Nhận định, soi kèo Septemvri Sofia vs Arda Kardzhali, 19h00 ngày 7/4: 3 điểm xa nhà

Ngoại Hạng Anh 2025-04-12 04:23:48 3123
ậnđịnhsoikèoSeptemvriSofiavsArdaKardzhalihngàyđiểmxanhàngoại hạng anh bóng đá   Hồng Quân - 07/04/2025 07:08  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://web.tour-time.com/html/774d399148.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Leganes vs Osasuna, 2h00 ngày 8/4: Nỗ lực trụ hạng

Sắp đến Tết, lòng tôi lại trĩu nặng. Câu chuyện từ mùng 1 Tết năm ngoái vẫn ám ảnh tôi cho đến bây giờ. Tôi làm dâu 10 năm, dùng cả tấm lòng để đối đãi với nhà chồng nhưng cuối cùng sự hi sinh của mình như ‘muối bỏ bể’.

Mẹ chồng tôi ở nông thôn, suy nghĩ cổ hủ. Trong tư tưởng bà, con trai lúc nào cũng là nhất, con dâu chỉ là người dưng nước lã, bà ‘mua’ về. Chồng tôi gia trưởng, lại được mẹ chiều chuộng từ bé. Mọi việc, anh bênh mẹ chằm chặp. 

{keywords}
 

Năm tôi sinh con gái đầu lòng, sức khỏe yếu phải mổ. Bác sĩ khuyến cáo sau 3 năm mới được có thai, nếu không nguy hiểm đến tính mạng mẹ.

Vậy mà con gái tròn 1 tuổi, chưa dứt sữa mẹ, bà bắt đầu giục giã tôi mang bầu. Tôi thưa chuyện, muốn đợi thêm 2 năm nữa cho ổn định sức khỏe. Bà không thông cảm còn lớn giọng nói: ‘Nhà không có con trai là vô phúc, cô không đẻ được thì để thằng Huy nó lấy vợ 2’.

Sống ở quê cùng nhà chồng, xung quanh là họ hàng. Mặc dù, uất nghẹn trước lời nói bạc bẽo của mẹ chồng, tôi đành nhẫn nhịn. Vì chỉ cần tôi phản ứng một lời, mẹ chồng sẽ lu loa, gọi cô dì, chú bác đến giáo huấn con dâu.

Bị đối xử tệ bạc là vậy nhưng tôi vẫn làm tròn bổn phận dâu con, hiếu kính, chăm sóc bố mẹ chồng.

Tôi làm văn thư xã, công việc không quá bận rộn. Ngoài công tác xã hội, tôi chăn nuôi thêm đàn gà, vài con lợn, kiếm thu nhập.

Chồng tôi có cô em gái chưa chồng, lên Hà Nội học nghề làm nail, nối mi. Không hiểu có chuyện gì, làm ở trên đó 2 năm, cô bỏ về quê ăn bám bố mẹ. Mang tiếng sinh ra từ làng, cả năm không ra ruộng một lần. Cả ngày cô em chồng dành thời gian ngồi soi mói, nói xấu chị dâu.

Mọi năm, vợ chồng không có điều kiện, thu nhập thấp nên Tết đến, tôi chỉ mừng tuổi mẹ chồng 200 nghìn đồng vào ngày đầu năm. Toàn bộ thực phẩm, bánh kẹo, tôi đảm nhiệm.

Năm ngoái, tôi tham gia vay vốn thoát nghèo của địa phương, mở rộng chuồng trại, đào ao, thả cá nên cuối năm kiếm được chút vốn.

Tôi đổi xe máy cho chồng, tặng mẹ chồng bộ quần áo mới, đồng thời sửa sang lại khu nhà bếp và nhà vệ sinh cho khang trang. Số tiền 20 triệu còn lại, tôi gửi tiết kiệm, cho hai con đi học. Cô em chồng hỏi vay, tôi từ chối vì biết tính em tiêu pha phung phí, hay cờ bạc.

Thấy chị dâu không cho mượn tiền, em chồng dựng chuyện tôi cặp bồ. Ban đầu, chồng tôi bênh vợ nhưng sau bị mẹ và em gái nhồi nhét vào đầu, anh quay ra ghen tuông vô lối, sẵn sàng rủa xả, đánh đập vợ.

Ngày mùng 1 đầu năm, tôi cũng muốn yên cửa yên nhà, dậy sớm làm mâm cơm cúng và mừng tuổi mẹ chồng 500 nghìn đồng. Cô em chồng quý hóa đứng đó, buông lời mỉa mai: ‘Biếu bố mẹ đẻ vài triệu nhưng mẹ chồng có 500 nghìn đồng. Bao nhiêu tiền chắc mang về, vun vén cho bên kia hết’.

Tôi đáp trả: ‘Bố mẹ chị ở xã bên. Từ hôm 27 Tết đến giờ, chị đã gặp được bố mẹ đẻ đâu mà biếu vài triệu với vun vén như em nói’.

Mẹ chồng bênh con gái, vứt luôn tờ tiền xuống đất rồi đay nghiến: ‘Đàn bà lấy chồng phải có trách nhiệm với nhà chồng. Cô bòn rút, lén lút mang về bên đấy, nếu con gái tôi không phát hiện ra, chắc tôi cũng không hay. Anh Huy ra mà xem con vợ anh nó mất nết thế nào nhé’

Tết đó, mẹ con tôi bị bà đuổi. Chồng tôi cúi gằm mặt, lặng lẽ chở vợ con về bên ngoại tá túc tạm, còn anh quay về nhà.

Nghĩ cảnh bị cả nhà chồng coi thường, khổ sở, chồng lại không trân trọng, tôi định ra Tết làm thủ tục ly hôn. Đến gần ngày gửi đơn, tôi phát hiện mình có bầu. Hai vợ chồng lại hàn gắn.

Tôi sinh được cậu con trai. Mẹ chồng mừng ra mặt, bế ẵm thằng bé cả ngày. Thế nhưng, thái độ với con dâu không vẫn không thay đổi.

Năm nay, có cháu đích tôn, bà lên kế hoạch mở tiệc, khao cả họ và yêu cầu tôi chuẩn bị 30 triệu. Tôi mới sinh con, kinh tế eo hẹp, lấy đâu ra tiền.

Nghĩ đến Tết mà tôi thực sự sợ hãi. Nếu không đáp ứng yêu cầu của bà, kiểu gì cũng xảy ra chuyện...

Tết đến, tôi thành osin không công cho gia đình em chồng

Tết đến, tôi thành osin không công cho gia đình em chồng

 Ba ngày Tết, em rể lôi bạn bè về nhà ăn nhậu, tôi cặm cụi dọn dẹp, nấu nướng. Trong khi đó, em chồng ngồi cắn hạt dưa, xem ti vi, rồi 'sai' chị dâu đủ thứ. 

">

Mùng 1 Tết, mẹ chồng đuổi con dâu khỏi nhà vì mừng tuổi 500 nghìn

W-ngập nước.jpg
Sáng 18/9, mưa lớn khiến nhiều tuyến đường ở Đà Nẵng ngập nước. Ảnh Hồ Giáp

Các trường đại học tư thục căn cứ tình hình thực tế, chủ động quyết định việc đi học của sinh viên. Các trường có tổ chức bán trú liên hệ với cha mẹ trẻ mầm non, học sinh về thời gian đón con; bảo đảm trẻ mầm non, học sinh được quản lí, chăm sóc tốt ở trường khi cha mẹ chưa thể đến đón.

Theo dự báo của Đài Khí tượng thủy văn khu vực Trung Trung Bộ: Từ ngày 19 đến 20/9, TP Đà Nẵng xảy ra mưa vừa, mưa to, có nơi mưa rất to, nguy cơ gây lũ quét, sạt lở đất và ngập úng cục bộ, tác động rất xấu đến môi trường, uy hiếp tính mạng của người dân; gây tắc nghẽn giao thông nhiều nơi, làm ảnh hưởng tới quá trình di chuyển của các phương tiện…

Cũng do mưa lớn kéo dài từ ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, Sở GD-ĐT tỉnhQuảng Namđã có công văn cho học sinh nghỉ học vào ngày mai (19/9).

Ông Thái Viết Tường, Giám đốc Sở GD-ĐT tỉnh Quảng Nam cho biết, Sở đã phân công trực ban của các phòng, trường học báo cáo kịp thời tình hình mưa bão, lũ quét, các thiệt hại và biện pháp khắc phục về Sở để tổng hợp, báo cáo UBND tỉnh.

Theo ghi nhận của PV VietNamNet, do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, ngày 18/9, tại TP Tam Kỳ (Quảng Nam) xảy ra mưa lớn kéo dài, khiến nhiều tuyến đường bị ngập cục bộ khiến các phương tiện lưu thông khó khăn. 

">

Đà Nẵng cho học sinh nghỉ học từ chiều ngày 18/9 và 19/9

“Con ước rằng mẹ sẽ không khóc nữa” - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

Con gái vừa nói, vừa hớn hở chìa phong thư cho mẹ. Trên trang giấy kẻ ô ly, nét chữ con nắn nót nhưng vẫn vụng về. Con gái mẹ mới chỉ học lớp 2 thôi nhưng đã biết nghĩ không chỉ cho riêng mình nữa.

Mẹ nhớ những mùa Noel trước, khi con còn nhỏ. Tối Giáng sinh nào bố mẹ cũng bế con ra nhà thờ gần nơi mình ở. Con bé nhỏ háo hức với những chùm đèn nháy rực rỡ sắc màu. Bố mẹ nhìn con lon ton trong chiếc áo bông, hệt như con búp bê nhỏ đáng yêu vô cùng, mỉm cười nhìn nhau hạnh phúc.

Mẹ nhớ, khi con vừa lớn một chút, bố đã kể cho con nghe về ông già Noel và những món quà. Rằng bé nào giỏi, bé nào ngoan thì mọi điều ước đều được ông già Noel biến thành hiện thực.

Chỉ mới Giáng sinh năm ngoái thôi, bố mẹ còn cùng nhau đi chọn quà cho con, giấu giếm gói ghém rồi đợi đêm về lén đặt đầu giường để sáng mai con tỉnh dậy vui mừng. Bố mẹ đã cùng nhau vẽ một tương lai đầy tươi sáng cho con, không chỉ là một món quà, mà muốn cho con nhiều hơn thế.

Rồi bố con yêu thương một người đàn bà khác, ngoài mẹ. Rồi những ấm êm đổ vỡ, những nụ cười tắt lịm trên vành môi. Bố mẹ đã cãi nhau rất nhiều, nặng lời, trách móc và dằn vặt nhau. Những cơn thịnh nộ, những nỗi hờn ghen cứ trào lên trong lòng mẹ không cách nào kìm nén được. Những bữa cơm nặng nề trôi qua, những giấc ngủ không tròn, những ngày nghỉ không còn là ngày nghỉ trọn vẹn.

Mẹ không để ý, những khi mẹ giận dữ, con đứng đó, ngơ ngác và sợ hãi. Mẹ không để ý rằng những khi mẹ buồn khóc thì con cũng lén mẹ lau nước mắt tủi hờn. Mẹ đã không biết rằng con ít theo bạn bè chạy nhảy ngoài kia hơn, không để ý rằng con ngày càng trở nên trầm mặc. Mẹ chỉ để ý đến nỗi đau của mẹ, như một người bị đau răng chỉ chú ý đến cái răng đau của mình.

Cuối cùng, điều tồi tệ nhất đã đến, bố mẹ chia tay. Mẹ không vượt qua được nỗi đau bị dối lừa, còn bố con thì không chịu nổi sự giày vò từ mẹ. Vậy nên dù vẫn còn thương nhau đấy cũng không thể nào có dũng khí để bước tiếp cùng nhau. Có những sai lầm, dù muốn sửa cũng rất khó khăn. Có những sai lầm, khi nhận ra mình sai thì cái giá nhận về quá đắt.

Con ở với mẹ, qua một biến cố gia đình mà như lớn hẳn lên. Con tự biết lo cho bản thân những việc mà trước đây mẹ vẫn thường làm giúp. Con ít mè nheo, ít đòi hỏi và hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Mẹ ơi, con viết thư cho ông già Noel rồi đấy. Con ước sẽ không còn thấy mẹ khóc. Điều ước ấy sẽ thành sự thật phải không mẹ?”. Con vừa nói, vừa hớn hở chìa phong thư cho mẹ. Trên trang giấy kẻ ô ly, nét chữ con nắn nót nhưng vẫn vụng về. Con gái mẹ mới chỉ học lớp 2 thôi nhưng đã biết nghĩ không chỉ cho riêng mình nữa.

Lại một Giáng sinh nữa về rồi. Những nhà thờ bắt đầu lung linh sắc màu. Những cây thông đã được trang trí trong cửa hàng cửa hiệu. Những người, rất nhiều người sẽ lại cùng nắm tay nhau, cùng nhau đón Giáng sinh, bất chấp dù trời mưa và lạnh. Giáng sinh vẫn sẽ đến, dù có những người nhờ đó mà vui, có những người vì đó mà cảm thấy trống vắng và lẻ loi hơn.

Ở tuổi con, nhiều đứa trẻ đã không còn tin vào ông già Noel, không còn tin vào phép màu nữa. Nhưng con gái mẹ thì vẫn tin và háo hức với niềm tin đó lắm. Dạo trước, con luôn miệng hỏi bao giờ thì đến Giáng sinh. Con ước con sẽ có một đôi giày mới thật đẹp cùng một bộ áo tết màu vàng. Nhưng cuối cùng, con đã dành điều ước của mình để mong cầu niềm vui cho mẹ.

Mẹ xin lỗi con. Xin lỗi vì đã không thể giữ cho con một gia đình trọn vẹn. Xin lỗi vì đã để con thấy những giọt nước mắt rơi. Xin lỗi vì đã vô tâm để con chứng kiến những trách hờn cãi vã. Xin lỗi vì đã khiến tuổi thơ con bớt hồn nhiên.

Có những chuyện trong đời, phải thật sự mất mát mới giúp mình trở nên mạnh mẽ. Phải mất đi một vài thứ mới nhận ra mình thực sự đang có những gì. Và mẹ nhận ra mẹ có con, món quà lớn nhất trong đời. Mẹ sẽ vì con mà ngăn những dòng nước mắt của mình, sẽ vì con mà mạnh mẽ hơn trên chặng đường sắp tới.

Giáng sinh, hầu như năm nào cũng lạnh. Là đợt lạnh cuối cùng để tiễn biệt mùa đông, đón chào mùa xuân đến. Mùa đông qua, nắng ấm sẽ lại về. Và mẹ tin, điều ước của con sẽ thành hiện thực. Mẹ sẽ không khóc nữa, mẹ sẽ cười nhiều hơn. Bởi mẹ biết, với con, niềm vui của mẹ chính là một món quà. Món quà ấy quan trọng hơn rất nhiều những điều con đã từng ước mơ trước đó.

Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc

Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc

 Phút cuối đời, bố tôi đã lập một bản di chúc khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng.

">

Giáng sinh, 'con ước rằng mẹ sẽ không khóc nữa'

Nhận định, soi kèo U21 Wigan Athletic vs U21 Swansea City, 19h00 ngày 8/4: Hạ sát Thiên nga đen

Cần chính sách hợp lý cải tạo chung cư cũ

- Chuyện người trẻ "chảnh" hoặc quá ảo tưởng về bản thân tiếp tục nhận được những chia sẻ từ các nhà tuyển dụng,

Bà Vũ Thị Thuận - Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty cổ phần TRAPHACO: Không vội vàng chỉ trích người trẻ

Những ứng viên tìm đến công ty chúng tôi, nếu là sinh viên họ rất muốn có việc làm. Mức lương không phải ưu tiên số 1 với đa phần người vừa ra trường. Cái họ cần là môi trường làm việc bền vững, có quản trị tốt, thương hiệu tốt, có thể phát triển cá nhân.

Bởi vậy tôi không nghĩ họ chảnh. Chỉ số ít người đi nước ngoài về có kĩ năng, đã từng công tác làm việc ở đâu đó như một công ty có tiếng và cho mình là có kinh nghiệm để đưa ra mức lương. Tất nhiên mức lương đó có thể phù hợp hoặc không phù hợp. Người có kinh nghiệm cũng chưa hẳn tốt, có thể kinh nghiệm chưa tốt thì sao.

{keywords}
Bà Vũ Thị Thuận, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần TRAPHACO.

Với nhà tuyển dụng chúng tôi không đòi hỏi nhiều, sinh viên mới ra trường chỉ là "giải quyết mù chữ" ở lĩnh vực đó mà thôi. Họ đâu có môi trường để thực hành nhiều để phát triển bản thân nên cũng không vội vàng chỉ trích họ. Thay vào đó nên tạo môi trường để họ được phát triển.

Quá trình tuyển dụng chúng tôi quan tâm hồ sơ xem thời sinh viên bạn có ham học không. Qua phỏng vấn để tìm hiểu những đức tính mà bạn có có phù hợp với công việc không. Ví dụ tuyển người làm marketing, ứng xử linh hoạt sẽ quan trọng. Nhưng với nghiên cứu, kiến thức chuyên sâu, sự nghiêm túc, tỉ mỉ, chính xác mới là tiên quyết.

Còn chuyện khát khao vươn lên hay nói thẳng ra là mức thu nhập tốt là điều ai cũng mong muốn. Có người vì tham vọng mà bất chấp mọi chiêu thức miễn sao đạt lợi nhuận, làm ăn chụp giật. Vậy thì qua giao tiếp, đặt họ vào tình huống cụ thể, nghe họ giải trình người lãnh đạo phải tỉnh táo để nhận ra điều đó. Nếu họ mơ ước và nỗ lực bằng chính sức lực cá nhân để vươn lên thì cần khuyến khích họ.

Ý kiến của một nhà tuyển dụng của tập đoàn dược phẩm: Ai cũng có quyền đòi hỏi.

Các em ảo tưởng vì chuyện học và đi làm tương đối khác nhau, đặc biệt là những người học ở các trường thiên về nghiên cứu. Các em có điểm thi vào rất cao, học hành cũng rất cực khổ. Học xã hội “văn nghệ văn gừng” được, chứ học tự nhiên, kỹ thuật ở các trường top đầu rất vất vả.

{keywords}
Ảnh minh họa

Ví dụ như học dược rất vất vả, từ năm thứ 2 đã xuống xưởng, 5 năm mới ra trường. Những em này chỉ số IQ rất cao, nhưng việc đi làm còn phụ thuộc vào chỉ số EQ.

Tôi đã từng phỏng vấn một ứng viên, nói theo kiểu bây giờ là rất chảnh. Đúng là có chuyện ảo tưởng, tự tin thái quá của những bạn mới đi phỏng vấn. Nhưng thực tế số bạn trẻ trong tay không có gì mà dám ảo tưởng, dám chảnh không hề nhiều. Kém nhưng chảnh chỉ có những bạn con nhà giàu muốn đi làm cho vui, hoặc những trường hợp được gửi gắm.

Còn đa phần, ứng viên ảo tưởng thường chỉ rơi vào sinh viên Trường ĐH Ngoại thương hay cử nhân tốt nghiệp ĐH Dược. Còn sinh viên ĐH Thương mại, hay kể cả ĐH Kinh tế quốc dân, cũng không hề chảnh.

Họ ảo tưởng vì rất giỏi, và chưa có môi trường để biết giỏi trong học tập, nghiên cứu khác với giỏi trong công việc, cuộc đời như thế nào. Đã lăn lộn rồi, họ sẽ không ảo tưởng nữa, vì họ là những người thông minh.

Tiếp xúc với các bạn trẻ bây giờ, tôi thấy các bạn có tư duy rất nhanh nhẹn, giỏi giang, có nhiều thứ rất hay mà mình không có.

Tỉ lệ ứng viên tự tin khi đến tuyển dụng không nhiều, nhưng đang tăng dần theo thời gian.

Xã hội cho con người tự tin hơn, cơ hội kiếm tiền nhiều hơn làm cho người ta có sự lựa chọn. Không đi làm, ở nhà bán hàng online cũng kiếm được tiền, nên việc gì phải run.

Người làm tuyển dụng phải hiểu, ai cũng có quyền đặt câu hỏi, thể hiện kỹ năng, tư duy của bản thân. Tuyển người ta vào làm trâu ngựa, kiếm tiền cho mình, tại sao không cho người ta hỏi?

Quan điểm của tôi là đừng bao giờ nhìn người đến dự tuyển với con mắt người đi xin việc. Đây và vấn đề doanh nghiệp cần người và người cần việc. Hai bên nếu đáp ứng được yêu cầu của nhau thì thoả thuận.

Tôi đánh giá rất cao những em có khả năng hỏi lại người tuyển dụng những thông tin về doanh nghiệp ngoài những thông tin đã công khai, chế độ đãi ngộ, môi trường, văn hoá công ty, nếu phấn đấu làm việc thì sau 5 năm nữa sẽ đạt được vị trí nào không….

Một nhân viên để đào tạo quen việc bình thường hết khoảng 6 tháng. Nhưng mình không thể đòi hỏi người ta ăn đời ở kiếp với mình, mà làm cho mình từ 3 – 5 năm đã là tốt. Bản tính của người Việt không thích sự thay đổi. Vì vậy, nếu phải thay đổi. Nếu tuyển người đầu năm mà cuối năm người ta đi, thì đó là lỗi ở doanh nghiệp. Khi người ta có mong muốn khác mà doanh nghiệp không đáp ứng, họ bỏ đi kể cả khi không có tiền, thì đó là lòng tự trọng.

Tôi cũng không nghĩ bạn trẻ phải đi tuần tự. Tôi thường đánh giá ứng viên dựa trên 3 tiêu chí, thứ tự quan trọng như sau: Thứ nhất là tố chất và năng khiếu – cái này không học tập hay rèn luyện mà có được; Thứ hai là quá trình học tập và rèn luyện; và Thứ ba là kinh nghiệm.

Một bạn trẻ mới ra trường, trải qua các vòng kiểm tra và phỏng vấn, nếu thấy bạn có tố chất lãnh đạo, chúng tôi sẵn sàng bồi dưỡng để đưa bạn vào vị trí lãnh đạo ngay.

Người ta hoàn toàn có quyền “nhảy cóc” nếu như đủ năng lực. Chỉ có cơ chế trong các cơ quan Nhà nước mới bắt buộc phải đi tuần tự. Còn cơ chế tuyển dụng lao động ở thị trường tự do sẽ tuyển nhân sự vào đúng vị trí nếu người đó phù hợp, bất kể là học gì ra hay có kinh nghiệm chưa. Làm được hay không chỉ sau 3 tháng là biết. Kể cả khi người đó không đáp ứng được, lỗi vẫn thuộc về nàh tuyển dụng vì chọn nhầm người.

Bảo các bạn đừng mơ mộng, đừng đòi hỏi là đi ngược lại mơ ước của tuổi trẻ. Khi người ta còn trẻ, người ta được quyền ảo tưởng, sai lầm, bởi người ta có thể làm lại từ đầu.

Tại sao lại triệt tiêu sự mơ mộng, khi mà thế giới chỉ thay đổi khi con người có ước mơ?

Quay trở lại với giáo dục trong nhà trường. Tôi cho là không nên đổ lỗi hay quy trách nhiệm, mà chỉ đáng tiếc là giáo dục chưa dạy cho người ta biết cách mơ, biết phải làm gì để biến mơ ước thành sự thật chứ không phải cứ nằm đó mà chờ đợi.

Chúng tôi tránh ứng viên trẻ "chảnh" như thế nào?">

Sinh viên mới ra trường chỉ là 'giải quyết mù chữ'

Truyền thuyết Trung Quốc kể lại rằng, Ngọc Hoàng là người đã đặt tên cho tất cả loài vật trên khắp thế gian. Sau đó, ông muốn tổ chức cuộc đua nhằm chọn ra một vài con vật xứng đáng để dùng tên chúng gọi theo từng năm. Mỗi năm sẽ có một loài vật đại diện, và giúp Ngọc Hoàng cai quản hạ giới.

{keywords}
Cung hoàng đạo 12 con giáp. Ảnh: TED-Ed

Chú chuột đã xuất phát ngay khi mặt trời ló rạng, nhưng chú phải dừng lại khi một con sông lớn nằm chắn ngay trước vạch đích. Bởi vì thân hình nhỏ và không giỏi bơi lội nên chuột thỉnh cầu một số con vật to lớn khác có mặt ở đó là trâu, hổ và ngựa giúp đỡ mình vượt sông.

Trong khi hổ và ngựa từ chối lời thỉnh cầu của loài vật bé nhỏ, thì chú trâu tốt bụng liền đồng ý giúp đỡ chuột. Nhưng khi cả chuột và trâu đang dẫn đầu và sắp vượt qua được con sông, thì tính tham lam trong chuột nổi lên. Chú ta liền nhảy lên bờ và phi thẳng một mạch về đích để giành lấy vị trí cung hoàng đạo đầu tiên.

Đây là lý do giải thích việc con trâu chỉ xếp thứ hai trong quan niệm 12 con giáp hoàng đạo của người dân một số quốc gia Đông Á.

Video: TED-Ed

Tuấn Trần

Lý do biểu tượng của Phố Wall là một chú bò đực

Lý do biểu tượng của Phố Wall là một chú bò đực

Đằng sau chú bò vạm vỡ với dáng vẻ như muốn lao mình về phía trước, là một câu chuyện điển hình cho giấc mơ của bao người trong lần đầu đặt chân đến New York hoa lệ.

">

Lý do con trâu xếp thứ hai trong cung hoàng đạo 12 con giáp

友情链接