Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến.
Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài,ệnThíThiênĐbang xep hang ngoai hang a một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này.
Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn.
Nhưng hắn đi thực kiên quyết.
Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới.
Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức.
Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời.
Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh,
Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc.
Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người.
Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương mặt trắng nõn, còn mang theo vài phần trẻ trung và non nớt.
Nhưng ánh mắt của hắn kiên nghị, vả lại sáng ngời, vô cùng trong trẻo.
Loại ánh mắt này thật hiếm thấy, hơn nữa tại hoàn cảnh địa phương vô cùng khắc nghiệt này, càng làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin.
- Chỉ có tìm được Trường Sinh Thiên, ta mới có thể cầm lấy tín vật của ông nội cho, bái Trường Sinh Thiên thất trưởng lão làm sư phụ.
- Sau khi bái Thất trưởng lão làm sư phụ, ta có thể học một thân bản lĩnh, sau đó…
Thiếu niên lau tuyết rơi trên mặt đã có chút đông cứng một cái, lẩm bẩm nói:
- Sau đó, ta có thể….đi tìm phụ mẫu của ta.
- Tìm được bọn họ, ta nhất định phải chính miệng hỏi một chút, vì sao nhẫn tâm như vậy, nhiêu năm như vậy, đối với ta đều chẳng quan tâm.
- Nếu năm đó ông nội không mang ta nhặt về…
- Ông nội nói không để cho ta đi tìm bọn họ, chỉ muốn cho ta bái sư học nghệ, nhưng ta lại không muốn!
Thiếu niên với đôi mắt tinh thuần kia, trong con ngươi ánh lên một tia sắc thái kiên định.
- Ta liền phải tìm được bọn họ…. Nếu sinh ta ra, vì sao lại mặc kệ ta!
- Cho ta một cái tên Sở Mặc, biểu thị rằng ta là con của bọn họ, để lại một miếng ngọc, chứng minh thân phận của ta, sau đó thì cái gì cũng mặc kệ?
- Đợi đến khi ta trưởng thành lại dựa vào miếng ngọc này nhận lại nhau sao?
- Đây coi là chuyện gì đây?
- Trên đời này sao lại có phụ mẫu không có trách nhiệm như thế?
- Ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Sở Mặc từ trong ống tay áo, vươn bàn tay đã đông cứng, theo bản năng sờ soạng một cái, miếng ngọc mà mẫu thân để lại, vẫn dính sát vào trong lồng ngực của hắn.
Phần lớn trường hợp thượng mã phong chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, cứ để yên vài phút là người bệnh sẽ tự tỉnh lại, không cần làm gì và cũng không để lại di chứng. Tuy nhiên, có một số ít trường hợp nghiêm trọng (thực chất là đột quỵ hoặc trúng phong do xuất huyết não), rất khó hồi phục, dễ tử vong; thường xuất hiện ở những người mắc bệnh tim mạch, rối loạn tuần hoàn não, cơ thể đang quá suy kiệt...
Gặp trường hợp này, người đàn ông đã rơi vào trạng thái “sốc”, lúc này người phụ nữ không nên hốt hoảng, cần phải bình tĩnh. Trước tiên, hãy khoan lấy dương vật của đàn ông ra khỏi âm đạo của mình mà lấy ngay một vật nhọn (có thể là trâm cài tóc, hoặc kim khâu) châm mạnh vào xương cụt của người đàn ông, tiếp sau đó, ấn vào huyệt nhân trung (nằm trên môi, đoạn từ mũi đến môi trên).
Sau đó, từ từ và nhẹ nhàng xoa đều toàn thân, kết hợp kích thích hô hấp. Để người đàn ông nằm ở tư thế đầu thấp làm hà hơi, thổi ngạt, sau đó cần gọi ngay cấp cứu để được sự giúp đỡ. Dù ở trường hợp nào cũng phải làm ngay không chậm trễ, người bệnh sẽ ngừng tim, ngừng thở không hồi phục.
Thượng mã phong và những cái chết khi đang "lâm trận"
Từ xưa, dân gian đã rỉ tai nhau về những cái chết trên bụng mỹ nữ của khôngít quan lại. Các ngự y thường giấu kín sự thật về căn bệnhnày để tạo sự bí hiểm, đề cao vai trò của mình với những ông vua háo sắc.
评论专区