Nhận định

Nhận định, soi kèo Malawi vs Namibia, 23h00 ngày 20/3: Vượt mặt khách

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-03-23 10:01:23 我要评论(0)

Hoàng Ngọc - 20/03/2025 13:28 World Cup 2026 đội tuyển bóng đá quốc gia ýđội tuyển bóng đá quốc gia ý、、

ậnđịnhsoikèoMalawivsNamibiahngàyVượtmặtkháđội tuyển bóng đá quốc gia ý   Hoàng Ngọc - 20/03/2025 13:28  World Cup 2026

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
- Chứng kiến những gì đang diễn ra ở các trường thực nghiệm này, chỉ có thểthốt lên rằng: Thật ngưỡng mộ tư duy của những người làm giáo dục (GD) ở quê hươngEinstein! VietNamNet xin giới thiệu bài viết của tác giả Nguyễn Thị Kiều Oanh về mô hình giáo dục thựcnghiệm kiểu Israel.

Hiện nay, tại Israel có khoảng 10% trên tổng số 4.000 trường phổ thông đãđăng ký tham gia chương trình thực nghiệm nằm trong chuỗi cải cách và đổi mớiGD của Bộ GD Israel bắt đầu từ năm 1990.

Tuy nhiên, trên thực tế, số trường triển khai thành công và được Bộ duyệt đểthực hiện chính thức là rất thấp, chỉ chiếm tỷ lệ khoảng 1/3 trong tổng số 10%nêu trên. Trong hai ngày qua, thật may mắn đã được bạn bố trí cho đi thăm haitrường thực nghiệm: Một tiểu học, một trung học....

Trường học không cần sách giáo khoa

Ein Karem Experimental High School là một trường không quá thiên về tôn giáovà hiện có khoảng 720 HS từ lớp 7 đến lớp 12 dang theo học. Thành lập cách đây65 năm, với lợi thế của cơ sở vật chất là một trường từng tập trung về lĩnh vựcnông nghiệp, trường đã đăng ký với Bộ GD để chuyển thành trường thực nghiệp từ 5năm nay.

Cô hiệu trưởng phụ trách khối cấp 2 của trường (từ lớp 7 đến lớp 9) cho biếtlý do của việc xin tiến hành thực nghiệm: Giáo viên chúng tôi nhận thấy với việcdạy học theo cách truyền thống, lượng kiến thức HS nhận được rất thấp. Chúngtôi quan niệm tất cả mọi kiến thức ở trường đều phải kết nối với cuộc sống và HSphải sử dụng được.

"Vì thế, trường đã quyết định đăng ký thực hiện phương pháp PBL (Project byLearning - Học theo dự án) để thay đổi cách dạy cho HS" -lời cô hiệu trưởng.

{keywords}

Trong chuồng trại, vườn rau..., chỗ nào cũng có thể thấy các HS bận rộn thế này. Trường không bao giờ và cũng không có ngân sách cho việc thuê người làm. Tất cả HS đều phải tham gia làm việc hàng ngày ở trường và các em rất hứng thú với những công việc đó.

Để thực hiện phương pháp này, việc đầu tiên GV được yêu cầu là phải... vứtbỏ hết các sách giáo khoa! Khi không phụ thuộc vào SGK, giáo viên sẽ phải tựquyết định mình sẽ dạy theo cách nào và dạy như thế nào. Để chuẩn bị cho việchọc tập, hàng năm, giáo viên và HS sẽ cùng nhau thảo luận nhằm chọn lựa racác dự án phù hợp cho từng lớp, từng môn.

Có rất nhiều dự án để chọn và chỉ riêng việc tìm dự án cũng đã làm cho cảthầy và trò đều thích thú, cảm thấy việc dạy cũng như việc học không hề nhàmchán mà luôn đầy ắp hứng khởi.

Một nữ sinh lớp 9 kể cho chúng tôi một ví dụ: Năm ngoái, em nghiên cứu vềlịch sử và làn sóng nhập cư của người Do Thái sau năm 1948. Nhiệm vụ của em làphải tưởng tượng mình là một người nhập cư vào thời điểm đó và ghi chép thànhmột cuốn nhật ký về việc này. Như vậy, em phải tìm hiểu mọi thứ và phải biết rấtrõ thì mới làm được. Em kết luận một cách phấn khởi: Sau khi làm xong dự án, cóthể cũng còn một số việc em chưa biết nhưng em nhớ rất rõ về mọi chuyện liênquan đến chủ đề này.

Thầy giáo phụ trách chương trình PBL của trường chia sẻ thêm:"Chúng tôi chủtrương không dạy cho HS quá nhiều thứ mà quan trọng hơn là phải giúp cho các emhiểu thật sâu. Trong thời đại ngày nay, kiến thức không còn quan trọng nữa, vìcó thể tìm được mọi thứ trong kho dữ liệu thông tin khổng lồ ở trên mạng. Điềuquan trọng hơn là phải giúp HS có các kỹ năng chọn lựa và sử dụng kiến thứccó hiệu quả. Những nghiên cứu gần đây đã chứng minh rằng khoảng 30% HS của chúngta có thể sẽ chọn lựa những nghề nghiệp tương lai mà hiện nay chưa hề xuất hiện.

Và vấn đề của giáo viên là phải làm sao giúp các em bước vào một tương laimà ngay bây giờ chúng ta không thể hình dung được nó sẽ diễn ra như thế nào".

Việc thực hiện dự án được tổ chức rất đa dạng và nghiêm túc với nhiều mức độkhác nhau. Có những dự án đơn giản nhưng cũng có những dự án phức tạp. HS cóthể chọn dự án cá nhân hoặc theo nhóm. Thông qua việc thực hiện dự án, HS cũngđồng thời học được cách quản lý thời gian, biết tổ chức và quản lý công việcsao cho hiệu quả nhất. Quy trình hoàn tất dự án là một thách thức khó khăn vớiHS vì các em sẽ phải trình bày dự án trước thầy cô, cha mẹ và đặc biệt là trướccả các chuyên gia trong ngành.

Tôi hỏi thầy rằng giả sử trong nhóm thực hiện dự án có những em làm biếng hơn,không tích cực tham gia vào dự án thì sao? Thầy giáo tự tin: "HS ở Israelđược dạy không biết thỏa hiệp với những mặt tiêu cực trong cuộc sống. Các em sẽkhông ngần ngại đấu tranh với những người bạn lười biếng và vô trách nhiệm.Mà nếu có xảy ra tình trạng này, các em cũng sẽ học được một bài học rằng: Trong cuộc sống luôn có kẻ lười và người chăm chỉ. Đó là vấn đề của cuộc sống màcác em sẽ phải tập đối diện với nó và tìm cách giải quyết!".

{keywords}

Giờ ra chơi chủ động: Rất nhiều trò chơi khác nhau của HS do HS lớp lớn thiết kế và tổ chức thực hiện.

Việc dạy theo dự án như vậy có đảm bảo cung cấp kiến thức toàn diện cho HS đểcác em vẫn đạt được kết quả thi cử theo quy định của Bộ GD không? Câu trả lờilà: HS vẫn được trang bị những kiến thức cơ bản theo nội dung chương trình khungmà Bộ đã quy định. Các em chỉ chọn lựa những vấn đề cốt lõi để làm dự án....

Ở ngôi trường này, các HS còn thiết lập mô hình câu lạc bộ HS. Kinh nghiệmcho thấy rằng ở lứa tuổi trung học, các em rất thích trò chuyện với nhau vàvới các giáo viên trong thời gian ngoài giờ học, thông qua việc ngồi uống càphê. Các giáo viên của trường có nghĩa vụ phải tham gia các buổi trò chuyệnvới HS theo hình thức đó để hiểu HS, giúp đỡ các em giải quyết những vấn đềkhó khăn trong cuộc sống, đồng thời chia sẻ kiến thức với các em và học lại từchính HS của mình.

Tôi rất ấn tượng với quan điểm của những người làm nghề giáo ở đây: "Chúngtôi không chỉ dạy HS như một giáo viên mà còn phải là các educator (nhà giáo dục)".

{keywords}
Nếu học sinh không thích chơi thì có thể đến khu vực chuồng trại


 

Trường như một doanh nghiệp sản xuất đa ngành

Theo chân thầy phụ trách chương trình PBL đi tham quan trường, chúng tôi thậtsự... choáng ngợp về thành quả của việc áp dụng dạy theo dự án cho HS tại đây.

Cả trường như một doanh nghiệp sản xuất đa ngành! Có hẳn một nhà nuôi chóvới nhiều giống chó khác nhau để có thể bán ra bên ngoài. Tuy nhiên, GV phụtrách nhấn mạnh:"Đó không phải chuyện quan trọng. Quan trọng hơn là chúng tôikhông chỉ dạy cho HS nuôi một con chó. Thông qua việc chăm sóc chó, các em sẽhọc được cách tôn trọng nhau và thương yêu bạn bè của mình hơn".

Ở khu nuôi gia cầm và gia súc, chúng tôi được thăm khu vực sản xuất trứngchim cút. Chim cút được nuôi kiểu công nghiệp, khi đẻ trứng, trứng sẽ được thuhoạch và xử lý vệ sinh an toàn thực phẩm rồi đóng vào hộp giấy để cung cấp chocác siêu thị. Tại khu ươm cây giống, các loại cây ươm trồng cũng sẽ được báncho các nhà vườn trong thành phố. Tất nhiên là khi tham gia vào các dự án chănnuôi hoặc trồng trọt như thế, HS đã có thể học được rất nhiều bài học sốngđộng, bổ túc cho những kiến thức phải học theo chương trình.

Ấn tượng nhất là xưởng sản xuất xà bông đang xuất khẩu sản phẩm đi 16 nướckhắp thế giới (trong đó có Việt Nam).

Người phụ trách xưởng nguyên là Phó Tổng Giám đốc doanh nghiệp đã nghỉ hưu.Ông có 12 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực dược liệu thiên nhiên và đi làm ởtrường hoàn toàn chỉ vì muốn đóng góp trách nhiệm xã hội. Tiếp chúng tôi, ôngtự hào khoe rằng toàn bộ 600 sản phẩm hiện hữu đều là do HS thiết kế và tổ chứcsản xuất.

Mỗi nhóm hoặc mỗi HS tham gia dự án hàng năm đều phải đưa ra một sản phẩm mớilàm hoàn toàn bằng nguồn dược liệu và hương liệu từ thiên nhiên. Các sản phẩmnày phải chưa hề có trên thị trường và thầy cũng chưa từng nghĩ ra!

Sau khi có ý tưởng về sản phẩm, các em phải tiếp tục xây dựng phương án sảnxuất và tiêu thụ, trong đó bao gồm từ việc tìm nguồn nguyên liệu trồng cây,chiết xuất tinh dầu, tổ chức sản xuất... cho đến việc thiết kế mẫu mã bao bì,đặt tên sản phẩm, triển khai kế hoạch marketing và xây dựng các kênh bán hàng.Toàn bộ những công việc này các HS đều phải tự làm và chịu trách nhiệm 100% vềchất lượng cũng như việc tiêu thụ sản phẩm cuối cùng.

{keywords}

Người phụ trách xưởng xà bông đang giới thiệu các loại sản phẩm 100% thiên nhiên "made in Ein Karem Experimental High School".

Tất nhiên, sản phẩm phải được đưa đi đăng ký chất lượng và đạt tiêu chuẩn sửdụng theo quy định chung. Một lý do quan trọng khiến các sản phẩm ở đây phải cónguồn gốc hoàn toàn từ thiên nhiên là do hàng năm, trường cũng hỗ trợ địa phươngđưa các trẻ em cần giáo dục đặc biệt (như tự kỷ, chậm phát triển...) vào cùnglàm việc với những nhóm HS thực hiện dự án, nhằm giúp các em hoà nhập, vì thếcác nguyên liệu đều phải là loại có thể ăn được để tránh gây nguy hiểm chonhững trẻ này khi các em chưa thể có ý thức và nhận thức đầy đủ như một ngườibình thường.

Trước đây, tôi từng nghe nhiều truyền thuyết về óc kinh doanh tài giỏi củangười Do Thái mà mọi người cứ nghĩ là do "gien". Đến đây rồi mới hiểu rằng vìsao họ thành công như thế!

Với cách dạy HS kinh doanh kiểu này, tôi tin chắc rằng sau khi tốt nghiệpphổ thông, chưa cần phải vào ĐH - mỗi HS ở đây cũng đều có thể trở thành chủ mộtdoanh nghiệp thành công vào bất cứ khi nào các em muốn.

Tất cả các thầy được giao nhiệm vụ phụ trách nhà nuôi gia cầm, vườn ươm câyvà xưởng sản xuất xà bông đều cho biết rằng nhà trường không phải tốn kém mộtđồng nào cho các hoạt động của họ. Trái lại, mỗi năm, dưới sự tổ chức và điềuhành của HS, những cơ sở này còn mang về một nguồn doanh thu không nhỏ để táiđầu tư cho các hoạt động giáo dục khác tại trường.

Ngay đoàn chúng tôi, khi rời ngôi trường này cũng phải "gửi lại" tổng cộngkhoảng 700 USD để mua các sản phẩm chắc chắn 100% từ thiên nhiên trong xưởng xàbông (đã được giảm giá 50% vì là khách đặc biệt của trường). Tôi nói đùa với côTổng Hiệu trưởng rằng đây là lần đầu tiên tôi được "shopping" đúng nghĩa trongmột trường phổ thông và trải nghiệm đó thật là thú vị!

(...còn nữa)

Bài 2:Trường tiểu học dạy học sinh theo kiểu đại học

Cũng giống như ở các trường khác mà chúng tôi đã đến, các em trôngthật tự tin và rất thân thiện. Ở trường này, cũng có vườn cây, khu nuôi chim,gia cầm... nhưng với quy mô nhỏ hơn và chỉ để cho HS học chứ không kinh doanhnhư Trường trung học thực nghiệm Ein Karem.

  • Nguyễn Thị Kiều Oanh(Chủ tich HĐQT hệ thống Trường quốc tế Canada và Trường Albert Einstein)
" alt="Trường học không cần sách giáo khoa" width="90" height="59"/>

Trường học không cần sách giáo khoa

{keywords}
Ruleville Central, 19 tuổi, chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp phổ thông

Trường Ruleville Central đã tuyên bố sẽ khóa cửa trước trước khi buổi lễ diễn ra khoảng 1 tiếng để ngăn đám đông tràn vào. Thế nhưng, giờ này Davis vẫn đang có mặt ở nhà của bà cậu, cách trường khoảng 6 dặm trong khi thời gian thì cứ trôi đi. Cậu điểm lại danh sách cần mang. Có lẽ cậu nên sang hàng xóm mượn chiếc cà-vạt nơ. Còn quần thì cậu không rõ là quy định bắt buộc nên mặc quần đen hay nâu, và cậu nhấc máy gọi cho một người bạn để hỏi lại.

“Này, chúng ta phải mặc quần màu gì nhỉ?”– Davis nói qua điện thoại.

Giọng bà cậu om sòm ở một căn phòng khác.

“9 giờ 15 phút! Nhanh lên! Ta không muốn bị đứng ngoài đâu!”– bà thúc giục.

Davis, năm nay 19 tuổi, chuẩn bị làm lễ tốt nghiệp ở một trong những ngôi trường nghèo nhất khu vực này. Tốt nghiệp phổ thông cũng là thời điểm khiến những người trẻ ở đây vừa háo hức vừa lo sợ, bởi họ chẳng biết làm thế nào để biến những thứ tăm tối của cuộc đời mình thành một tương lai tươi sáng.

Năm cuối cấp, ý thức về điều đó còn tăng gấp đôi. Davis gần như không có một chỗ ở ổn định. Cách đây vài tháng, cậu phải chuyển ra xa thị trấn tới một chỗ được người dì thuê cho sau khi cậu không thể chịu nổi việc phải ngủ trên chiếc ghế sofa trong căn nhà chật chội của bà. Davis hầu như không nhận được sự giúp đỡ của gia đình. Vài năm trước, cậu cãi nhau với mẹ rất căng thẳng. Bây giờ, giải pháp của cậu là tránh gặp mẹ. Sau khi tốt nghiệp trung học, Davis cũng phải gánh một khoản nợ 1.200 USD – số tiền phạt vì lái xe của dì mà không có bảo hiểm, rồi sau đó không có mặt khi tòa gọi.

{keywords}
Davis nhận bằng tốt nghiệp

Con phố ở Drew mà cậu đang sống là những căn nhà xập xệ. Khu dân cư này có tỷ lệ buôn bán ma túy cao và việc buôn bán thường diễn ra gần một tòa nhà bỏ hoang. Hạt của cậu có tỷ lệ người nghèo cao gần gấp 3 lần tỷ lệ trung bình của nước Mỹ - 36%. Bang của cậu có thu nhập bình quân thấp nhất cả nước và tỷ lệ bị bắt giam đứng thứ 2 cả nước. Trong bán kính tương đương 2 giờ lái xe không tìm thấy tỷ lệ thất nghiệp ở đâu ngang bằng với tỷ lệ thất nghiệp trung bình của nước Mỹ.

Davis học phổ thông ở trường Ruleville Central – tòa nhà chỉ có một tầng, xây gạch đỏ, được xây dựng từ năm 1958 – nơi mà đồng hồ treo tường thì hỏng và chỉ có 55% học sinh tốt nghiệp đúng hạn, trong khi tỷ lệ tốt nghiệp trung bình của cả bang là 76%. Một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, lãnh đạo nhà trường cho biết sẽ khóa cửa lúc 9 giờ để đảm bảo quy định phòng chống hỏa hoạn trong phòng tập thể dục có diện tích quá nhỏ - nơi diễn ra buổi lễ. Tuy nhiên, Davis cho rằng trường sẽ nới lỏng quy định. Thế nên, mặc dù đang muộn nhưng cậu vẫn lấy chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần đen ra là.

“Cháu trai, từ hôm qua cháu đã phải biết là sẽ mặc quần đen và đi giày đen rồi chứ!”– bà Nettie Davis nói vào lúc 9 giờ 20 phút.

“Cháu không biết!”– Davis trả lời

“Tại sao giờ cháu còn là quần áo, Bae Bae”– bà dùng tên gọi của Davis khi ở nhà. “Sẽ chẳng có ai nhìn thấy chiếc áo đó cơ mà!”.

15 phút sau, Davis đã sẵn sàng ra khỏi nhà. Bà và dì cậu quá mệt mỏi với việc chờ đợi, đã đi trước tới trường trên chiếc xe riêng. Davis thì đi chung xe với người anh họ, nhấn gas và thầm nghĩ mọi chuyện sẽ thật dễ dàng giá như cậu được ngủ ở nhà bà như trước kia – khi mà dì và em bé chưa chuyển vào và khiến căn nhà trở nên quá chật chội.

Xe của Davis tới bãi đỗ xe của trường vào lúc 9 giờ 48 phút – 12 phút trước khi buổi lễ bắt đầu. Có vài học sinh không phải năm cuối tới tham gia buổi lễ nhìn thấy cậu trong bãi đỗ xe thì lao tới.

“Cảnh sát khóa cửa rồi!” – một học sinh thở không ra hơi thông báo cho Davis.

Davis chạy hết tốc lực về phía cửa sau phòng thể dục, đám học sinh kia cũng chạy theo. Một viên cảnh sát phát hiện ra ồn ào, mở hé cửa để cậu len vào trong.

“Cảm ơn”– Davis nói.

Khi đã ở trong phòng thể dục, Davis tự hỏi không biết bà và dì đã vào được chưa. Mắt cậu lướt khắp khán đài để tìm hai người. Phía bên này không có. Phía bên kia cũng không có.

Davis tiến về phía cửa trước phòng thể dục và ngay lập tức nhìn thấy bà và dì. Họ đang đứng bên ngoài, ngay phía sau cánh cửa đôi – là những người đầu tiên trong đám đông khoảng 120 người đi muộn và bây giờ đang năn nỉ để được vào.

{keywords}
Những người đến muộn phải đứng ngoài để đảm bảo quy định phòng chống hỏa hoạn vì phòng thể dục – nơi diễn ra buổi lễ - có diện tích quá nhỏ cho sự kiện này

“Quy định hỏa hoạn”– viên cảnh sát giải thích, sau đó quay lưng về phía đám đông. “Chúng tôi không thể ưu tiên cho ai”.

“Đó là bà cháu”- Davis gào lên.

“Bae!”– bà cậu nói vọng vào từ phía ngoài. Bà đập tay vào cửa sổ, goi “Bae!”

Viên cảnh sát không nhân nhượng. Bà và dì cậu phải chấp nhận ở bên ngoài.

“Lũ cớm!”– cậu lẩm bẩm khi đang mặc chiếc áo choàng và đội mũ tốt nghiệp. “Lũ cớm!”– cậu nhắc lại trước khi nhìn bà và dì lần cuối qua cửa sổ, rồi quay trở lại với buổi lễ.

  • Nguyễn Thảo(Theo Washington Post)
" alt="Ngày tốt nghiệp của những học sinh nghèo nhất nước Mỹ" width="90" height="59"/>

Ngày tốt nghiệp của những học sinh nghèo nhất nước Mỹ