Một số phật tử cũng xác nhận, những ngày gần đây, không còn thấy bà Yến xuất hiện tại chùa mặc dù trước đó sau mỗi buổi thuyết pháp của trụ trì Thích Trúc Thái Minh, bà này thường xuất hiện với vai trò chính là người giảng pháp ‘oan gia trái chủ’.
Cũng trong chiều 25/3, đại diện UBND P. Hồng Hải, TP.Hạ Long thông tin với VietNamNet, sau khi ly hôn chồng vào năm 2017, bà Phạm Thị Yến đã cắt khẩu tại địa phương. Nhiều người dân tại khu vực nhà cũ của bà Yến (Ngõ 13, Tổ 6, P. Hồng Hải) xác nhận, từ lâu nay, người phụ nữ này không còn xuất hiện tại đây.
Trước đó, ngày 22/3, UBND TP.Uông Bí đã đề nghị Công an thành phố triệu tập bà Phạm Thị Yến để làm rõ các hoạt động cầu vong, giải nghiệp diễn ra tại chùa Ba Vàng.
Tuy nhiên trao đổi với báo chí, lãnh đạo Công an TP.Uông Bí cho biết, đơn vị này vẫn đang trong quá trình điều tra, củng cố hồ sơ và chưa triệu tập bà Yến.
Bà Yến tên thật là Phạm Thị Yến (SN 1970), chủ nhiệm 1 câu lạc bộ tại chùa Ba Vàng, Quảng Ninh.
Người phụ nữ này tự nhận là nhà hoạt động Phật giáo có pháp danh Tâm Chiếu Hoàn Quán.
Nguyên quán của bà Yến tại xã Đồng Tiến, huyện Khoái Châu, Hưng Yên. Sau đó, gia đình bà Yến chuyển đến ở tại Cột 2, P.Hồng Hải. Năm 1989, bà Yến kết hôn với ông Phan Văn Đàm ở P.Hồng Hải. Họ có với nhau 2 người con trai. Sau một thời gian dài ly thân, năm 2017, người phụ nữ này đã hoàn tất thủ tục ly hôn với chồng.
Bà Yến trước đây làm thợ may, chuyên nhận sửa quần áo tại một góc chợ Hạ Long 1.
Trong thời gian này, bà Yến cũng thường đi lễ chùa. Sau đó, bà nghỉ việc may quần áo và lên chùa Ba Vàng ở hẳn.
Tại chùa Ba Vàng, dù không có chức vị cao nhưng người phụ nữ này có sức ảnh hưởng rất lớn tại đây. Bà Yến thường xuyên có các bài giảng về ‘vong báo oán’ và ‘cúng oan gia trái chủ’ thu hút nhiều người theo dõi.
Các tài khoản mạng xã hội của bà Yến như zalo, facebook… và trang youtube có lượng lớn người theo dõi.
Bà Yến xuất thân là một thợ may, chuyên sửa quần áo tại chợ Hạ Long 2 (P. Bạch Đằng, TP Hạ Long). Người phụ nữ này có chồng và 2 con nhưng đã ly hôn từ năm 2017.
" alt=""/>Bà Phạm Thị Yến vắng mặt bất thường ở chùa Ba Vàng?Doanh số của hãng giảm ở cả 3 thị trường chính gồm châu Âu, Mỹ và Trung Quốc, theo Reuters. Các mức giảm tại 3 thị trường này lần lượt là 15%, 9% và 18%.
Những người đầu tiên tôi định chụp hình là Gus và Izzy. Em gái tôi, Ruby - người cũng được sinh ra từ tinh trùng hiến tặng - đã đi cùng tôi tới nhà họ ở ngoại ô Boston.
Hẹn gặp Gus làm tôi có cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ. Hồi chơi với nhau ở trường chỉ là đoạn mở đầu của mối quan hệ này. Bây giờ chúng tôi lại bắt đầu lại, và lần này tôi sẽ tiếp cận cậu ấy theo một cách hoàn toàn khác.
Có những điều mà bạn không thể hiểu về một người nếu không nhìn thấy nơi mà họ đã lớn lên. Ở đó, bạn có thể thấy họ trong tình trạng dễ tổn thương nhất, bởi vì đó là cuộc sống mà họ được đặt vào, không hẳn là cuộc sống mà họ muốn xây dựng cho bản thân mình.
Tôi biết rằng mình muốn chụp hình tất cả các anh chị em của mình ở môi trường mà họ được nuôi lớn, và tôi cũng biết rằng tôi muốn những hình ảnh này phải truyền tải được sự kịch tính ngay cả khi đó chỉ là những bức ảnh trong bối cảnh sinh hoạt hằng ngày.
Tôi quyết định học cách sử dụng máy ảnh dùng phim kiểu cũ. Loại máy ảnh này đòi hỏi kỹ thuật phức tạp hơn, nhưng nó giúp bức ảnh có nhiều màu sắc và có chiều sâu hơn. Tôi muốn những bức ảnh cho thấy sự độc nhất của mỗi người thay vì những đứa trẻ được sản xuất hàng loạt.
Trong bức ảnh chụp Gus và Izzy, họ ngồi trên những chiếc ghế nhựa màu đỏ với tư thế giống như các bậc đế vương. Tôi cố tình sắp xếp một sự đối nghịch giữa chiếc ghế kiểu dành cho trẻ con với dáng vẻ của một người trưởng thành để làm nổi bật quá trình lớn lên của họ.
![]() |
Isadora, 16 tuổi và Gus Lamb, 20 tuổi ngồi ở sân nhà. |
Gus đưa tôi vào nhóm ‘chat’ mà một nửa số anh chị em của tôi tham gia. Từ đó, tôi liên hệ với những anh chị em khác cho đến khi tôi gặp đủ 32 người.
Tôi đưa Gus và Izzy tới buổi chụp hình với người tiếp theo. Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người thân mà tôi chưa từng biết trước đó. Đột nhiên, tôi cảm thấy lo lắng hơn mình tưởng.
Khi tất cả đã ra khỏi xe, tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy đến mức làm rơi cả chìa khóa. Tôi biết rằng mình sẽ phải trải qua cảm xúc này khoảng 30 lần nữa.
Như một cách để kiểm soát cảm xúc, ngay lập tức tôi bắt tay vào công việc, tìm vị trí chụp, cách tạo dáng, cách chụp. Chúng tôi cùng nhau đi khắp các phòng để tìm chỗ chụp, suy ngẫm trước khi đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Khi tôi gặp Sadie - một sinh viên đại học ở Portland, Oregon, cô ấy đang sống trong căn phòng đơn ở một nhà khách nhỏ. Vì thế, chỉ có một nơi mà chúng tôi có thể chụp hình. Chúng tôi dành hầu hết thời gian để nói chuyện và nghe những bản thu âm hay nhất của hãng Motown từ chiếc loa lớn mà cô ấy mua được trên Craigslist.
Sadie bắt đầu săn lùng những món đồ trang trí nhà cửa mà chúng tôi có thể sử dụng cho những bức ảnh của mình, ví dụ như hình vầng trăng khuyết ở phía trên đầu cô ấy trong bức ảnh này.
![]() |
Sadie Pearson, 20 tuổi trong căn hộ ở Portland, Oregan |
Cô ấy cũng cho chúng tôi xem những thứ không có mặt trong bức ảnh này: những hình ảnh cá nhân, một album gồm toàn những hóa đơn mua sắm mà mọi người bỏ lại trong cửa hàng.
Lúc đó, tôi phát hiện ra rằng, rõ ràng là 90% thời gian tôi dành cho mỗi anh chị em của mình không hề liên quan tới việc chụp ảnh. Mà chúng tôi dành thời gian đó để tìm hiểu nhau, để hiểu về cuộc sống của nhau. Việc đó thì không thể vội vàng được.
Tôi từng nghe nói nhiều đến những mối quan hệ rất khó để duy trì vì chúng được xây dựng trên nền tảng mạng xã hội, tin nhắn, điện thoại. Khoảng cách về địa lý quá lớn khiến người ta xa cách. Bạn không thể thực sự hiểu được một người qua mạng xã hội. Bằng cách gặp mặt trực tiếp, sẽ chẳng có gì được che giấu.
Trong vòng 10 tháng, tôi đã đi khắp 16 tiểu bang để gặp và chụp hình 32 anh chị em của mình (một người không tham gia). Đôi khi tôi mất 1 buổi chiều, đôi khi là vài ngày.
Tôi quyết định không mang theo trợ lý mặc dù việc đó sẽ giúp tôi có những bức ảnh tốt nhất về mặt kỹ thuật.
Nhìn qua camera, tôi có một cảm giác, rằng tất cả họ đều là phiên bản của tôi, chỉ là ở những nơi khác nhau của đất nước, nhưng họ cũng là những người lạ bỗng dưng xuất hiện trước mặt tôi. Chiếc máy ảnh cho tôi một cái cớ để nhìn sâu vào họ theo cách mà nếu không có nó, cả hai sẽ cảm thấy không thoải mái và không thể được chấp nhận về mặt xã hội.
Đôi khi, tôi nhìn thấy những điều kỳ lạ của bản thân mình trong những người anh chị em của mình. Nó hoàn toàn làm xáo trộn ý thức của tôi về bản thân.
Có lần, khi nghe thấy tiếng cười của một người trong số họ, tôi dựng cả tóc gáy vì nó quá giống với tiếng cười của tôi.
Hồi tháng 12 năm ngoái, tôi đi Honolulu để gặp Kelsi Ikeda ngay tại ngôi nhà mà cô ấy đã lớn lên. Đó là nơi đầu tiên tôi phải đi bằng máy bay. Tôi nhớ về cảm giác mất phương hướng khi buổi sáng đầu tiên thức dậy trong nhà cô ấy. Trời nóng, tôi có thể cảm nhận được gió từ chiếc quạt. Nó có mùi rất khác, còn tôi thì đang nằm trên chiếc giường tầng.
![]() |
Kelsi Ikeda, 20 tuổi, sinh viên đại học chụp tại ngôi nhà thời thơ ấu ở Honolulu |
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Và lúc ấy tôi đã nghĩ rằng: Tại sao mình lại ở đây? Ai phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc này của tôi? Ngân hàng tinh trùng? Bố mẹ tôi? Người hiến tặng? Hay chính bản thân tôi? Tôi đang làm gì ở đây? Và tôi đang cố gắng tìm kiếm điều gì? Tôi thường xuyên bắt gặp cảm giác này khi thực hiện dự án chụp ảnh các anh chị em của mình, chỉ có điều là ở những nơi khác nhau của nước Mỹ.
Tôi ở cùng gia đình của Kelsi 4 ngày - đủ để tôi có cảm tình thực sự với họ. Trong bức ảnh, cô ấy đang mặc chiếc váy của tiệc dạ hội năm cuối cấp. Thật buồn cười khi thử lại những bộ quần áo cũ. Nhưng nó đã giúp chúng tôi làm quen nhau.
Trong suốt thời gian ở cùng các anh chị em, chúng tôi đã tiết lộ cho nhau những bí mật. Mọi người thường trở nên rất trung thực khi ở cạnh một người lạ. Chúng tôi có kết nối với nhau, điều đó có nghĩa là họ tin tưởng tôi, nhưng tôi lại không phải là một người bạn tiềm năng trong tương lai mà họ cần phải gây ấn tượng. Tôi là một cái gì đó khác…
(còn nữa)
Loạt bài viết của tác giả Susan Dominus. Tác giả ảnh là Eli Baden-Lasar - cũng là nhân vật chính của loạt bài.
Tôi vẫn luôn biết rằng mình là đứa trẻ được sinh ra từ tinh trùng của người hiến tặng. Nhưng năm 19 tuổi, tôi phát hiện ra mình có các anh chị em cùng cha khác mẹ.
" alt=""/>Cuộc gặp kỳ lạ của 32 đứa trẻ sinh ra từ tinh trùng hiến tặng