì tin tưởng dịch vụ chuyên nghiệp song chỉ toàn nhận được những lời khuyên nên từ bỏ ý định của mình”, Xu cho hay.
“Tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực từ nền văn hóa lẫn xã hội này”, cô nói thêm.
Nền kinh tế tăng trưởng nhanh chóng của Trung Quốc đã tạo điều kiện cho phụ nữ độc thân ngày càng độc lập hơn về tài chính và nhiều người không còn mặn mà với chuyện lập gia đình.
Ngược lại, chính sách của đất nước và ngành y tế không có nhiều thay đổi.
“Đây là vấn đề mang tính hệ thống bởi chính các quy định đã đẩy phụ nữ độc thân vào tình huống khó khăn”, Xu nói.
Sau khi bị bệnh viện từ chối, cô từng cân nhắc một số phòng khám bất hợp pháp. “Các cửa sổ phòng tắm của phụ nữ tại bệnh viện dán đầy các quảng cáo về dịch vụ này”, cô cho hay.
Tại đất nước tỷ dân, những phụ nữ độc thân có mong muốn như Xu thường lách luật bằng cách ra nước ngoài thực hiện đông lạnh trứng.
Tuy nhiên, với Xu, cách thức này vượt ngoài khả năng của cô vì chi phí quá đắt đỏ.
Sau cùng, Xu quyết định đệ đơn kiện bệnh viện, điều mà cô gọi là “hành động đấu tranh cho quyền tự do sinh sản của phụ nữ tại Trung Quốc”.
“Vụ kiện dự kiến sẽ tiếp tục trong vài tháng nữa. Cá nhân tôi cảm thấy rằng đi đến giai đoạn này đã là một chiến thắng khi tôi đang đại diện cho tiếng nói của nhiều phụ nữ khác”, Xu phát biểu với báo giới.
Phía bệnh viện từ chối đưa ra bình luận về vụ việc.
Bà mẹ 8 con nổi tiếng khắp thế giới nhờ tài nấu ăn
Cuộc sống của Mimi Thorisson giống như một câu chuyện cổ tích. Nó bắt đầu từ chiếc bánh kem đầy màu sắc cỏ cây mà Mimi đăng tải lên Instagram.
" alt="Bị từ chối yêu cầu đông lạnh trứng, cô gái đâm đơn kiện bệnh viện"/>
Bị từ chối yêu cầu đông lạnh trứng, cô gái đâm đơn kiện bệnh viện