Hà Tiên nằm trong vùng tam giác du lịch của tỉnh Kiên Giang gồm Rạch Giá - Hà Tiên - Phú Quốc. Đến Hà Tiên, du khách có thể tham quan trong thành phố và kết hợp đi đảo hay các vùng lân cận. Hành trình 48 giờ ở thành phố Hà Tiên dựa trên trải nghiệm của phóng viên VnExpressvà theo gợi ý của chị Ngọc Thư, người dân ở thành phố.

Ngày 1

Di chuyển

Nếu xuất phát từ TP HCM, du khách nên khởi hành từ chiều tối hôm trước (đi xe qua đêm) để có mặt tại Hà Tiên vào buổi sáng. Phương tiện di chuyển phù hợp là xe giường nằm từ Bến xe Miền Tây của các nhà xe như Kumho, Liên Hưng, Phương Trang, Hoàng Minh. Thời gian di chuyển khoảng 7 tiếng.

Thưởng thức món bún kèn

Bún kèn là món ăn của người Khmer, đặc trưng ở Hà Tiên. Nguyên liệu chính gồm các loại cá như cá nhồng, cá rựa, cá lẹp vàng. Món ăn có nước dùng sệt, được làm từ cốt dừa ăn cùng xoài, rau sống, tôm khô và chan nước dùng. Bún kèn có vị béo từ nước cốt dừa cùng vị ngọt thanh của cá.

Thăm khu lăng mộ họ Mạc

Bên trong khu lăng mộ dòng họ Mạc. Ảnh: Tâm Anh" />

48 giờ ở Hà Tiên

Thể thao 2025-01-30 17:30:07 94

Hà Tiên nằm trong vùng tam giác du lịch của tỉnh Kiên Giang gồm Rạch Giá - Hà Tiên - Phú Quốc. Đến Hà Tiên,ờởHàTiêlịch vạn niên năm 2024 du khách có thể tham quan trong thành phố và kết hợp đi đảo hay các vùng lân cận. Hành trình 48 giờ ở thành phố Hà Tiên dựa trên trải nghiệm của phóng viên VnExpressvà theo gợi ý của chị Ngọc Thư, người dân ở thành phố.

Ngày 1

Di chuyển

Nếu xuất phát từ TP HCM, du khách nên khởi hành từ chiều tối hôm trước (đi xe qua đêm) để có mặt tại Hà Tiên vào buổi sáng. Phương tiện di chuyển phù hợp là xe giường nằm từ Bến xe Miền Tây của các nhà xe như Kumho, Liên Hưng, Phương Trang, Hoàng Minh. Thời gian di chuyển khoảng 7 tiếng.

Thưởng thức món bún kèn

Bún kèn là món ăn của người Khmer, đặc trưng ở Hà Tiên. Nguyên liệu chính gồm các loại cá như cá nhồng, cá rựa, cá lẹp vàng. Món ăn có nước dùng sệt, được làm từ cốt dừa ăn cùng xoài, rau sống, tôm khô và chan nước dùng. Bún kèn có vị béo từ nước cốt dừa cùng vị ngọt thanh của cá.

Thăm khu lăng mộ họ Mạc

Bên trong khu lăng mộ dòng họ Mạc. Ảnh: Tâm Anh
本文地址:http://web.tour-time.com/news/244d699527.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Nice vs Marseille, 02h45 ngày 27/1: Vị vua sân khách

Truyện Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Nhận định, soi kèo AVS Futebol vs Gil Vicente, 3h15 ngày 28/1: Khó cho tân binh


"Ừ." Anh hiếu kỳ nhìn cô một cái, thấy sự bình tĩnh của cô hơi kỳ quái.

Nhưng Kiều Tịch cũng chỉ ngoài mặt bình tĩnh thôi, trong lòng đã sớm như có ngàn con ngựa điên gào thét chạy qua!

Cô quá xui xẻo! Đúng là quá xúi quẩy mà!

Tỉ lệ nhỏ như vậy mà cô cũng đụng phải!

Ông trời ơi, ông ghét tôi lắm sao!

Có trách móc nữa cũng hết cách rồi, bởi vì sự thật đã như vậy.

Bây giờ chỉ muốn biết tự cứu mình thế nào!

Kiều Tịch nghiêng mắt lén lút nhìn Kỷ Thừa An, phát hiện đối phương bình chân như vại, dáng vẻ hết sức bình tĩnh, kiên định.

Nói đùa, cô dễ dàng khuất phục người ta như vậy sao chứ, khi rời khỏi nhà 4~5 năm cô cũng không trở về lấy một lần.

"Như vậy, vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Chắc còn ở Trung Quốc.

Quả nhiên, Kỷ Thừa An khẳng định suy nghĩ của cô, "Ở thành phố Z, yên tâm, nơi này rất an toàn."

Thành phố Z là một thành phố ven biển, cách nhà Kiều Tịch không xa, xem ra ngày đó anh dẫn cô đi thì đến đây luôn.

Ôm hai chân, gác cằm lên đầu gối, yên lặng thở dài: "Theo như anh nói, cả đời tôi sẽ không thể rời đi đúng không, nếu không thì sẽ bị người ta bắt lại, uy hiếp anh." Mà anh, sẽ vì tôi mà đồng ý yêu cầu của bọn họ, những điều này Kiều Tịch không muốn nghĩ nhiều.

Kỷ Thừa An đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp: "Ở cùng với tôi, thật sự khó chịu như vậy sao?"

Khó chịu? Dĩ nhiên không.

Thậm chí có thể nói, mấy ngày này ở cùng anh, cô rất an tâm, rõ ràng anh chỉ sống ở nhà mình, không can dự chút nào vào cuộc sống công việc của mình, nhưng chút khoảng cách ấy lại khiến cho cô vô cùng an tâm, bởi vì cô biết, chỉ cần cô ra khỏi nhà anh, anh sẽ luôn ở đó.

Xác định như vậy khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.

Có điều, từ buổi tối hôm đó, có người nổ súng muốn giết anh, lại khiến cô không có cách nào ổn định tâm trạng của mình.

Cái mạng nhỏ mà bị mất còn nói gì đến chuyện yêu đương chứ!

Nhưng người trước mặt rõ ràng không đồng ý chia tay, huống chi tình hình bây giờ hoàn toàn bất lợi với cô.

"Dĩ nhiên không phải," cô lựa chọn nghe theo trái tim mình, "Tôi chỉ là, chỉ là......" Tôi rất sợ, nhưng anh sẽ không hiểu được tôi sợ cái gì.

Do dự một lúc, cô ho một cái, nhìn về phía anh, "Cho dù bây giờ tôi và anh ở cùng nhau, thì có ích lợi gì chứ, chúng ta sẽ không cùng nhau đi tới cuối cùng, tôi không xứng với anh." Gia thế như vậy, làm sao có thể lấy người phụ nữ như cô.

Kỷ Thừa An nhíu mày, rất không hài lòng với câu trả lời lấp lửng của cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Cái này em yên tâm, nếu tôi chọn em, tuyệt sẽ không nuốt lời."

"Rốt cuộc em lo lắng gì, chúng ta hoàn toàn có thể sống như trước kia cần gì suy nghĩ nhiều như vậy?" Kỷ Thừa An mím môi, không hiểu hỏi cô.

Xem đi, anh quả nhiên không hiểu, Kiều Tịch thầm than trong lòng.

Sao không muốn chứ, cô sớm đã quen chuẩn bị toàn bộ cho trường hợp xấu nhất, cô không có tiền bạc và gia đình hùng hậu giống anh, cô chỉ có một mình, chỉ có thể dựa vào chính mình, không dựa vào người thân nào được, cô có thể tin tưởng ai?

Sao cô có thể dễ dàng giao phó tất cả tương lai của mình cho người khác đây, sơ ý một chút, cũng sẽ bị phản bội, giống như Hoắc Dục, Tưởng Phong, còn có...... những người mà cô gọi là người thân.

Cô sao dám chứ?

Dù nghĩ như vậy, trên mặt Kiều Tịch cũng không dám biểu lộ chút gì.

Cô ngơ ngác nhìn anh, yên lặng thở dài, cô biết mình không nên trêu chọc anh, trêu chọc rồi còn cố tình không muốn chịu trách nhiệm.

Loại ý nghĩ này, rất ích kỷ.

Thậm chí bây giờ cô bắt đầu có chút ghét chính mình.

Kỷ Thừa An, anh và mình hoàn toàn khác nhau, có sự đặc biệt so với người khác, nhưng giàu có đặc biệt nguy hiểm.

Nhưng, cô có thích Kỷ Thừa An hay không đây?

Thích, cô không muốn làm trái với trái tim mình, nếu không cô sẽ không dây dưa với anh đến bây giờ, càng sẽ không cùng anh xảy ra quan hệ.

Nhưng quan hệ giữa người với người, loại quan hệ thân thể này là yếu kém nhất.

Khi cảm xúc mãnh liệt dần biến mất, hai người mà ở chung, thì tất cả mâu thuẫn sẽ xuất hiện, sau đó giữa bọn họ cũng chỉ còn lại sự hành hạ lẫn nhau.

Huống chi, xuất thân Kỷ Thừa An hiển hách như thế, khi người duy nhất có thể che chở cô rời đi, kết quả của cô sẽ thế nào?

Cô không dám nghĩ tới.

Nói lùi vạn bước, coi như ngoại trừ tất cả nhân tố khác, ở phương diện tình cảm, Kỷ Thừa An vĩnh viễn giữ vị trí chủ đạo, không cho phép cô có bất kỳ suy nghĩ chống đối nào, chắc là do tính cách, anh sẽ không nhượng bộ, nhưng để cô hoàn toàn nghe theo anh, theo tính cách của cô, thời gian ngắn còn có thể thuận theo anh, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng, cô sẽ quyết định thật nhanh, lập tức quay đầu.

Vì lẽ đó, nhất định hai người sẽ không có kết quả tốt, nếu đã biết không có tương lai, sao còn có lãng phí tình cảm với nhau.

Một lát sau, cô nghiêng người về phía trước, ôm gáy anh, dựa vào ngực của anh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chỉ cần anh không rời đi, tôi sẽ không đi."

Xin lỗi, tôi không làm được những gì anh muốn, cho nên tôi chỉ có thể gạt anh.

Cuối cùng lấy được câu trả lời như mong muốn, trong lòng Kỷ Thừa An thở phào một hơi, khiến một con mèo hoang cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Anh vươn tay ôm cô, để cô gần mình hơn.

Không nói gì nhưng vui sướng tràn ngập trong lòng.

Ngày đó, cùng Kỷ Thừa An vui vẻ ăn cơm, nhận ra tâm tình anh rất tốt, thậm chí còn hỏi cô nhiều hơn mấy câu, chắc là thấy mâu thuẫn giữa hai người được cởi bỏ, sắc mặt chị Trần có chút âm trầm, rõ ràng kết quả không như chị muốn thấy.

Sau đó buổi tối hôm đó, Kiều Tịch "vượt ngục".

Buổi tối, viện lý do muốn nghỉ ngơi từ chối yêu cầu ngủ cùng Kỷ Thừa An, sau đó theo trí nhớ lúc ban ngày quan sát, Kiều Tịch thay quần áo sẫm màu, đợi đến nửa đêm thì lén ra ngoài.

Ví tiền mang theo bên mình vẫn còn, cho nên chỉ cần chạy ra ngoài là được, giống như trước, tìm một địa phương nhỏ, ở gần một tháng hoàn toàn không thành vấn đề!

Về phần Kỷ Thừa An nói nhà họ Đường gì đó, trước kia cô trốn bọn họ không phải cũng không tìm được sao, cho nên chỉ cần trốn được, sợ cái gì chứ ~

Tâm trạng lạc quan cực kì lạc quan, Kiều Tịch đợi đến đêm khuya thì xuất phát, chuồn ra ngoài. DĐLQĐ

Nhưng mà...... Cả quá trình mới tiến hành được mười mấy phần, cô mới vừa đi tới vườn hoa, đột nhiên, rào chắn sáng lên một vòng đèn hồng nhạt, cực kỳ rõ ràng trong đêm đen, sau một khắc, đột nhiên có tiếng chuông báo, Kiều Tịch sững sờ, sau đó cực kì nhanh, mới vừa nãy còn không có một bóng người trong vườn hoa, không biết chui từ đâu ra mà có rất nhiều người đàn ông cường tráng cao lớn cầm vũ khí vây quanh cô, sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên, mặt mũi nghiêm nghị bước ra: "Đừng phản kháng vô nghĩa, giơ hai tay lên đi theo chúng tôi."

Kiều Tịch run rẩy: "......" Đây là tình huống gì!

Kiều Tịch bị đưa đến một gian phòng, ngoan ngoãn ngồi yên, mười mấy phút sau, Kỷ Thừa An tới dẫn cô đi.

Anh đẩy cửa ra, thấy quần áo Kiều Tịch, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đi."

Kiều Tịch đàng hoàng đi theo sau anh, lúc gần đi thấy người đàn ông trung niên kia vẫn cúi người chào bóng lưng Kỷ Thừa An.

Hai người đi thẳng một mạch, Kỷ Thừa An nói không nói thêm một câu nào, trong lòng Kiều Tịch cũng thấp thỏm không yên.

Ban ngày vừa mới nói không đi, buổi tối đã muốn trốn......
">

Truyện Bó Tay Chịu Trói

Quan chức Pakistan có phần cực đoan khi yêu cầu các nhà mạng di động chặn mọi tin nhắn văn bản sử dụng các từ có tính chất thô tục. Động thái này được xem như nỗ lực chống lại tác động tiêu cực của tin nhắn độc hại tới giới trẻ. Cơ quan viễn thông Pakistan (PTA) đã ban hành danh sách hơn 1.600 từ và cụm từ sẽ bị cấm (1.109 từ/cụm từ tiếng Anh và 586 từ/cụm từ tiếng bản ngữ). Trong danh sách có hơn 50 cụm từ sử dụng từ lóng “fuck” và 17 từ liên quan tới “butt” (mông). Ngoài ra, một số từ và cụm từ vô thưởng vô phạt cũng có tên như “tự cao tự đại”, “ký gửi”, “vuốt ve”; một số khác lại chỉ có ý nghĩa với giới trẻ “bất đắc chí”.

Hiến pháp Pakistan đảm bảo quyền tự do ngôn luận, song các nhà làm luật giải thích rõ, hãng viễn thông buộc phải thực hiện nghĩa vụ trong giấy phép nhằm ngăn chặn “thông tin liên lạc gây kích động/gây khó chịu”. Dù là quốc gia kém phát triển, điện thoại di động là phương tiện được sử dụng rộng rãi tại Pakistan, nhưng phát ngôn viên của PTA cho biết lệnh cấm là kết quả của nhiều cuộc họp và tham vấn với các bên liên quan sau khi người dân phàn nàn vì phải nhận quá nhiều tin nhắn tục tĩu.

">

Pakistan cấm tin nhắn “thô tục”


Mọi lời muốn nói ra như bị kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: "....Được rồi."

Trước sau như một, ngắn gọn thờ ơ, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bận rộn, nhưng tôi vẫn không tắt máy.

Phía cuối chân trời tàn dương đỏ như máu.

2.

Tôi và Tống Tùy kết hôn được 4 năm. Tôi thích anh ấy gần một thập kỷ.

Số tôi may mắn, Tống Tùy bị người nhà thúc giục đi khắp nơi xem mắt, vừa vặn gặp được tôi, ngoại hình điều kiện đều ổn, chớp mắt đã thương lượng chuyện hôn nhân.

Tống Tùy cần một người vợ, mà tôi lại vừa hay đủ điều kiện.

Anh ấy là một người rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, không để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không thích thể hiện.

Tôi ôm khối băng này hai năm, rốt cuộc cũng đợi được đến khi nó vì tôi mà tan chảy.

Chúng tôi bắt đầu trở nên giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, sống trong củi gạo mắm muối, chỉ thiếu chút nữa là giống như ước mơ của tôi.

Chỉ là hiện tại, giấc mộng đẹp còn chưa kéo dài được bao lâu này sẽ bị phá vỡ.

Hôm nay, tôi được bác sĩ chẩn đoán mình bị ung thư tuyến tụy.

Tôi còn được biết hôm nay là ngày Tô Đường - bạch nguyệt quang của anh ấy trở về.

Thế nên anh ấy mới hối hả cúp máy đi gặp chị ta.

3.

Tôi không ăn gì, cứ ngồi trong phòng khách chờ anh ấy rất lâu.

Đợi đến khi bóng đêm dần tối đen như mực, cửa phòng khách mở ra, tôi cũng bị kéo về từ cơn buồn ngủ.

Tống Tùy cẩn thận đóng cửa lại, bước chân cũng nhẹ nhàng, trong phút chốc đèn phòng khách bật lên, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Anh ấy cũng chỉ hơi sửng sốt, lập tức nhíu mày: "Sao em còn chưa ngủ?"

"Ngồi ở phòng khách một hồi không để ý nên ngủ quên."

Tôi cười nhìn anh ấy: "Mới nghe thấy tiếng động liền tỉnh."

Tống Tùy "Ừ" một tiếng, sắc mặt bình tĩnh.

Tôi nhận áo khoác của anh ấy, mùi đàn hương trộn lẫn hương hoa hồng chui thẳng vào mũi tôi, hương thơm khiến cho người ta bất giác buồn ngủ.

Đây là mùi hương yêu thích của Tô Đường.

Vào ngày tôi được chẩn đoán mắc bệnh nan y, chồng tôi đã lái xe đến đón bạch nguyệt quang của anh ấy về nước.

4.

Đáng lẽ tôi phải hỏi anh ấy, nhưng nhận ra vừa mở miệng đã chẳng biết nói gì, cũng chẳng có gì muốn nói.

Ngày hôm sau tôi vẫn dậy sớm, vẫn như thường lệ làm bữa sáng cho Tống Tùy.

Anh ấy bị bệnh dạ dày, lúc nghiêm trọng tôi phải chăm anh ấy cả nửa tháng trong bệnh viện.

Các bác sĩ và y tá ai cũng nói anh ấy tìm được một cô vợ tốt, khi đó Tống Tùy ngồi trên giường bệnh, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía tôi lại không chút gợn sóng.

Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh ấy mới lên tiếng: "Tìm hộ lý cũng giống vậy thôi."

Động tác gọt hoa quả trên tay tôi chậm lại, vốn đang là một đường vỏ trái cây hoàn chỉnh lại bị đứt lìa, anh ấy dường như nhận ra, lại bổ sung một câu: "Em cũng không cần phải vất vả như vậy."

"Không giống."

Nói thực tế ra thì cũng không có gì khác, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy tự mình làm sẽ tốt hơn là trông chờ vào bàn tay người khác.

Đối với người mình thích, ai mà không muốn quan tâm từng chút một.

"Không giống chỗ nào?"

Tôi cười nhìn anh ấy, không đầu không đuôi trả lời một câu không liên quan: "Anh là chồng của em."

">

Truyện Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ

友情链接