Bạn của vợ tôi là một cô gái rất hấp dẫn (Ảnh minh họa)
Tháng trước, vợ tôi có cô bạn thân du học ở Singapore trở về Hà Nội, cả hai đã hẹn hò nhau từ bao giờ, để lên kế hoạch đi phượt từ Đông sang Tây Bắc cùng nhau. Dĩ nhiên, chuyến đi có tôi với một cậu bạn nữa. Chúng tôi cùng đi trên một chiếc ô tô, cả 4 người thay nhau lái xe. Hành trình kéo dài 8 ngày, dự kiến sẽ cho chúng tôi nếm trọn vị đầu thu vùng núi rừng thơ mộng.
Cần phải nói, cô bạn thân của vợ rất xinh đẹp và quyến rũ. Cô ấy là phụ nữ nhưng lái xe rất cứng, chuyện trò cởi mở và hiểu biết về đủ các lĩnh vực, từ lịch sử đến kinh doanh, bóng đá, golf… Trò chuyện với cô ấy tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, đặc biệt tôi có thể chia sẻ nhiều quan điểm sống, quan điểm kinh doanh mà bình thường vợ không mấy hứng thú.
Suốt chuyến đi, cả 4 người chúng tôi đã có nhiều khoảnh khắc thú vị, thân thiết hơn rất nhiều. Tôi đặc biệt mến cô bạn thân của vợ và có lẽ cô ấy cũng thế. Giữa trời sao Ba Bể, trên đỉnh mây mờ Sapa, giữa bốn bề núi đá tai mèo Hà Giang, chúng tôi đã cùng nắm tay nhau, ghi lại những bức ảnh tuyệt đẹp của tuổi thanh xuân.
Khoảnh khắc cầm tay cô ấy trong một tấm ảnh khiến tôi lâng lâng khó tả. Lúc trở về Hà Nội, phải chia tay nhau, cô ấy chủ động cho tôi số điện thoại, facebook, tất nhiên là theo cách rất tự nhiên. Tôi bịn rịn một cảm xúc đã không có từ rất lâu rồi.
Qua lời vợ kể từ trước chuyến đi, tôi được biết cô ấy từng có một mối tình khá đẹp ở Việt Nam từ hồi sinh viên nhưng không đi đến đâu. Trong cuộc sống, cô ấy là người khá thoáng với quan điểm yêu đương, kết hôn. Điều đó khiến tôi càng tò mò và bị kích thích trong tưởng tượng của mình về cô.
Từ hôm về, tôi như bị ám ảnh bởi cô ấy, những câu chuyện, những lời cô ấy nói và dĩ nhiên - khuôn mặt, dáng người, bàn tay mượt mà và rất đỗi dịu dàng của cô ấy nữa. Chúng tôi còn có buổi gặp mặt sau chuyến đi, cũng lại 4 người tại một quán bia mà ở đó, tôi có dịp gần gũi cô ấy hơn. Tôi cảm thấy mình thực sự đã say cô ấy.
Tôi thấy dường như cô ấy cũng đã chủ động đến gần tôi bằng nhiều cách (Ảnh minh họa)
Điểm lại cả hành trình đã qua, tôi thấy dường như cô ấy cũng đã chủ động đến gần tôi bằng nhiều cách, từ chuyện trò, sự thân thiết khi cùng ăn uống, chăm sóc cho tôi ở mỗi điểm dừng, chú ý nhiều đến tôi bất chấp cậu bạn độc thân cùng đi cũng tỏ ra rất ga-lăng với cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy cũng đã cho tôi số điện thoại và facebook cá nhân, tôi tự hỏi, liệu đó có là một gợi ý cho những cuộc chuyện trò và gặp gỡ - xa hơn? Từ khi kết bạn trên facebook, cô ấy rất hay vào “nhà” tôi bình luận, xem ảnh và theo dõi những hoạt động của tôi. Tim tôi loạn xạ mỗi khi thấy một thông báo tương tác từ phía cô.
Hiện giờ, tôi chưa dám làm gì, ngoài chuyện trò vu vơ qua facebook. Đồng thời, tôi nảy ý tưởng bảo vợ tổ chức buổi gặp mặt ăn uống cho nhóm 4 người, với mục đích là được gặp lại cô ấy. Thậm chí tôi còn muốn khéo léo thiết kế một chuyến đi ngắn ngày nữa và rủ cô ấy cùng đi để được tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn.
Khổ nỗi, vợ tôi đang không thu xếp được thời gian và bảo rằng cô bạn của mình cũng khó đi chơi xa được nữa bởi không ở Việt Nam lâu. Tôi rất buồn khi biết tin này, trong lòng có gì đó hụt hẫng vô cùng.
Nhiều lúc nghĩ linh tinh, thú thực tôi lại nghĩ, vợ chồng tôi kết hôn đã lâu nhưng chưa đăng kí kết hôn (đây là do ý muốn của vợ tôi). Hiện chúng tôi cũng chưa có con cái nên hầu như chẳng có ràng buộc gì về pháp lý. Nếu lỡ có chia tay, cả hai đều không vướng bận…
Mới nghĩ đến đây, tôi vừa cảm thấy có chút gì tự do, lại vừa có chút gì tội lỗi, nhưng đồng thời lại bị kích thích mãnh mẽ bởi ý tưởng tìm đến cô bạn thân của vợ để trút hết cả cảm xúc và suy nghĩ về cô ấy những ngày qua.
Chính tôi cũng không hiểu nổi mình đang bị làm sao, nhiều lúc tự mắng mình dễ dàng “say nắng” một cô gái mà bỏ quên vợ. Nhưng cảm xúc này thực quá mãnh liệt và tôi không biết mình có thể kiềm chế bao lâu?
Tôi không đủ can đảm để bước chân vào một mối tình nghèo (Ảnh minh họa)
Chúng ta là phụ nữ chúng ta là phái yếu, phái đẹp đã là đẹp thì được quyền nâng niu và lựa chọn. Tôi kể câu chuyện này để các bạn gái đang có suy nghĩ: “Lấy chồng nghèo nhưng thương nhau” hay “Nghèo rồi phấn đấu sau” sáng mắt ra.
Tôi có 2 người chị họ. Chị thứ nhất lấy chồng rất giàu. Nhờ cha mẹ chồng hậu thuẫn nên anh chị nhanh chóng mua nhà, tậu xe, con học trường quốc tế. Sau cưới, chị nghỉ làm suốt ngày mua sắm, tụ tập bạn bè, con cái đã có giúp việc lo. Khi chồng chị lăng nhăng gái gú, chị thản nhiên bảo: "Tao chấp nhận bởi ngoài chuyện đó ra anh ấy vẫn chu cấp cho mẹ con đầy đủ. Con tao chưa vào cấp 1 đã mấy sổ tiết kiệm tiền tỷ do ông bà nội nó lập cho. Đến đời cháu tao cũng chẳng phải lo nghĩ gì".
Chị thứ hai lấy chồng nghèo. Nghèo đến mức ngày cưới mẹ chồng còn chả có tiền sắm nổi bộ chăn ga gối mới cho vợ chồng chị. Chị đành cắn răng rút tiền tiết kiệm giấu bố mẹ đẻ đưa cho anh chồng sắp cưới mua.
10 năm lấy nhau chị chịu bao khổ sở khi vừa lo kinh tế gia đình vừa nuôi báo cô mấy đứa em chồng ăn học và bà mẹ chồng không lương hưu. Chị vay vốn ngân hàng cho anh làm ăn nhưng quản lý kém nên lãi không có còn thua lỗ sạch. Chị nói: “Nào có hạnh phúc đâu em. Kinh tế khó khăn vợ chồng lục đục suốt. Lại thêm bà mẹ chồng cáu bẳn, chỉ tham tiền”.
Nhưng điều chị xót xa hơn là cha mẹ khổ thì con cái cũng khổ sở theo. Con chị toàn phải xin quần áo, đồ chơi cũ của con chị thứ nhất. Đến khi đi học dù cháu học được nhưng không có điều kiện nên chẳng có cơ hội để phát triển.
Các bạn thấy chưa, cái thời một túp lều tranh hai trái tim vàng đã qua lâu rồi. Riêng tôi, dù không trèo lên được chiếc xe BMW tôi cũng không bao giờ ngồi sau xe đạp dù có phải ở vậy suốt đời.
Từ thời còn sinh viên tôi đã thẳng thừng từ chối những chàng trai tỉnh lẻ nhìn "nghèo nghèo bẩn bẩn". Tôi dành cơ hội đó cho những chàng trai xứng đáng hơn.
Ra trường khi các bạn gái sống thử với những chàng trai cùng quê trong những căn nhà trọ lớp Fibro ximăng thì tôi đã cố gắng tiếp cận những chốn sang trọng để tạo cho mình những cơ hội tốt.
Có cơ hội ngồi trong những chiếc xe sang "mưa không đến mặt nắng không đến đầu" sao tôi phải từ chối? (Ảnh minh họa)
Ở công ty có những anh kỹ thuật viên lương 8- 10 triệu, sổ hộ khẩu ở quê, đi ở trọ tôi loại khỏi danh sách. Đừng mơ có cái liếc mắt của tôi.
Những cố gắng của tôi cũng có đền đáp. Đầu năm vừa rồi “nửa kia” của tôi cũng xuất hiện. Anh là trai Hà Nội gốc, lái ô tô đi làm, lương không dưới 1500 USD. Lúc về nhà anh chơi tôi khá hài lòng bởi căn nhà 4 tầng mặt đường to rộng và có tận 2 người giúp việc. Là gia đình có điều kiện nên bố mẹ anh cũng là những người có văn hóa. Hai bác tiếp đón tôi rất vui vẻ.
Chúng tôi đã nói chuyện trăm năm. Vừa rồi, anh đặt vé để chúng tôi ra nước ngoài chụp ảnh cưới kết hợp đi du lịch trước khi cưới. Khi tôi viết những dòng này thì mẹ anh vừa gọi điện rủ tôi đi học lái xe. Bác trai đã tặng bác 1 chiếc nhưng bác lái chưa vững. Bác muốn tôi học để hai mẹ con sau này đi cà phê, mua sắm cho tiện. Tất nhiên tôi không có lý do gì để từ chối lời đề nghị ngọt ngào này.
Những anh chàng chưa giàu ngày trước tán tôi biết tôi sắp lấy chồng cũng chép miệng tiếc rẻ. Nhưng tôi chắc chắn khi biết chồng tương lai của tôi là ai thì chắc họ cũng phải thừa nhận "Tuổi nào mà với cành cao".
Phùng Ái Linh (Hà Nội)
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Bạn nghĩ gì về chia sẻ này? Mọi ý kiến xin gửi theo mẫu phản hồi dưới đây hoặc email [email protected]! Trân trọng cảm ơn!
评论专区