Giải trí

Nhận định, soi kèo Corum vs Istanbulspor, 21h00 ngày 13/1: Khó tin cửa trên

字号+ 作者:NEWS 来源:Thế giới 2025-01-17 02:58:12 我要评论(0)

Hư Vân - 13/01/2025 04:30 Thổ Nhĩ Kỳ kqbđ anhkqbđ anh、、

ậnđịnhsoikèoCorumvsIstanbulsporhngàyKhótincửatrêkqbđ anh   Hư Vân - 13/01/2025 04:30  Thổ Nhĩ Kỳ

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"À."

Hình như có nghe qua, nhưng tôi không nghĩ sếp lại để con gái rượu vào cái bộ phận hạch toán vất vả như phòng mình.

"Chỉ à thế thôi? Mày nhạt nhẽo vậy em?" Chị Yến bĩu môi, ôm tay tôi vừa lôi vừa kéo về chỗ ngồi. "Đây, chị mày tính cả rồi. Vừa dọn cái ổ cạnh mày, cho em nó ngồi đấy luôn."

"Có quá đáng lắm không vậy?"

Ngồi như này chẳng phải luôn bị sếp chiếu tướng hay sao.

"Mày làm như bọn chị ác ôn lắm ấy. Mày trẻ nhất phòng, để em nó ngồi cạnh là đúng rồi."

"Em ngồi gần giám đốc đã khổ lắm rồi, giờ còn ngồi cạnh con sếp nữa thì làm ăn gì."

"Mày làm thân với bé ý, nhỡ sau được thăng tiến thì sao?"

Lắc đầu cười khổ, tôi cởϊ áσ khoác, vắt lên thành ghế.

Vốn dĩ tôi là côi nhi, có được công việc ổn định như thế này là điều không ngờ tới, chứ chẳng dám mơ ước gì cao sang.

Mười bảy tuổi, tôi rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu cuộc sống tự lập. Mãi cho đến khi phỏng vấn thành công vị trí chuyên viên Tác nghiệp tín dụng của Ngân hàng cổ phần này, tiền lương mới gọi là dư dả một chút để tiết kiệm và dọn vào thuê ở căn hộ thoải mái hơn.

Trung tâm Tác nghiệp tín dụng thuộc khối vận hành của ngân hàng, chia làm ba phòng bao gồm: soạn thảo, kiểm soát tuân thủ và hạch toán. Thường thì phòng hạch toán luôn phải ở lại sau cùng, xử lý hết các công việc còn tồn đọng liên quan đến các bút toán trên hệ thống. Thế nên thật khó hiểu khi giám đốc trung tâm lại gửi gắm con gái mình vào bộ phận này.

"Đây là cái Nhi, con gái chị, chắc mọi người đều biết rồi nhỉ?" Sếp Hạnh vừa cười vừa thông báo, chỉ tay về phía tôi, "Chắc chỉ Trang chưa gặp thôi đúng không? Đợt cơ quan mình tổ chức đi chơi cách đây hai năm cái Nhi nó cũng đi cùng, lúc đấy Trang chưa vào."

Dáng người nhỏ bé xuất hiện đằng sau lưng sếp Hạnh.

Lần đầu nhìn thấy em, tôi cứ ngỡ em vẫn chỉ là học sinh trung học.

"Em chào các anh chị ạ. Em là Vũ Lan Nhi, mong anh chị giúp đỡ." Em cười rộ, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy năng lượng, "Mong anh chị coi em như đồng nghiệp, người em út trong phòng chứ không phải con gái của mẹ Hạnh ạ."

Nhìn em trẻ trung như vậy, trong lòng tôi có chút luyến tiếc tuổi thanh xuân của mình.

Năm ấy tôi hai mươi tám tuổi, còn em thì vừa tròn hai hai.

"Em Nhi đỗ cả hai vòng thi viết và phỏng vấn với số điểm tương đối cao, mọi người đừng nghĩ chị nhân nhượng em nó nhé." Sếp bắt đầu ngồi trở lại bàn làm việc, thái độ nghiêm túc nhìn mọi người, "Từ giờ là đồng nghiệp, đúng sai gì đều sẽ được ghi nhận và kiểm điểm khắc phục. Mọi người cùng giúp đỡ nhau để Ngân hàng mình ngày càng đi lên nhé. Nhi, con ngồi cạnh chị Trang, không hiểu gì thì hỏi chị."

"Dạ vâng thưa sếp." Nhi đáp lời vui vẻ.

Cả phòng bật cười, không khí ảm đạm vì em mà trở nên sôi nổi. Tôi gật đầu với em, nhẹ kéo chiếc ghế bàn bên cạnh: "Ngồi đi em. Chị là Trang, nghiệp vụ cũng chưa phải là tốt, nhưng nếu em cần giúp đỡ thì chị vẫn sẵn lòng."

Em đỏ mặt ngồi xuống ghế, bối rối gãi đầu. "Vâng ạ, sau này phiền chị nhiều rồi."

Bà tám xuyên việt ngóc đầu qua tấm vách gỗ ngăn giữa hai bàn làm việc, miệng nhếch lên nguy hiểm. "Bé Nhi ngồi cạnh cố gắng cạy miệng con Trang ra nhé, nó cả ngày hầu như chẳng nói gì mấy đâu. Trọng trách này chị giao hết cho em đấy."

"Lại mồm điêu rồi đấy." Tôi chép miệng, quay sang đã thấy ánh mắt em tò mò nhìn mình, "Em đừng tin. Bà Yến này nói gì thì chỉ nghe một nửa thôi nhé."
" alt="Truyện Gõ Ba Tiếng, Nói Yêu Em" width="90" height="59"/>

Truyện Gõ Ba Tiếng, Nói Yêu Em


"Không dám." Một cái đầu khác của thú chín đầu với vẻ mặt đầy cung kính: "Nhưng quân thượng cũng biết quy giới."

Đông Thủy khép lại kim phiến, mãnh vụn bạc lấp lóe rơi xuống. Làm Bảo Hỉ nghĩ đến những hạt bụi nắng dưới phàm.

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Mời lưu lại tên họ."

Cậu nghe ra được giọng điệu xem thường của Đông Thủy, cậu bất quá chỉ là một khối đá, sao lại có tên họ được.

Khai linh thú còn chưa kịp thi triển một gương mặt khó xử, Đông Thủy đã dùng nan quạt đươc làm từ gỗ Tử Đàn nâng cằm Bảo Hỉ lên.

Là một trong hai kim tôn đứng đầu trong lục giới, với đôi mắt vàng ẩn chứa cao ngạo, y cất lời: "Không bằng, bổn quân ban cho ngươi một cái tên?"

Bảo Hỉ trầm mặc ngầm đồng ý.

Cậu từ trước đến nay đều rất ít nói, cho dù là lúc quân thượng dưới mưa lớn biến một khối đá phàm như cậu thành người, cậu cũng không rên một tiếng. Cho đến khi Đông Thủy bất mãn lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Thạch Đầu, nhận ân huệ, cần phải cảm ơn." Bờ môi hắn mới hơi khép mở nói đa tạ.

"Đa tạ." Bảo Hỉ nói.

"Thích không?"

Bảo Hỉ khẽ gật đầu, kỳ thật cậu cũng không hiểu rõ thích của y là ý gì, chỉ là thuận theo lời nói của y mà đáp thôi.

"Vậy liền gọi là Bảo Hỉ đi." Đông Thủy cười nói: "Vật phàm tục nên có tên phàm tục."

Lời này không đúng lắm. Bộ dáng Bảo Hỉ rất thanh tú, tuy gầy nhưng gầy đến có tinh thần, từ khung xương có thể cảm giác được cỗ sức mạnh tỏa ra, đứng nơi nào chỗ đó như muốn trũng xuống.

Quanh thân duy nhất chỉ có một chỗ là phàm tục chính là đôi mắt, cậu có một đôi mắt đen thẫm đầy mịt mờ.

Cho dù được ân trạch hóa hình người, nhưng ánh mắt trời sinh phàm tính của cậu cũng không có chút linh khí nào.

Huống chi cậu lại cứng nhắc như đá chìm, đối với người nào cũng đều là bộ dạng cụp mi rũ mắt, cũng không biết ăn nói uyển chuyển.

Danh tự là do Đông Thủy đặt, nhưng y lại rất ít khi dùng đến.

Y thường kêu cậu là Tiểu Thạch Đầu, giống như từng thời từng khắc đều đang nhắc nhở Bảo Hỉ, ngươi bất quá cũng chỉ là một khối đá phàm mà thôi.

Thế nhưng các tiểu tiên khác trong Thương Ngọc cung thì ngược lại rất hâm mộ Bảo Hỉ, họ thường bảo rằng cậu rất may mắn. Được kim tôn Đông Thủy ban ân huệ, miễn đi ngàn năm tu vi, cũng không cần phải độ kiếp, trực tiếp phi thăng lên Thiên Giới, trường sinh bất tử, trở thành thần tiên. Gọi nhiều tên cậu thêm mấy lần, tựa như có thể hưởng được ít nhiều điểm phúc khí của cậu vậy.

Bảo Hỉ chỉ rủ xuống đôi mắt xám như tro tựa như đã trải qua nhiều sương gió của mình, trả lời một cách thờ ơ, khiến người bên ngoài nhìn không ra nửa điểm tâm tư của cậu.

Theo lý mà nói loại tính tình này của cậu không có gì nổi bật, nhưng lại khiến quân thượng yêu thích không thôi. Nếu không thì dựa vào cái gì mà chủ thượng biến cậu thành người, lại còn ban cho danh tự chứ.

Nguyên cớ không rõ ràng, cần gì phải tìm hiểu, chủ tử sủng ai, bọn hắn nâng người đó.

Chỉ là thời gian dần dần qua, liền phát giác ra rằng quân thượng cũng chỉ là chọn đại một người rồi cho tên mà thôi.

Sau khi đem người từ phàm trần mang về Thương Ngọc cung, liền giống như không còn hứng thú nữa.

Đôi lúc gặp vẫn thân mật gọi vài tiếng Tiểu Thạch Đầu, càng về sau liền đem người gạt qua một bên.

Trăng cùng sao dần khuất sau bóng tối, quân thượng ở bên ngoài tẩm cung, kim hoa trà rơi xuống, không người nào nhớ đến hắn.

Thanh tịnh cũng tốt, ồn ào cũng được.

Kim hoa trà a.

Theo cậu từ dưới phàm lên tới đây.

Cậu còn có thể xem là đá phàm có linh tuệ, mà bọn chúng lại triệt để là hoa phàm. Bị vây khốn trong vòng luân hồi sinh sôi rồi lại héo tàn.

Còn mấy ngày nữa mới hết kỳ nở hoa, sợ là không cần đến một đêm mưa gió liền không thể kéo dài hơi tàn.

Bảo Hỉ trơ mắt nhìn đóa kim hoa trà cuối cùng thoát thân rơi xuống đất.

Linh thú của Đông Thủy vẫn ở dưới hiên ngủ say, một đầu kim hoàng cự mãng, lân phiến (Vảy) lấp lánh rạng rỡ dưới nắng sớm giờ phút này đang chìm ngập trong bóng tối.

Đông Thủy ôm cánh tay dựa vào cột hành lang, vừa thức giấc nên quần áo vẫn còn chưa mặc lại đàng hoàng.

Người này xưa nay phóng đãng đang để lộ mảng da thịt lớn trước ngực, triều thần liền nhiễm phải ý vị không sạch.

"Thật đáng tiếc."

Giọng y khàn khàn, âm thanh lười biếng đầy sắc tình tản ra trong bầu không khí trong lành.

Kim tôn chi tử vung tay lên, kim hoa trà lúc này khởi tử hồi sinh bay lên đầu cành.

Bảo Hỉ buông thùng gỗ xuống, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng Đông Thủy lại thu hồi tay đang thi pháp, quay người trở về phòng.

Bảo Hỉ đứng một hồi, không biết y vì sao lại thay đổi tâm ý.

" alt="Truyện Ngọc Phách" width="90" height="59"/>

Truyện Ngọc Phách