Ico,íẩnlớnnhấtcủaTheLastGuardianvẫnđangchờgamethủkhámpháhn.24h Shadow of the Colossus đều là những thn.24hhn.24h、、
Ico,íẩnlớnnhấtcủaTheLastGuardianvẫnđangchờgamethủkhámpháhn.24h Shadow of the Colossus đều là những tựa game chứa đựng nhiều khu vực bí mật mà nếu khám phá ra sẽ mang lại thêm sức mạnh cho nhân vật, vì vậy mà việc nhiều game thủ vẫn còn nấn ná lại thế giới của The Last Guardian mặc dù game đã ra mắt được hơn 1 tháng và không có phần chơi mạng cũng là điều dễ hiểu.
Từng người một bước đến trước cánh cửa sổ. Mỗi người, tay cầm chiếc bao đưa vào ống nhựa. Một chị trong nhóm thiện nguyện bấm máy. Gạo trong ống nhả vào bao. Xong một suất, người nhận cầm túi gạo lui ra với nụ cười thật tươi. Sau đó, người khác tiến vào.
Cứ thế, cây ATM tiếp tục nhả gạo. Khác với ở thành phố, đa số bà con đến nhận đều là phụ nữ và mang theo con nhỏ. Đứa trên tay, đứa tung tăng bên mẹ. Mái tóc chúng vàng hoe, nước da ngăm đen và giọng nói líu lo.
Bà con đến nhận gạo, trang phục đa phần sặc sỡ nhưng không diêm dúa. Những người lớn tuổi đều quấn khăn trên đầu. Mùa dịch, ai nấy đều có khẩu trang.
Một vài tiếng nói vang lên. Tôi hỏi một người đàn ông đứng gần. Anh cho biết, bà con đến nhận gạo hôm nay đa số là người dân tộc S’Tiêng nghèo khổ. Trải qua mùa dịch kéo dài, cuộc sống của họ càng khốn khó hơn.
Người đên nhận gạo chủ yếu là bà con người S'Tiêng.
Thấy chúng tôi còn ngơ ngác, anh giải thích tiếp, ở xã Xuân Hưng có 2 dân tộc thiểu số sinh sống. Đó là người S'Tiêng và người Chăm. Họ sinh sống tại vùng đất này khá lâu, trải qua nhiều thế kỷ nên có thể xem họ như người bản địa.
Cũng như bao dân tộc khác, người S'Tiêng chỉ biết đổ mồ hôi đổi bát cơm. Họ làm buổi sáng ăn buổi chiều nên cuộc sống rất bấp bênh. Những ngày dịch như vừa qua, họ phải đối mặt với cái đói.
Đã có hơn 10 người được nhận gạo. Cầm bịch gạo trên tay, chị Thị Út 37 tuổi, có chồng, 2 con cho biết, chị và gia đình rất cám ơn nghĩa cử của những người thiện nguyện. Cả hai vợ chồng chị đều đi làm thuê. Suốt mùa dịch không có việc làm nhưng cũng may, có những bữa ăn từ thiện, những gói quà cứu đói và hôm nay, có gạo cũng đỡ nhiều lắm.
Chúng tôi hỏi thăm một người phụ nữ có tên Thị Kim còn rất trẻ đứng trong hàng. Kim người gầy, ăn mặc giống người Kinh, chỉ khác giọng nói, giọng của Kim còn lờ lợ. Hoàn cảnh của Kim khá đáng thương. Kim kể: 'Cha mẹ con mất sớm. Năm ngoái con lấy chồng và sinh được một bé gái. Con được 6 tháng, chồng bỏ đi. Hiện giờ một mình con phải nuôi con dại'.
Kim hiện là công nhân may trong khu công nghiệp ở huyện Xuân Lộc. Thu nhập của Kim cũng khá. Những tháng mang thai không tăng ca, thu nhập của Kim được 4,2 triệu.
Khi dịch diễn biến phức tạp, xí nghiệp cho công nhân nghỉ việc không lương. Mọi sinh hoạt của Kim đều nhờ vào chị hàng xóm tốt bụng. Kim cho biết thêm, vài ngày nữa sẽ đi làm. 'Cháu nhỏ con sẽ gửi cho xơ ở nhà thờ và con sẽ cố gắng làm việc để cho con của con có tương lai hơn'.
Mong muốn được lan tỏa
Cây ATM vẫn tiếp tục nhả gạo. Những bịch gạo mang nặng nghĩa tình được bà con trân trọng mang về.
Chị Hiền, 27 tuổi có chồng, 2 con tâm sự với chúng tôi, chị rất ái ngại khi phải đến nhận gạo từ thiện. Chị nói, những khoản từ thiện nên dành cho người già, người khuyết tật không thể mưu sinh hàng ngày được. Vợ chồng chị còn trẻ nhưng thời gian qua, cả nhà chỉ trông vào khoản thu nhập của chồng - 170.000đ/ngày. Hiện vì dịch bệnh nên anh không có việc làm, chị đành phải đến cùng bà con nhận gạo. Chị cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với những người làm công việc từ thiện.
Người dân đi nhận gạo về.
Cây ATM gạo này được thực hiện bởi nhóm 'Thiện nguyện Xuân Lộc' gồm những thành viên trẻ với mục đích lan tỏa yêu thương. Trưởng nhóm là một thầy giáo trẻ - anh Phùng Ân Hưng 33 tuổi, một người con của đất Xuân Hưng.
Qua trao đổi, anh Hưng cho biết, anh là người sinh ra và lớn lên ở vùng đất này nên anh biết rất rõ đời sống bà con nơi đây. Vì thế, sau khi làm nhiều chuyến công tác từ thiện ở các địa phương khác, anh trở về đây cùng với nhóm lập ra cây ATM để hỗ trợ bà con trong cơn hoạn nạn.
Tất cả mọi công đoạn cùng vốn liếng làm nên cây ATM này đều từ bàn tay của những người bạn trẻ. Họ đã miệt mài trong 3 ngày thì xong cũng kịp lúc gạo của các nhà hảo tâm, các mạnh thường quân khắp nơi về đến.
Đặc biệt, trước giờ ATM nhả gạo, chúng tôi cùng vợ chồng anh mang 10 phần quà đến những gia đình khốn khó nhất.
Trong số đó, chúng tôi không sao quên được những giọt nước mắt của chị Hoàng Thị Xuân 50 tuổi bị khuyết tật bẩm sinh bởi chất độc da cam. Chị phải đi bằng xe lăn và nói rất khó nghe. Gia đình chị ở Quảng Trị lưu lạc tới vùng đất này.
Mười mấy năm đi ăn xin về nuôi con, đến nay chị không còn khả năng cho con học tiếp lớp 9. Cháu nghỉ học ở nhà mà vẫn chưa giúp gì được cho mẹ. Chị ôm gói quà vào lòng và chỉ bập bẽ đôi tiếng cảm ơn.
Phát biểu trong buổi khai mạc cây ATM, ông Trần Đình Lai, Chủ tịch UBND xã Xuân Hưng bày tỏ, trong thời gian qua do dịch bệnh đã làm ảnh hưởng đến kinh tế địa phương, đưa các hộ gia đình vào hoàn cảnh khó khăn. Đây là lần đầu tiên tại xã có một cây ATM gạo để giúp giảm bớt khó khăn cho bà con.
Nhóm Thiện nguyện Xuân Lộc đã có những việc làm đầy tính nhân văn và nhiều ý nghĩa. Ông cũng bày tỏ mong muốn những việc làm thiện nguyện này sẽ tiếp tục lan tỏa nhằm giúp bà con bớt đi những khó khăn trong cuộc sống.
'Đồ từ thiện là của người nghèo, xin nhà giàu đừng nhận'
8 giờ sáng mỗi ngày, ông Đặng Chiếu Nhiên, quản lý của quán cùng các tình nguyện viên đến cho cơm vào hộp, xếp ngay ngắn đặt sẵn ở bàn. 10 giờ, họ bắt đầu phát cơm.
" width="175" height="115" alt="Cây ATM gạo tuôn chảy ở vùng quê nhiều đồng bào thiểu số" />
Cây ATM gạo tuôn chảy ở vùng quê nhiều đồng bào thiểu số
Đây là hình kỷ niệm khi nhà trai sang nhà gái rước dâu.
Về phần bố Như, ông nghĩ con gái sẽ khó thoát khỏi cửa tử nên gọi Khoa đến nhà nói chuyện. ‘Bây giờ Như bị như vậy, tương lai không biết ra sao. Thôi con để Như đó cho bố lo, còn con nên đi tìm người khác’. Đăng Khoa cãi bố vợ tương lai: ‘Dù cô ấy thế nào con cũng không bỏ’. Anh quả quyết: ‘Con sẽ cùng cô ấy chiến thắng căn bệnh này’.
Hạnh phúc mỉm cười
Tháng 6/2017, Như hoàn thành thủ tục nhập viện điều trị và chuẩn bị cho ca phẫu thuật định mệnh. Ở chỗ làm, Khoa cũng hoàn thành các thủ tục nghỉ việc. ‘Lúc mẹ bị bệnh, tôi đang làm việc ở Sài Gòn nên không chăm mẹ được. Giờ Như cũng bị như mẹ, tôi không muốn mình phải hối hận lần thứ hai’, Khoa nói về quyết định nghỉ việc của mình.
Họ chụp hình kỷ niệm trong một lần đi du lịch.
Hôm Như vào phòng mổ, anh cùng mẹ bạn gái túc trực bên ngoài ngóng tin. ‘Khi tỉnh lại, người tôi thấy đầu tiên là anh ấy. Anh ấy hỏi nhiều lắm, nhưng lúc đó mệt, tôi không nói được nhiều. Mấy ngày sau, tôi ăn vào là nôn ra hết, anh ấy ngồi bên cạnh vuốt lưng, cầm thau cho tôi’, Huỳnh Như nhớ lại.
Hai tháng sau khi mổ, Như phải uống iod phóng xạ liều cao để điều trị tế bào ung thư. Mỗi lần uống phải vào phòng cách ly 3 ngày. Trước khi bạn gái vào phòng điều trị, Khoa đích thân dọn giường, vệ sinh, khử trùng các vật dụng trong phòng rồi mới yên tâm cho bạn gái vào phòng cách ly.
Trên trang cá nhân, anh Khoa luôn viết những lời tình cảm cho vợ.
Ở bên ngoài, Khoa lên mạng đọc các món ăn bổ dưỡng cho người bệnh, rồi đi chợ, tự nấu mang đến bệnh viện cho bạn gái. ‘Lần nào tôi tỉnh dậy sau đợt xạ trị, anh ấy cũng đứng chờ ở cửa. Tôi mỏi, đau nhức, anh xoa bóp, nhẹ nhàng động viên mà không sợ mình bị nhiễm xạ’, Như nhìn chồng nói.
Khoa cũng nhìn vợ trìu mến: ‘Xạ trị xong, Như đau lắm, nhưng cô ấy vẫn cố ăn những món tôi nấu’.
Như xạ trị đến lần thứ hai, bác sĩ thông báo, tế bào ung thư của cô đã di căn đến phổi. Cô lặng thinh. Nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cô thấy mọi thứ như ngừng hoạt động. ‘Chắc thần chết đã gọi tên tôi’, Như nhớ lại. Nghĩ đến bạn trai, cô lặng lẽ khóc.
‘Anh ấy đã quá đau khổ vì mất mẹ rồi. Lỡ tôi có chuyện gì, anh lại mất thêm một người thân’, cô giáo Như nhớ lại. Sau đó, cô nhất quyết chia tay. Khoa xua tay: ‘Anh sẽ lo cho em đến khi nào không lo được nữa. Chúng mình cùng cố gắng em nhé’.
Những tháng ngày sau đó, anh lặng lẽ làm điểm tựa cho bạn gái. Còn Như luôn cảm động trước những ân cần, tình cảm và việc làm bạn trai dành cho mình. Cô cũng dần ăn ngon miệng và quyết tâm chiến thắng với căn bệnh ít còn sự sống khi mắc phải.
Sau hơn 9 tháng là vợ chồng, họ sắp được làm bố mẹ.
Và hạnh phúc đã mỉm cười với họ. Sau ba năm đi lại giữa Nha Trang và Sài Gòn xạ trị, thăm khám sức khỏe Như cũng khá hơn. Đến tháng 4/2019, họ tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè. Năm tháng sau, Như nhận kết quả: hết tế bào ung thư. Cô ôm chồng thật chặt và thì thầm: ‘Cảm ơn chồng yêu’.
Hiện Như vẫn tiếp tục uống thuốc ngừa ung thư. Cô cũng đã đi dạy trở lại. ‘Tôi cũng có thai rồi. Em bé mới hình thành thôi. Tôi có hỏi bác sĩ thì biết, việc mang thai cũng đã an toàn, chỉ cần đi khám nội tiết để điều chỉnh liều thuốc bổ sung thôi’, Như hạnh phúc cho biết.
Niềm vui của Khoa hôm nay là hằng ngày đi làm về được nhìn thấy vợ mạnh khỏe, được thưởng thức những món ăn Như nấu. Anh cho biết, trong mắt mình, Như là một chiến binh dũng cảm. Trên trang cá nhân anh liên tục viết những ca từ dành cho vợ, đi kèm là hình ảnh hai vợ chồng nắm tay, ôm hôn, nhìn nhau đắm say.
‘Anh luôn có một người bạn tri kỉ - là em. Lúc nào cũng cảm thông cho anh, lúc nào cũng là người đồng hành với cuộc đời anh để nhắc nhở anh phải sống thật ý nghĩa, thật hạnh phúc. Có lẽ em mạnh mẽ hơn anh trong lý trí, trong suy nghĩ và trong cả cách sống. Nhưng có một điều anh luôn nói với bản thân mình rằng, mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn’, Khoa viết cho vợ.
Tình yêu của anh chồng Long An với người ngồi xe lăn, hơn 5 tuổi
Bị cả gia đình phản đối, anh Trí vẫn muốn được ở bên chăm sóc, che chở cho người vợ tật nguyền, hơn mình 5 tuổi.
" alt="Tình yêu của bạn trai giúp cô giáo Khánh Hòa chiến thắng ung thư" width="90" height="59"/>