您现在的位置是:Thời sự >>正文
Lịch thi đấu U20 World Cup 2017
Thời sự74594人已围观
简介-Vietnamnet xin gửi tới quý độc giảlịch thi đấuvà phát sóng trực tiếpvòng bảng FIFA U20 World Cup 20...
- Vietnamnet xin gửi tới quý độc giả lịch thi đấu và phát sóng trực tiếp vòng bảng FIFA U20 World Cup 2017.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Parma vs Juventus, 1h45 ngày 22/4: Tất cả vì Champions League
Thời sựPhạm Xuân Hải - 21/04/2025 05:25 Ý ...
【Thời sự】
阅读更多Chàng trai H’Rê trở thành công dân toàn cầu
Thời sựAnh Đinh Văn Năm phát biểu tại lễ tổng kết cuối năm của đối tác Nhật Bản.
Từ nỗi sợ hãi “đi lớp”
Không chỉ bà con dân tộc H’Rê mà chính Đinh Văn Năm khi nhìn lại hành trình đã đi cũng phải thú nhận “không thể tin được”. “Sinh ra ở miền núi , đến lớp 3 mới biết tên gọi riêng của dân tộc mình là H’Rê. Cuộc sống nơi núi rừng bữa cơm độn mì, độn khoai, thậm chí nhiều ngày dài phải ăn củ rừng thay cơm đã ngăn nhiều đứa trẻ được đến với con chữ. Có bạn muốn đi học nhưng gia đình không cho, bắt ở nhà chăn trâu, chăn bò, kiếm củi… Đứa trẻ nào thích học quá lại bị gắn cho cái mác lười đi làm nên đành cam chịu ở nhà, tránh bị gièm pha” – Đinh Văn Năm nhớ lại.
Ngay gia đình Năm, các chị trong nhà có người mù chữ, người học đến lớp 5 rồi nghỉ lấy chồng nên chẳng ai bận tâm đến chuyện học hành của cậu trai nhỏ thó. Đến lớp khi tiếng Kinh chưa thạo, nhiều khi cô giảng mà chịu không hiểu gì, Năm không lý giải được tại sao mình vẫn bám chữ dù nhiều ngày không thuộc bài, sợ cô kiểm tra mà… tè cả ra quần.
Nhưng những sợ hãi thời “vỡ lòng” ấy chẳng thấm tháp gì so với khi bước vào THCS. Từ làng ra huyện học, các bạn trong lớp phần lớn là người Kinh. Tiếng Kinh chưa thạo, sợ học sinh khác ăn hiếp, mấy bạn cùng tốt nghiệp tiểu học sợ và ngại đã không dám đến trường mới mà ở nhà đi nương, làm rẫy… Nhưng rồi nhờ sự kiên trì, nỗi sợ hãi dần được thay thế bằng niềm vui đến trường khi Năm cứ lầm lũi học, tốt nghiệp THPT và là một trong số ít học sinh trường huyện đỗ ĐH năm ấy. Khi vào ĐH, trong mấy trăm sinh viên cùng khóa cũng chỉ có Năm là người dân tộc H’Rê.
Tuy nhiên, nỗ lực của chàng trai H’Rê không đơn giản chỉ là cố lo học tốt ở trường. Mồ côi mẹ khi mới tròn 10 tuổi, để được đi học mỗi ngày, sáng sáng Năm phải dạy thật sớm đi cày, đi bừa. “Mình đem sẵn quần áo theo để cày bừa xong là tắm rửa cho kịp giờ học, rồi buổi chiều về lại đi gánh phân và làm đủ thứ việc. Mình phải tự trồng mì, trồng chuối để có tiền trang trải học hành. Lúc thi ĐH, trong túi có 300.000 đồng chính là tiền tích cóp từ công việc làm rẫy và bán mì” - Năm tâm sự.
Cuộc sống tự lập sớm đầy vất vả hóa ra không chỉ có thiệt thòi, mà bất ngờ đã bồi đắp cho chàng trai dân tộc thiểu số phong thái tự tin, tâm thế chủ động trước mọi thách thức của cuộc đời. Còn nhớ ngày đầu của thời sinh viên xa nhà, bạn bè còn lạ lẫm, rụt rè trước môi trường mới, Năm đã tất tả xin làm thêm lo mưu sinh cho cuộc sống trước mắt. Đêm đầu tiên ở thành phố sông Hàn, bạn bè hoặc nghỉ ngơi hoặc tíu tít rủ nhau dạo phố xá làm quen thì ở một quán cà phê nhỏ, Năm làm nhân viên chạy bàn.
Đến ước mơ thương hiệu Việt toàn cầu
Năm năm học tại Trường ĐH Bách Khoa – ĐH Đà Nẵng, Năm trải qua đủ thứ nghề để kiếm sống, nào làm thêm ở quán cà phê, giữ xe, phát tờ rơi, rồi gia sư, bảo hành máy tính cho quán Internet… Nhưng ít ai biết rằng ngay từ thời khó khăn vừa học vừa vật lộn mưu sinh ấy, Năm đã gieo ước mơ được ra nước ngoài học tập và làm việc. Thời điểm Năm tốt nghiệp, kiếm được một việc làm ổn định trong nước đã khó, nhưng chàng trai H’Rê đã gây bất ngờ khi vượt qua 400 sinh viên giành một trong năm suất tuyển dụng của Tập đoàn Takemoto Denki để được qua Nhật Bản làm việc và đào tạo. Ba năm trải nghiệm ở nước ngoài, dù được mời tiếp tục ở lại lâu dài làm việc, Năm vẫn quyết trở về quê nhà bắt tay xây dựng một dự án mới.
Nói về Đinh Văn Năm, bà Đinh Thị Hồng Minh – chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh Quảng Ngãi, nguyên bí thư Huyện ủy Minh Long – nức nở khen: “Năm là tấm gương vượt khó phi thường, là niềm tự hào của cộng đồng người H’Rê. Không quá khi nói rằng làm việc ở môi trường nước ngoài, nuôi dưỡng và dốc sức thực hiện hoài bão về những sản phẩm tầm quốc tế đến từ Việt Nam như Năm thì người H’Rê ở huyện Minh Long chưa ai làm được cả”.
Những ngày này Đinh Văn Năm vừa trở lại Nhật Bản để thực hiện dự án theo lời mời đích danh từ đối tác. “Thật ra, cách đây gần bốn năm khi đang làm việc ở Nhật, mình đã có suy nghĩ tại sao mình không làm ra sản phẩm gì đó cho Việt Nam mình, xây dựng thương hiệu riêng cho Việt Nam? Trong khi đó nhìn sang Hàn Quốc, Nhật Bản có biết bao thương hiệu, tập đoàn tên tuổi mà khi nhắc đến người ta phải nghĩ ngay về đất nước của họ” – Năm chia sẻ. Đó là lý do đang làm việc với mức thu nhập tốt ở Nhật, Năm lại quyết tâm về Việt Nam làm sản phẩm riêng để xây dựng công ty riêng.
Song sau gần một năm tự phát triển sản phẩm, kết quả không như mong muốn, sản phẩm không bán được, Năm đầu quân về FPT. “Hiện tại, khi làm trực tiếp với khách hàng Nhật Bản liên quan đến sản phẩm ô tô, mình kỳ vọng bọn mình sẽ phát triển sản phẩm riêng, có thương hiệu cho mình, chứ không chỉ gia công theo đơn hàng của khách” – Năm nói.
Gia đình Năm giờ đã có một cơ ngơi riêng, nhưng Đào Thị Minh Mẫn – vợ Năm – vẫn không thể quên ký ức về một thời gian khó. “Khi trúng tuyển vào làm việc tại tập đoàn Takemoto Denki, họ lo mọi chi phí để ứng viên sang Nhật làm việc. Đó là lúc hai đứa mới yêu nhau. Nhìn trong túi anh Năm chỉ vỏn vẹn có 2.000 đồng, mình thương phát khóc. Mua tặng anh chiếc vali mà khi xếp đồ xong thì vali vẫn rộng thênh thang trong khi ai đi cùng chuyến đó cũng vali to, vali nhỏ chật ních đồ. Đến khi vào Sài Gòn, có người bạn mua giúp anh mì gói để… lấp đầy chỗ trống” – Mẫn nhớ lại. (Theo Lan Anh-Ngọc Hà/Tuổi Trẻ)
">...
【Thời sự】
阅读更多Tinder: ‘Quẹt’ trái, ‘quẹt’ phải và sự thay đổi của văn hóa hẹn hò
Thời sựKhoảnh khắc eureka đến với Badeen khi anh ra khỏi vòi nước nóng vì quên tắt quạt phòng tắm. “Khi bước ra, căn phòng toàn sương mờ. Tôi lau gương sạch sẽ nhưng chỉ trong 1 phút, nó lại mù trở lại. Tôi lau lại lần nữa, chỉ khác là theo hướng ngược lại. Tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong tấm gương sạch mà tôi vừa lau (quẹt). Quẹt là cách đơn giản nhất để đưa một tấm thẻ từ điểm A tới điểm B”.
Bedeen đến văn phòng và yêu cầu cả nhóm phát triển tính năng quẹt. Mọi thứ diễn ra đúng như những gì Bedeen suy nghĩ. Tính năng quẹt là một điểm đặc biệt thu hút của Tinder vì giúp mọi người cảm thấy sảng khoái khi làm điều gì đó nhẹ nhàng, không mất sức. Một điều may mắn là Bedeen đã không e ngại khi chia sẻ ý tưởng với cả nhóm.
Nhờ Tinder, hai nhà sáng lập Sean Rad và Justin Mateen có mặt trong danh sách “30 Under 30” của tạp chí Forbes năm 2013. Người dùng Tinder có thể xem các bức ảnh “đối tác” tiềm năng ở khu vực lân cận và quẹt phải để “thích”, quẹt trái để từ chối. Nếu cả hai cùng quẹt phải, họ sẽ nhận được thông báo “It’s a match” cùng hai tùy chọn, nhắn tin cho nhau hoặc quay lại để “keep playing” (tiếp tục chơi). Chính câu thần thú “keep playing” đã giúp sự phổ biến của Tinder tăng phi mã. Dù vậy, năm 2016, Tinder đã thay thế “keep playing” bằng “keep swiping” (tiếp tục quẹt).
Thay đổi văn hóa hẹn hò
Tinder khác với các website hẹn hò truyền thống, dựa trên các thuật toán so sánh phức tạp và yêu cầu người dùng trả lời vô số câu hỏi. Ứng dụng kết nối những người độc thân dựa vào GPS và độ tuổi. Người dùng chỉ cần tài khoản Facebook, vài bức ảnh và một ngón tay sẵn sàng để quẹt. Tinder đồng bộ tài khoản Facebook, lấy ảnh đại diện cùng một số dữ liệu cơ bản khác.
Nhiều người cho rằng Tinder “nông cạn” khi thích ai đó chỉ dựa trên vài bức ảnh. Tuy nhiên, công ty nhấn mạnh nó phản ánh thực tế. Thu hút về ngoại hình có xu hướng đi trước mọi thứ khác. Tinder áp dụng điều đó và đưa vào nền tảng của mình.
Năm 2012, nhân kỷ niệm 20 năm của chuyên mục đính hôn và cưới Vows trên tờ New York Times, một biên tập viên lâu năm viết: “20 năm trước, hầu hết cặp đôi chia sẻ với chúng tôi họ gặp nhau qua bạn bè hoặc gia đình, hoặc tại trường đại học. Cuối những năm 1990, một số tiết lộ họ gặp gỡ qua quảng cáo cá nhân”.
Tuy nhiên, đến năm 2018, 7 trong 53 gặp đôi trong chuyên mục Vows lại biết nhau qua các ứng dụng hẹn hò. Chuyên mục Wedding Annoucement trên tạp chí Times cũng ghi nhận 93/1.000 cặp đôi là kết quả của những ứng dụng như Tinder, Bumble, Hinge… Chuyên gia về các cặp đôi, Matt Lundquist, cho biết ông bắt đầu giảm dần câu hỏi về hoàn cảnh gặp gỡ của họ vì nhiều người sẽ nói: “Chúng tôi gặp nhau trên Tinder” hay “Ông nghĩ chúng tôi còn gặp nhau ở đâu được cơ chứ”. Một chương trình trị liệu sẽ không bao giờ suôn sẻ nếu ngày từ đầu, bệnh nhân nghĩ rằng chuyên gia của họ đi sau thời đại.
Theo The Atlantic, các ứng dụng hẹn hò xuất phát từ cộng đồng người đồng giới. Grindr (2009) và Scruff (2010) giúp những người đàn ông độc thân tìm kiếm đối tác. Dù vậy, chỉ đến khi Tinder ra đời, trào lưu tìm kiếm bạn trai/bạn gái trên ứng dụng mới trở nên phổ biến và Tinder ngay lập tức đứng đầu bảng xếp hạng App Store. Sự chuyển dịch trong văn hóa hẹn hò chỉ thực sự bùng nổ vào năm 2013, khi Tinder mở rộng cho cả điện thoại Android. Nhiều ứng dụng tương tự Tinder có mặt không lâu sau đó.
Hẹn hò qua ứng dụng: Ngọt ngào và man trá
Sean Rad và Justin Mateen tiết lộ cảm hứng thành lập Tinder xuất phát từ chính sự bất mãn của riêng họ khi thiếu cơ hội hẹn hò một cách tự nhiên. Làm thế nào để gặp gỡ mọi người khi bạn không ra khỏi nhà?
Tinder giúp mọi người gặp gỡ người khác, mở rộng mạng lưới quan hệ của những người độc thân, khuyến khích tương tác của những người chưa từng bước qua đời nhau. Jess Flores, một cô dâu 30 tuổi, đã kết hôn chỉ sau một lần “quẹt” trên Tinder. Cô nói họ có thể không bao giờ gặp nhau nếu không có ứng dụng này. Dù hôn phu là người chẳng liên quan gì đến mẫu người lý tưởng của mình, Flores vẫn quyết định cho bản thân cơ hội sau khi đọc được một dòng hài hước trên tiểu sử Tinder của đối phương.
Mike, hôn phu của Flores, sống ở thị trấn kế bên. Dù không xa về địa lý , Flores không đến nơi Mike sống bao giờ vì không hòa nhập với con người ở nơi khác. Chỉ sau vài tuần trò chuyện trên ứng dụng và một lần gặp nhau “hụt”, cả hai đã có buổi hẹn hò đầu tiên tại một trận bóng chày địa phương, uống bia và ăn xúc xích trên khán đài.
Với hai vợ chồng, được tiếp cận một nhóm người độc thân lớn hơn là một bước tiến tuyệt vời. Trong vài năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, trước khi gặp Mike, Flores quen với chặng đường đi về công ty, những con người cùng làm hàng ngày. Cô không háo hức bắt đầu một chuyện tình lãng mạn với ai trong số đó. Song, Tinder đã giúp cô gặp Mike.
Tất nhiên, không phải cặp đôi nào trên Tinder cũng kết thúc có hậu. Vài người tin rằng tính ẩn danh tương đối của ứng dụng hẹn hò khiến cho bối cảnh hẹn hò trở thành một nơi thô sơ, tồi tệ và tàn nhẫn hơn. Chẳng hạn, do là những người hoàn toàn xa lạ, đối phương có xu hướng cư xử lố bịch, hung dữ và tồi tệ. Theo chuyên gia Lundquist, vài khách hàng của ông kể lại những câu chuyện như: “Trời ơi, tôi đến nơi, anh ta ngồi xuống và nói: “Ồ, em nhìn chẳng giống anh nghĩ gì cả” rồi bỏ đi”.
Thậm chí, sự thô lỗ bộc lộ ngay từ những dòng tin nhắn đầu tiên trên Tinder. Anna Xiques, một nhân viên truyền thông, cho biết cô thường trải qua cảm giác kỳ quặc, đáng sợ khi hẹn hò qua ứng dụng, khác hẳn với khi gặp đối tượng được người quen giới thiệu. “Bởi vì, rõ ràng là họ trốn đằng sau công nghệ. Bạn không phải thực sự đối diện với người đó”, cô nêu quan điểm.
Ngoài ra, còn có những hệ lụy khác khi hẹn hò qua Tinder hay các ứng dụng tương tự. Chẳng hạn, bị công khai thông tin cá nhân, bị tống tiền, đe dọa, lừa đảo, bạo lực mạng. Trong một trường hợp, sau khi gửi ảnh “mát mẻ”, một cô gái bị đối phương ép phải gửi tiền nếu không muốn ảnh cùng thông tin của mình bị tung lên mạng.
Dù mang đến cả khía cạnh tích cực lẫn tiêu cực, không thể phủ nhận Tinder đã tạo ra cuộc “cách mạng” đối với văn hóa hẹn hò. Với cách tiếp cận mới lạ đối với hẹn hò, kết hợp cùng sự đơn giản và thực tế vô số người độc thân đang có mặt ngoài kia, không ngạc nhiên khi Tinder phổ biến tới vậy. Quẹt trái, quẹt phải, ghép đôi, kết nối, tất cả giống như một trò chơi mà bất kỳ ai cũng có thể là “con nghiện”.
Du Lam
Bạn sẽ ‘ngầu’ hơn khi hẹn hò nếu nắm giữ tiền điện tử
Khi hẹn hò, nếu thể hiện đang nắm giữ một loại tiền điện tử bất kỳ, khả năng cao bạn sẽ ‘ghi điểm’ trong mắt đối phương.
">...
【Thời sự】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Slaven Belupo vs Varazdin, 22h00 ngày 22/4: Nối dài ngày vui
- Học sinh Hà Nội được nghỉ Tết 10 ngày
- Dù sợ hãi 'mùa đông', lượng Bitcoin đầu tư nhỏ lẻ vẫn cao kỷ lục
- MC Sơn Lâm VTV tiết lộ dẫn 4 đám cưới mỗi ngày, cát sê 250 nghìn
- Soi kèo góc Cagliari vs Fiorentina, 20h00 ngày 21/4
- Gojek công bố bắt tay với MoMo
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Copenhagen vs Aarhus, 23h00 ngày 21/4: Thắng vì ngôi đầu
-
Màu mới của iPhone 13.
Theo tìm hiểu của ICTnews, mức giá hiện tại của các phiên bản màu xanh lá cây, xanh rêu của iPhone 13 Series đắt hơn các màu hiện tại của hàng chính hãng khoảng một vài triệu đồng, tuỳ theo cửa hàng và nguồn hàng.
Ông Nguyễn Lạc Huy, đại diện CellphoneS, cho hay iPhone 13 Series màu xanh chính hãng sẽ được bán trong nước từ ngày 10/4, với mức giá không đổi so với các màu sắc hiện tại.
Giá bán dòng iPhone 13 tuỳ thuộc chương trình khuyến mại từng thời điểm. Hiện tại, giá cho phiên bản bộ nhớ 128GB của các máy như sau: iPhone 13 mini giá 18,39 triệu đồng, iPhone 13 giá 21,69 triệu, iPhone 13 Pro 27,49 triệu đồng, iPhone 13 Pro Max 29,99 triệu đồng.
Theo dự báo của ông Huy, tỷ lệ màu xanh mới của dòng iPhone 13 sẽ chiếm khoảng 15% tổng doanh số trong đợt mở bán đầu tiên, tương đương màu tím mới của dòng iPhone 12 ra mắt năm ngoái.
iPhone 13 có màu xanh đậm hơn so với iPhone 13 Pro Max. Quan sát các mẫu máy iPhone 13 về Việt Nam sẽ thấy dù cùng là màu xanh, song màu sắc thể hiện trên các phiên bản có khác nhau. Màu xanh trên mẫu máy cao cấp iPhone 13 Pro Max hơi nhạt hơn, và mặt lưng hơi nhám. Trong khi đó, màu xanh của iPhone 13 đậm hơn, tương tự màu xanh rêu, với mặt lưng được gia công bóng hơn.
Trên thực tế, dòng iPhone 11 trước đó đã có các phiên bản màu xanh, song chúng không được giữ lại trên iPhone 12 mà được làm lại mới mẻ hơn trên iPhone 13.
Phiên bản màu xanh của iPhone 13 được ra mắt cùng với iPhone SE 2022, máy tính Mac Studio, và màn hình Apple Studio hôm 9/3. Việc tung ra các màu sắc mới cho smartphone ở giữa vòng đời thường được một số hãng như Apple, Samsung làm trên các mẫu cao cấp của họ, nhằm làm mới sản phẩm để kích cầu.
Hải Đăng
Apple phát hành iOS 15.4: Đeo khẩu trang vẫn mở được Face ID trên iPhone
Apple vừa tung phiên bản iOS 15.4 và iPadOS 15.4 cho người dùng iPhone, iPad với nhiều tính năng mới đáng chú ý.
" alt="iPhone 13 màu xanh mới khi nào về Việt Nam, giá bao nhiêu?">iPhone 13 màu xanh mới khi nào về Việt Nam, giá bao nhiêu?
-
Ông Lê Vinh Danh, hiệu trưởng Trường ĐH Tôn Đức Thắng TP.HCM cho biết tại buổi làm việc với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sáng 8/2. Ghi nhận những nỗ lực phấn đấu, kết quả đạt được của nhà trường, Thủ tướng lưu ý: “Thầy giáo không thể sống bằng không khí, nước lã. Muốn đóng góp cho giáo dục thầy giáo phải có tiền để sống, người thầy không chỉ sống cho mình mà còn gia đình, con cái học hành…”
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm việc với ĐH Tôn Đức Thắng sáng 8/2.
Các trường muốn có chất lượng khi đã có thầy giỏi, phải nâng cao đội ngũ cán bộ, quản lý, có chế độ cho giảng viên. Có thầy giỏi rồi phải tính đến chuyện có cán bộ quản lý giỏi. Nhà trường phải đưa ra mục tiêu đạt top trong khu vực, thế giới.
Trước thắc mắc của Thủ tướng về thu nhập của cán bộ giảng viên, hiệu trưởng ĐH Tôn Đức Thắng cho hay, thu nhập của cán bộ giáo viên được trả theo hai phần trong đó phần lương cứng theo bậc của nhà nước, phần mềm căn cứ địa chỉ đào tạo, học hàm, học vị và cống hiến.
Hiện tại, mức lương cao nhất hơn 2.000 USD/tháng, lương bình quân toàn trường 10 triệu/người/tháng, Giảng viên khoảng 16-17 triệu/người/tháng, Cán bộ quản lý, trưởng khoa từ 20 đến 30 triệu/người/tháng…
“Mục đích đổi mới căn bản toàn diện giáo dục là nâng cao chất lượng giáo dục. Trong điều kiện cạnh tranh, nước nào muốn vươn lên phải có năng suất chất lượng cao trong đó yếu tố bắt đầu con người, nguồn nhân lực từ giáo dục các cấp. Nhưng với các cấp học hiện nay chất lượng phổ thông vẫn rất đáng lo, chất lượng đào tạo nghề còn cách xa khu vực, các nước” – người đứng đầu Chính phủ trăn trở.
Hiện nay, ai cũng xin thành lập đại học, có tỉnh có tới hai trường ĐH. Nhiều trường đại học thiếu thầy, cơ sở vật chất nhếch nhác, chỉ lo xin ngân sách trong khi ngân sách hạn hẹp. Rồi vấn đề đào tạo ra tìm việc khó, ảnh hưởng đến đầu vào, sinh viên không muốn đến học.
Thủ tướng cho biết, chủ trương của trung ương là cho các trường tự chủ trong khuôn khổ luật pháp. Từ tự chủ tài chính tiến đến tự chủ nhân sự rồi đào tạo Vì vậy chính phủ kêu gọi và ủng hộ các trường tự chủ trong khuôn khổ luật pháp cho phép, nếu cùng lúc không làm được hết có thể làm từng bước. Nếu không tự chủ tài chính được, không có tiền trả lương cho cán bộ, giảng viên…
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng cho biết, sắp tới chính phủ sẽ nâng mức vay cho sinh viên lên 1,1 triệu/tháng để sinh viên vay đóng học phí cho trường tự chủ.
Tiếp thu những chỉ đạo của Thủ tướng ông Danh đề xuất, hiện nhà trường đang vướng khó khăn do thiếu đất xây dựng trung tâm giáo dục quốc phòng. Trường dự kiến thành lập khoa Dược, khoa Y, xây dựng bệnh viện cho người nghèo nhưng chưa có đất. Ông Danh mong muốn, Thủ tướng kiến nghị TP.HCM cấp cho trường 20 hecta đất để đầu tư cơ sở giáo dục, bệnh viện cho người nghèo; Cho nhà trường xây dựng hệ thống đào tạo từ lớp 1 đến đại học…
Hiện trường có 46 đơn vị trực thuộc, 14 khoa, 15 trung tâm nghiên cứu khoa học, 13 phòng ban…Toàn nhà trường có gần 1000 cán bộ giảng viên trong nước và quốc tế; lực lượng giảng dạy khoảng 746 người trong đó có hơn 40% GS-PGS, còn lại đều có học vị tiến sĩ, thạc sĩ.
Lê Huyền" alt="ĐH Tôn Đức Thắng: lương cao nhất 2.000 USD/tháng">ĐH Tôn Đức Thắng: lương cao nhất 2.000 USD/tháng
-
Từ sự việc nữ sinh Trà Vinh bị bạn đánh dã man, các báo đã nhìn rộng hơn về hiện tượng bạo lực học đường.
" alt="Trông cậy gì ở tương lai khi thế hệ trẻ dã man như thế?">Trông cậy gì ở tương lai khi thế hệ trẻ dã man như thế?
-
Nhận định, soi kèo Pafos FC vs Apollon Limassol, 23h00 ngày 22/4: Bảo vệ ngôi đầu
-
Tác giả trong thời gian du học tại Úc - Ảnh do nhân vật cung cấp
Tôi, một phụ nữ vừa bước vào tuổi ba mươi lăm, khăn gói lên đường du học sau cuộc chia tay đầy nước mắt với chồng và hai đứa con. Chuyến bay dài tám tiếng của Hãng Hàng không Việt Nam đưa tôi đến với Melbourne, thành phố lớn thứ hai sau Sydney của đất nước Úc rộng lớn và xinh đẹp.
Melbourne vào thu thật lãng mạn và trữ tình. Những tòa nhà với kiến trúc Victoria ngập tràn hoa hồng, lãng đãng phủ đầy dây thường xuân. Muôn ngàn lá đỏ, lá vàng xào xạc dệt lên sắc xanh mượt mà của những thảm cỏ trải dài theo các đại lộ.
Xe của trường đưa tôi và ba cô bạn khác đi qua trung tâm thành phố. Tôi như choáng ngợp trước vẻ đẹp hiện đại của các tòa cao ốc của Melbourne. Xen lẫn trong sự kiêu hãnh của một thành phố phát triển, đâu đó chấm phá nét trầm mặc của những tháp nhà thờ cổ kính. Melbourne đã được tạp chí “The Economist” bình chọn là “Thành phố dễ sống nhất thế giới” dựa vào các tiêu chí văn hóa, thời tiết, giá cả sinh hoạt và điều kiện xã hội.
Tôi bận rộn việc học tiếng Anh của mình tại campus Clayton, trường Đại học Monash, một trong tám trường đại học hàng đầu của nước Úc. Clayton cách trung tâm thành phố khoảng 45 phút đi tàu điện. Tôi được nghỉ hai tháng sau khi kết thúc khóa học bồi dưỡng tiếng Anh. Melbourne lúc này bắt đầu vào đông. Cảm thấy chán vì mình đã khám phá gần hết thành phố xinh đẹp này, tôi lao vào cuộc hành trình mới để thử sức mình ở đất lạ xứ người.
Và thế là… tôi đi làm ở “Tây”.
Nông trại
“Tây” chỉ là cách ví von của người Việt Nam nếu một ai đó đi ra nước ngoài. Sau nhiều ngày tìm việc trên mạng, tôi đã được mộtfarm (nông trại)nho ở vùng Tongala, cách Melbourne 300 km nhận làm.
Người chủ farm nho là một người Úc gốc Việt. Chị có giọng nói nhỏ nhẹ, dễ thương đặc trưng của người Nam Bộ. Công việc chính của tôi ở farm chủ yếu là cắt cành nho. Một luống nho khoảng 5 cây. Một ngày trung bình nếu cắt được hai luống nho, tôi sẽ được trả 100 đô-la Úc.
Chị chủ nông trại bảo tôi việc nhẹ nhàng và đơn giản, chỉ cần siêng năng là có thể kiếm được 1.400 đô trong hai tuần. Phát cuồng vì nghĩ mình sắp kiếm được món hời, tôi rủ thêm ba cô bạn ở cùng đi làm farm. Cả bọn thích thú chuẩn bị hành lý lên đường.
Đúng 10 giờ vào một ngày Chủ nhật đẹp trời, chúng tôi lên Southern Cross, ga trung chuyển giữa các tuyến tàu qua CBD của Melbourne để bắt chuyến tàu Vlines về Tongala. Sau hơn bốn tiếng đồng hồ lắc lư trên tàu, chúng tôi được vợ chồng chị chủ ra tận ga đón về farm. Đường về farm đi ngang qua các cánh rừng vắng vẻ, không thấy bóng dáng người, chỉ thấy những chú căng-gu-ru ngơ ngác nhảy ngang qua đường.
Khác với mường tượng của chúng tôi về một nơi ở thôn dã hiền hòa xinh đẹp như chúng tôi đã từng xem trong bộ phim “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên”, nơi mà chúng tôi sẽ ở trong suốt hai tuần trông tạm bợ, tuềnh toàng và nhếch nhác như các lều đào vàng ở vùng Ballarat.
Phải có chừng hơn 40 người đến từ các nước khác nhau của Châu Á để làm farm như chúng tôi. Bốn chúng tôi cùng ở trong một căn phòng nhỏ hẹp mà mỗi ngày mỗi đứa phải trả 10 đồng. Không có nước máy sinh hoạt ngoại trừ nước mưa và các ao hồ nhỏ hẹp, vàng quánh. Bốn chúng tôi ngao ngán nhìn nhau, tự hỏi không biết mình đang làm gì ở cái chốn khỉ ho cò gáy này.
Một đêm ngủ say như chết sau chuyến đi dài. Người quản lý farm gọi chúng tôi dậy từ lúc 5 giờ sáng. Mắt còn cay xè vì ngái ngủ, chúng tôi cố gắng chuẩn bị thức ăn của ngày hôm trước để chuẩn bị ra farm. Lụ xụ trong chiếc áo phao dày xịch, tôi vội vàng xỏ chân vào đôi bốt và bước ra ngoài. Tiết trời lạnh giá khiến tôi ù hết cả tai, mắt cay xé. Người quản lý bảo 40 người chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm. Mỗi nhóm lên hai xe để đi ra farm nho.
Đường lên farm nho vắng rợn người, chỉ có những tiếng kêu buồn thảm thiết của những chú quạ. Đó đây xuất hiện những dấu chân không biết của loài thú nào trông kỳ dị và bí hiểm. Tôi liếc mắt nhìn ba cô bạn của mình.
Kể từ khi đến nơi ở cho đến bây giờ, chúng tôi vốn là những đứa lắm lời, nhiều chuyện không biết tự tắt tiếng khi nào. Chẳng ai thèm nói với ai một lời. Tôi đọc được trong ánh mắt của ba cô bạn sự hoang mang và lo lắng. Cố gắng mở miệng để tếu táo đùa một câu cho không khí bớt phần ảm đạm nhưng hơi lạnh thọc sâu vào cổ họng khiến lưỡi tôi cứng đơ.
Từ nơi ở lên farm nho mất một tiếng đồng hồ. Đến nơi, mỗi chúng tôi được giao một chiếc kéo để cắt cành nho. Tôi bắt đầu công việc đầu tiên của mình từ khi đặt chân lên nước Úc với hai luống nho dài.
Đưa kéo cắt một dây nho đầu tiên, tôi lấy hết sức bình sinh mới cắt được. Thân nho tuy nhỏ, mảnh nhưng lại rất dai. Rồi nhát thứ hai, ba, tư rồi thứ năm, hai tay tôi tê cứng, lòng bàn tay sưng rộp lên. Cắt mãi vẫn chưa hết được một cây nho, tôi thảng thốt nhìn sang cô bạn “đồng nghiệp” người Nepal ở bên cạnh. Có vẻ như cô cũng mới vào làm giống tôi. Nhìn cô bặm môi bặm miệng cố cắt đứt thân nho trong cái giá lạnh tê người, tôi chợt nhếch miệng cười. Một nụ cười khan, khô và cay đắng.
Tôi là một sinh viên cao học, được học bổng do chính phủ Úc và Việt Nam hợp tác tài trợ. Lương một tháng của tôi dư sức để ăn, ở và chi tiêu ở Melbourne. Tại sao lại gồng mình đến nơi này? Tôi vừa rủa thầm sự ngu ngốc, dại dột của mình, vừa miệt mài làm theo quán tính cho đến khi họng khô rốc, bụng đói cồn cào.
Chúng tôi í ới gọi nhau ăn trưa. Không có lò vi sóng để hâm thức ăn, chúng tôi trệu trạo nhai lát bánh mì kẹp thịt xông khói cứng đơ, vất vưởng mùi ôi thiu của ngày hôm trước. Không khí nặng nề bao trùm. Vẫn không ai mở miêng nói được câu nào. Chúng tôi uể oải kết thúc bữa ăn với chai nước mưa mà tôi nhanh tay lấy được từ chỗ trú chân tối hôm qua.
Bìa rừng là nơi chúng tôi thường đến để giải quyết vệ sinh cá nhân trong suốt hai tuần làm farm. Nếu như ở Melbourne, nhà vệ sinh công cộng nhan nhản khắp nơi và không hề thấy bóng dáng ai tè bậy ngoài đường, thì ở trên farm, chúng tôi trở lại với thói quen như khi mình đang ở Việt nam. Mấy cô bạn người Nepal khinh khỉnh bảo chúng tôi cứ tè bậy như họ ngay ở luống nho mình làm. Đi ra bìa rừng vừa mất thời gian, vừa nguy hiểm vì lỡ có thú dữ tấn công.
Một ngày làm việc nặng nề, chậm chạp trôi qua. Tôi chỉ cắt được một luống nho. Không hoàn thành chỉ tiêu, tôi chỉ nhận được 50 đồng. Các cô bạn của tôi cũng thế.
Buổi tối, sau khi tắm rửa trong cái giá lạnh -10C với thùng nước vàng quạch, chúng tôi lại ngủ với nhau trong căn phòng chật chội. Hơi lạnh từ nền nhà tản vào lưng khiến tôi lạnh thấu xương, không tài nào chợp mắt được. Tôi ứa nước mắt. Nhiều trạng thái cảm xúc pha trộn. Tôi nhớ nhà, nhớ hai con. Nhớ hai đôi mắt long lanh như sao, nhớ giọng nói nũng nịu yêu yêu đến lạ. Nếu như bây giờ đang ở Việt Nam, hẳn tôi đang nằm trên một đống chăn nệm thơm tho trong căn phòng ấm cúng cùng với chồng và hai con.
Hai ba ngày một lần, chúng tôi được vợ chồng chủ farm chở ra chợ mua thức ăn. Nói là chợ nhưng nó chẳng khác chợ quê ở Việt Nam là bao lăm. Thức ăn đắt khủng khiếp vì tốn công vận chuyển. Muốn ăn ngon và đầy đủ chất, chúng tôi phải tiêu mất 10 đồng một ngày mỗi đứa. Dù xót tiền nhưng cũng chẵng có cách nào hơn. Một tuần lại trôi qua với ngày làm việc dài đăng đẵng, với những bữa ăn lạnh ngắt, với bàn tay phồng rộp và thân xác mỏi nhừ. Một cuộc sống không internet, không ti vi và không di động.
Tôi tình cờ gặp một người phụ nữ trạc tuổi mẹ chồng tôi 70 tuổi, bà Hoa ở farm nho. Quê bà Hoa ở Vĩnh Long. Bà qua đây đã vài chục năm và cũng làm farm đươc chừng đó thời gian. Không biết ngoại ngữ, không có bằng cấp, chứng chỉ, bà sống lạc lõng giữa cộng đồng người nói tiếng Anh ở Melbourne. Thất nghiệp, bà nhận được tiền trợ cấp xã hội hàng tháng của nước Úc để sinh sống qua ngày.
Bà dạy cho tôi một số mẹo vặt để cắt dây nho nhanh hơn và làm thế nào để không bị đau tay. Trông người bà nhỏ bé, gày yếu như thế nhưng khi bắt tay vào việc mới thấy bà đã được tôi luyện như thế nào trong môi trường quá ư khắc nghiệt này. Bà có thể cắt từ 3 đến 4 luống nho trong một ngày trong khi tôi cố gắng lắm mới cắt được một luống rưỡi.
Nhà hàng
Thời tiết ở Melbourne chẳng dễ chịu chút nào. Nắng đấy, mưa đấy. Lạnh đấy, nóng đấy. Đồng bóng như một bà góa đang vào thời tiền mãn kinh.
Tuần thứ hai của chúng tôi bắt đầu với cái nắng hanh gắt. Phơi mặt cả ngày giữa cái nắng và gió, mặt chúng tôi sạm hẵn đi. Của đáng tội, tiền làm ra không đủ để mua mỹ phẩm bù lại cho làn da xuống cấp. Một lần nhớ đời! Kết thúc vụ làm farm, sau khi trừ chi phí đi lại, ăn uống và ở hàng ngày, chúng tôi nhận được gần 600 Úc kim. Khi chuyến tàu Vlines đưa chúng tôi trở lại ga Southern Cross, cả bọn nhìn nhau mắt rưng rưng. Dường như đang trở lại cuộc sống thân quen mà mình đã đánh mất từ lâu lắm. Khoan khoái mỉm cười. Lại nhìn thấy người rồi!
Cái nết đánh chết không chừa. Tôi vẫn không bỏ cái thói ham công tiếc việc của mình. Lại sục sao các trang mạng tìm việc. Tuy nhiên lần này may mắn hơn, tôi nhận được lời đề nghị thử việc của một nhà hàng Thai Takeaway bận rộn ở Elsternwick. Công việc chính của tôi sẽ là bồi bàn. Tôi nói chuyện qua điện thoại với ông chủ nhà hàng là tôi không có kinh nghiệm về phục vụ bàn nhưng ông khuyến khích tôi là cứ thử xem một lần cho biết.
Y hẹn, tôi đến đấy vào buổi tối thứ Sáu. Do đến sớm hơn giờ mở cửa của nhà hàng, nên tôi được ông bà chủ đón tiếp tận tình, niềm nở. John, ông chủ nhà hàng là người Úc đáng mến và dễ tính như bao người Úc khác. Ông giải thích cặn kẽ công việc của tôi. Chủ yếu là nghe đặt hàng qua điện thoại, ghi lại số liên lạc, địa chỉ nhà, món ăn, hình thức thanh toán của khách hàng.
Thế nhưng khi bắt tay vào việc mới thấy nó hoàn toàn không đơn giản chút nào. Làm sao tôi có thể nhớ một lần cả hàng trăm món ăn của Thái với các tên gọi khác nhau ngay trong ngày đầu tiên. Lại còn phải hỏi khách hàng thích cay nhiều, cay ít và không cay, có nước dừa hay không có nước dừa... Tôi thử vai của ông chủ nhà hàng John nghe điện thoại khách hàng. Do căng thẵng, tôi không thể nghe đúng địa chỉ nhà và tên đường của khách hàng. Có lẽ do tôi chưa biết gì về vùng này nên không quen đường. Thậm chí tôi còn ghi sai số thẻ Master Card của khách hàng.
Rồi các món ăn, cả một mớ hỗn độn mà tôi không tài nào nhớ nổi. Bà chủ nhà hàng người Thái có dáng người đậm, mặt bự phấn. Bà tỏ ra rất khó chịu khi tôi nghe sai thông tin. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mất tự tin và nghi ngờ khả năng tiếng Anh của mình. Qua Úc cả năm trời nhưng tại sao vẫn không nghe được dù chỉ là một cuộc điện thoại. Lại nguyền rủa mình, đôi khi tôi suy nghĩ đơn giản là mình có thể làm được mọi việc nhưng thực tế ở nước Úc, người ta làm việc rất chuyên nghiệp và bài bản. Một người tay ngang khó có thể nhận được việc nếu không có kinh nghiệm và được đào tạo đúng ngành, đúng nghề.
Hết giờ làm việc, John gói cho tôi phần ăn tối. Ông trả công 4 giờ làm việc vớ vẩn của tôi 60 đồng và hẹn chủ sáng Chủ nhật sẽ gọi lại. Tôi không biết hẹn gọi lại có phải là cách từ chối khéo léo của người Úc hay không nhưng mỗi khi tôi nghe ai đó ở Úc nói sẽ gọi lại có nghĩa là mình sẽ không được nhận việc.
Cổ cồn trắng
Chán với các công việc thời vụ, tay chân, tôi cố đăng ký vào một công việc phù hợp với kinh nghiệm ở Việt Nam và phù hợp với ngành mình đang học ở Melbourne.
Tình cờ tôi nhận được mẫu quảng cảo của Career One trong hộp mail của mình. Một công ty truyền thông tư nhân, Loungcraft ở Dandenong cần tuyển biên tập viên truyền hình. Tôi vội vã mông má đơn xin làm việc và CV của mình cùng với người tham khảo là hai ông giáo sư tiến sĩ đang trực tiếp dạy tôi ở trường Đại học Monash. Một tuần sau tôi nhận được thư mời phỏng vấn. Vì công ty Loungecraft chỉ cần tuyển người làm bán thời gian nên họ không quan tâm việc tôi là người bản xứ hay định cư lâu dài hay không. Vội vàng quơ mấy cuốn sách ở thư viện, tôi mang về nhà nghiến ngấu đọc lấy đọc để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn và làm bài kiểm tra.
Tôi bước vào bài kiểm tra kiến thức bằng việc dựng một trailer trên Macbook với phần mềm Final Cut Pro. Cùng thi với tôi có khoảng 10 ứng viên đến từ các nước khác nhau. Phân nửa là các bạn người bản xứ. Hy vọng tràn trề là mình sẽ nhận được việc này vì mình quá kinh nghiệm và được đào tạo bài bản, tôi cố gắng thể hiện hết tất cả những gì có thể. Trong số các trailer, tôi và một bạn ở địa phương được đánh giá cao về ý tưởng, kỹ thuật dựng và xử lý hiệu ứng hình ảnh. Tôi cố gắng thuyết trình về bài tập của mình một cách súc tích và hiệu quả. May mắn tôi được công ty đánh giá cao và lọt tiếp vào vòng hai.
Bước vào phần thi thứ hai với In Design, một phần mềm chuyên dụng dành cho tạp chí. Tôi vẫn đang còn học phần mềm này trong khóa học của mình. Loay hoay như gà mắc tóc vì không rành về lĩnh vực này, bài kiểm tra của tôi bộc lộ hết những điểm yếu của một người không chuyên. Vẫn là anh bạn người bản xứ và hai ứng viên khác đến từ Ấn Độ hoàn thành bài tập của họ một cách xuất sắc. Người quản lý của Loungecraft nói với tôi vì đây là công việc cần người gấp và trả lương nên họ không thể chờ đợi và đào tạo.
Trên chuyến tàu về ga Flinder street, tôi suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ nếu người Úc hoặc các nước khác đến, họ chỉ cần nỗ lực 100%. Riêng tôi phải nỗ lực đến 200% hoặc hơn thế thì may ra mới kiếm được công việc “cổ cồn trắng” ở Melbourne.
Lúc còn ở Việt Nam, tôi sống trong ảo tưởng rằng mình là người có kiến thức và giỏi giang. Nhưng thực tế từ khi qua Úc cho đến bây giờ, tôi vỡ ra nhiều điều. Nhược điểm lớn nhất của tôi và phần lớn du học sinh Việt nam tại Úc đó là khả năng giao tiếp tiếng Anh. Chúng ta kém nhiều so với các bạn đến từ nước khác ở Châu Á, thậm chí còn thua các nước Đông Nam Á. Người Việt hay chê Trung Quốc nói tiếng Anh kém nhưng các sinh viên Trung Quốc mà tôi biết nói tiếng Anh tốt không thua gì người bản ngữ. Họ rất siêng năng và có tư duy nhạy bén.
Tôi cố vớt vát bằng cách xin thực tập ở đó một thời gian để lấy kinh nghiệm và học hỏi. Chỉ sau một thời gian, tôi phải bỏ dở công việc thực tập vì chỉ tính việc đi lại từ nơi tôi ở đến Dandenong và ngược lại ngốn mất của tôi 5 giờ đồng hồ vàng ngọc. Đành lỡ hẹn chờ dịp khác tốt hơn.
Gạ tình, lừa tiền trên Gumtree
Mặc dù cô bạn nhỏ của tôi nhiều lần cảnh báo về việc gạ tình lừa tiền trên Gumtreenhưng tôi vẫn kiên trì tìm việc ở trang web này. Thực ra tôi cũng muốn kiếm thêm chút tiền nhưng điều quan trọng nhất vẫn là hòa mình vào cuộc sống của Melbourne để khám phá nó.
Kích vào mục tìm người giúp việc (cleaner), tôi đọc được mẫu quảng cáo cần tìm người cho một người đàn ông độc thân bận bịu ở khu South Melbourne. Việc làm 3 giờ một ngày, tuần làm một lần. Tiền công 12 đồng một giờ kiêm thêm chi phí đi lại. Nghe cũng ổn, tôi viết mail cho người đàn ông này. Ông ta, Errold hồi âm và hẹn gặp tại nhà để chuẩn bị cho công việc. Đó là một căn phòng bừa bộn và cực kỳ luộm thuộm. Nếu như dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng chắc phải mất 5 tiếng đồng hồ. Cuộc gặp chóng vánh trôi qua, tôi nhanh chóng được ông ta ưu ái cho nhận việc.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai rồi ngày thứ ba trôi qua, Errold ở nhà nói chuyện với tôi. Errold bảo do công việc ngập đầu ngập óc cho nên đến ngần này tuổi ông vẫn chưa kết hôn. Ông ấy bảo đã vài lần qua Việt Nam, thích các món ăn Việt và rất ngưỡng mộ phụ nữ Việt. Rồi, Errold chùng giọng bảo tôi có việc muốn nói. Tim tôi đập loạn xạ, tôi sợ có việc không hay sẽ xảy ra với mình trong căn hộ này. “Tôi không muốn làm em hoảng sợ nhưng thú thật là tôi rất thích em. Tôi muốn em là người phụ nữ của tôi ở Úc. Tôi biết em có gia đình và vì thế em hãy giữ bí mật về điều này. Tôi sẽ cung cấp tiền cho em hàng ngày để ăn ở và đi lại”, Errold nói.
“Không bao giờ”. tôi mím môi. “Tôi không cần ai nuôi. Tôi có tiền. Tôi chỉ đi làm cho vui. Tôi không muốn phản bội chồng tôi.” Tôi định nói với Errold là nếu ông ấy đi quá xa tôi sẽ báo với cảnh sát vì tội quấy rối tình dục. Công việc cleaner của tôi nhanh chóng kết thúc chỉ vỏn vẹn trong ba ngày. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tìm việc trên Gumtree. Tôi không hiểu vì sao Gumtree lại có sức hấp dẫn với tôi đến thế.
Một mẫu quảng cáo khá kêu đập vào mắt tôi. Một gia đình có con nhỏ đang tìm người giúp việc một ngày một tuần với giá 38 đồng một giờ. Làm phép tính nhanh, một ngày tôi có thể kiếm được 304 đồng, cao hơn lương nhân viên công sở, nếu được gia đình kia đồng ý. Thư xin việc nhanh chóng được gởi đi và cũng chóng nhận được hồi âm. Trong thư gia đình ấy bảo là họ rất lưu ý đến thư xin việc của tôi và đề nghị tôi gửi CV.
Tôi mừng rỡ khoe với cô bạn nhỏ cùng phòng cơ may của mình khi gia đình kia báo là họ sẽ nhận tôi làm người giúp việc. Họ bảo tôi rằng em họ của gia đình sẽ gọi cho tôi đến dọn dẹp trước ở căn hộ của họ trên đường Lonsdale một tuần nữa. Họ sẽ về nước vào giữa tháng Tư để sinh con. Vì phải trả tiền hàng tuần cho tôi qua tài khoản ngân hàng nên họ yêu cầu tôi gởi cho họ thông tin chi tiết về tài khoản ngân hàng. Họ cũng tha thiết muốn có bức hình của tôi để họ có thể biết mặt ai sắp làm việc cho họ.
Khó tả nổi niềm vui sướng của tôi khi đọc thư. Nếu được việc, tôi sẽ kiếm 1.200 Úc kim một tháng. Việc nhẹ, lương cao. Thỏa sức ăn chơi nhảy múa. Chia sẻ với cô bạn cùng phòng liệu có nên cung cấp chi tiết tài khoản của mình cho gia đình kia không, cô bạn đề nghị nói họ trả luôn tiền mặt. Tự nhiên tôi thấy chột dạ. Tôi nhớ loáng thoáng đâu đó trên Gumtree khuyên các ứng viên là không nên cung cấp thông tin tài khoản của mình cho bất cứ ai ở trên mạng. Tôi vội vàng kiểm tra lại, tá hỏa phát hiện ra Gumtree khuyến cáo không được cung cấp thông tin tài khoản cho bất cứ ai nếu chưa gặp mặt và nhận được việc làm.
Phúc đáp gia đình đó, tôi viết rằng không thể đưa họ thông tin tài khoản. Họ đang vi phạm luật chơi và tôi sẽ báo cáo lại điều này với Ban quản trị của Gumtree. May mắn cho tôi, tiền vẫn còn nguyên trong tài khoản.
Đôi lúc tôi cảm thấy mình chật vật để thích ứng với nhịp sống nhanh và hối hả ở Melbourne, cảm thấy khó nuốt với nền văn hóa đa sắc tộc này. Thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn với tất cả các cung bậc thăng trầm vốn có của nó. Tôi vẫn đi học, đi làm, dù làm những việc tay chân. Vui vì mình có việc và hái ra tiền. Chạnh lòng vì mình vẫn chưa bước chân vào được thế giới “cổ cồn trắng” của Mebourne. Một viên chức nhà nước Việt Nam với công việc tốt, có vị trí xã hội, nhưng, không len chân nổi vào xã hội “Tây” vì rào cản ngôn ngữ, IT thấp và chuyên môn kém cỏi của mình.
Trở về nhà sau một ngày làm việc cho hãng di dộng LycaMobile, từ stop 124 B của tram 96, tôi lang thang dọc theo sông Yarra để ngắm cảnh hoàng hôn đang buông phủ xuống thành phố. Một đám đông hiếu kỳ đang vây quanh bên bờ sông. Thì ra là kíp quay phim của hãng truyền thông nổi tiếng ABC của Úc chuẩn bị phỏng vấn trực tiếp một nhân vật nào đó của Quốc hội cho bản tin chiều của họ. Mắt tôi mờ đi, máu hừng hực chảy trong huyết quản. Đây chính là công việc tôi đang học, đam mê và thử vận may. Nhìn ê-kíp quay phim chạy lăng xăng để lấy bối cảnh phỏng vấn, tôi lại nhớ công việc của mình ở Việt Nam.
Trong suốt học kỳ 1, tôi cũng từng vác máy quay phim, đi làm phóng sự truyền hình khắp nơi ở Melbourne. Một người bản xứ trong lần phỏng vấn đã nói tôi rằng ông ấy tin tôi có khả năng làm việc ở đây. Vì tất cả những gì tôi đang làm thể hiện lòng nhiệt tình và say mê. Nhưng nhiệt tình và say mê thì vẫn chưa đủ. Những gì nước Úc cần còn là tính chuyên nghiệp, kỷ luật cao và tận tụy trong công việc. Tôi chợt thấy tiếc thời gian mình đã phí phạm trong suốt hơn chục năm kể từ khi tốt nghiệp ở Việt Nam. Bệnh ì, lười học hỏi và quan liêu trong nghề nghiệp đã hạn chế tôi quá nhiều trong hành trình tìm việc phù hợp ở xứ người. Ở Úc, cơ may hoàn toàn không mỉm cười với kẻ bất tài, lười biếng.
Tôi đứng vô hồn trên mố cầu treo bắc ngang dòng sông Yarra, con sông xinh đẹp không kém gì sông Seine hay Danube chảy qua thành phố Melbourne. Xa xa kia là sòng bài hoàng gia Crown, tòa nhà chọc trời Ereka Skydeck, nơi làm việc của tập đoàn truyền thông ABC, trụ sở tạp chí nổi tiếng “The Herald Sun”. Giọt nước mắt nóng hổi chợt lăn thầm trên má. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Gió đưa giọt nước mắt kia hòa xuống dòng sông Yarra hay thổi nó đi ở một phương trời vô định nào?
(Theo Thùy Mai/ Nhịp Cầu Thế Giới)
" alt="Ta đi làm ở Tây">Ta đi làm ở Tây