Nhận định, soi kèo Alianza vs UMECIT, 8h30 ngày 25/2: Chủ nhà kém cỏi
本文地址:http://web.tour-time.com/html/57c198659.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Al Hilal vs Al
Thịt viên rim xì dầu đậm đà ngon cơm
Mới đây, câu chuyện "Người đàn ông đi dép lê vào showroom Mercedes" sau khi đăng tải nhận được sự quan tâm lớn từ độc giả.
Nội dung câu chuyện đơn giản không có gì lớn lao nhưng đã nói lên được phần nào sự đánh giá non kém dẫn đến thái độ không thân thiện và thiếu lịch sự của những nhân viên bán hàng trong các cửa hàng sang trọng.
![]() |
Trang phục đơn sơ mà có thể nói là tuềnh toàng của người đàn ông Thái Lan khi đi mua xe. Ảnh: Internet. |
Từ câu chuyện này, chúng tôi xin kể lại câu chuyện của một người Việt Nam đã thắng người Pháp trong kinh doanh chỉ nhờ vào thái độ phục vụ.
Người "làm nên chuyện" ấy là một thợ cơ khí, ít học nhưng có tầm nhìn về giao dịch khá tốt, ông là Nguyễn Văn Hảo. Người thân của ông Hảo kể lại, không biết chính xác ông sinh năm nào mà chỉ biết mang máng ông chào đời vào những năm cuối thế kỷ 19. Quê ông ở Càng Long (Trà Vinh).
Cha mẹ ông làm nông, có nhiều con. Khi ông lớn lên được người anh là chủ một cửa tiệm buôn bán phụ tùng xe hơi ở đường Nguyễn An Ninh, xin phép cha đưa ông lên Sài Gòn phụ kinh doanh.
Vốn rất thông minh, lanh lợi nên chẳng bao lâu ông học được nhiều điều từ người anh. Mặc dù không qua trường lớp cơ khí nào nhưng nhờ vào tìm tòi tự học, chẳng bao lâu ông trở thành thợ chính tại tiệm. Được một thời gian, ông đưa vợ lên cùng làm chung và sinh người con trai đầu. Ông Hảo xin phép anh ra lập nghiệp riêng.
Thời ấy là thời Pháp thuộc. Những người kinh doanh ngành phụ tùng đều là người Pháp nên họ gặp khó khăn trong giao tiếp với tài xế người Việt. Ông Hảo là người Việt, lại giỏi tiếng Pháp.
Ông mua hàng của người Pháp và bán lại cho người Việt, vì giỏi ngoại ngữ nên cửa hàng ông nhanh chóng phát đạt. Năm 1933, ông mua miếng đất với 4 mặt tiền để xây dựng lên căn nhà để làm ga-ra buôn bán và sửa chữa xe hơi.
Một buổi sáng nọ. Ga-ra bán xe hơi của ông Hảo vừa mở cửa. Một người đàn ông trung niên dáng điệu quê mùa thập thò qua lại. Nhìn ông - ông mặc áo dài đen cũ xỉn, có chỗ sờn rách, đội khăn đóng, chân mang đôi giày cũ kỹ - nhân viên bán hàng không muốn mời vào. Tuy nhiên, ông vẫn bước vào.
Ở một góc garage, ông Hảo đang ngồi tính toán sổ sách. Nhân viên buộc phải mở lời : "Ông muốn mua gì ?". "Tui muốn mua một chiếc xe hơi" ...
![]() |
Garage bán và sửa chữa xe hơi của ông Nguyễn Văn Hảo được xây dựng vào năm 1933 rộng 800m2. Mặt trước đường Trần Hưng Đạo. Mặt hậu đường Lê Thị Hồng Gấm. Hai bên hông, đường Ký Con và Yersin (P. Bến Thành Q.1 TPHCM). |
Trong đầu óc anh nhân viên thầm nghĩ, một chiếc xe du lịch 4 chỗ ngồi giá phải đến 3000đ (tiền lúc đó 1đ = 17 franc Pháp), một số tiền mà những người nông dân khó có cơ hội mơ tới.
Ông già này cũng là một nông dân thôi, tiền đâu mà mua xe. Nghĩ thế, nhưng ông chủ Hảo đang ngồi kia, quan sát anh bán hàng nên anh vẫn mời người khách xem xe.
Đảo quanh chiếc xe, ông khách bảo : "Anh đề tôi nghe thử". Anh nhân viên bán hàng lên xe bật công tắc nổ máy. Tiếng máy nổ giòn, êm ái. "Bao nhiêu tiền". Anh nói giá.
Ông khách lên xe ngồi nhún vài lần rồi nói, "nhíp hơi kêu, cho chút mỡ bò vào nhé". Rồi ông xuống xe, tính tiền.
Việc mua và bán diễn ra nhanh chóng. Ông khách ngồi bệt xuống đất rút chiếc mo cau lận trong người ra. Nhiều xấp tiền 100đ lần lượt trao cho ông Hảo. Trước đó nhìn bộ dạng ông mấy ai nghĩ ông giàu như thế ?
Ông chủ Hảo sai anh nhân viên đưa xe ra cây xăng khuyến mãi cho khách một bình xăng đầy. Ông khách từ chối. Tôi chỉ cần 5 lít thôi.
Cung cách làm ăn của ông Hảo là không phân biệt sang hèn. Người khách nào vô tiệm ông cũng tiếp một cách ân cần chu dáo. Nhân viên của ông không một ai dám có thái độ trịnh thượng với khách. Chính vì điều này mà garage và cửa tiệm phụ tùng của ông luôn đông khách.
Ông Hảo tỏ vẻ ngạc nhiên khi người khách từ chối khuyến mãi, chỉ nhận vài lít xăng tượng trưng. Người khách bấy giờ mới thật thà kể lại: "Tôi từ Bạc Liêu, là bạn với ông hội đồng Trạch (cha công tử Bạc Liêu - một trong những người giàu có nhất miền Nam - PV) lên đây với ý định đến ga-ra Scama trên đường Bonard (Lê Lợi bây giờ) để mua chiếc Ford.
Tôi vốn không thích xe Nash nhưng vì viên quản lý người Pháp và nhân viên ga-ra thấy tôi ăn mặc rách rưới như thế này nên khinh khi đuổi tôi. Tôi đến chỗ của anh (ông Hảo) để mua.
![]() |
Trên vách hiện vẫn còn logo Ng. V. Hao |
Đổ xăng xong, ông khách sai người nhà lên xe chạy đến ga-ra Scama. Chiếc xe Nash mới cứng ghé vào đổ đầy bình. Ông khách mua xe thò đầu ra cửa nói với chủ ga-ra bằng tiếng Pháp: "Tôi muốn mua xe ở ga-ra ông nhưng chưa kịp mua thì bị đuổi. Tôi qua ga-ra ông Hảo để mua chiếc xe này đây. Giờ tôi qua đây mua xăng để cho các ông biết, đừng nhìn người qua dáng dấp bên ngoài".
Ông chủ ga-ra Scama nghe xong... đứng hình, ngay lập tức đuổi việc viên quản lý người Pháp và anh nhân viên bán hàng người Việt. Về phía ông Hảo, bán được chiếc Nash, ông lời được 600đ, một số tiền không hề nhỏ.
Trần Chánh Nghĩa
">Đại gia Bạc Liêu mặc rách rưới mua siêu xe và cái kết bất ngờ
Cách làm ruốc cực đơn giản mà ngon
Nhận định, soi kèo Nữ Kosovo vs Nữ Latvia, 20h00 ngày 25/2: Cứ ngỡ ngon ăn
11 tháng 5 ngày tập 26: Nhi công khai tán tỉnh Đăng
Chúng tôi cùng đi dạo trên đường Nguyễn Huệ. Nằm ngay trung tâm thành phố, con đường lúc nào cũng nhộn nhịp. Người bạn đi cùng - chị Ngọc Thuần - bất chợt hỏi tôi: "Anh có biết lịch sử con đường này không?".
Từng là một con kênh
Chị Thuần là người Sài Gòn. Chị có một thời gian dài, từ thuở thiếu thời cho đến quá nửa đời người sống tại khu vực này. Chị yêu con đường, yêu từng ngõ ngách, từng mái ngói cong vênh trên những ngôi nhà cũ xưa.
![]() |
Ngày 11/04/1861, Kinh Lớn được đổi tên thành kênh đào Charner, hai bên bờ kênh là hai con đường chạy song song được mang tên đường Rigault de Genouilly và đường Charner. (Ảnh Internet). |
"Anh có nghĩ rằng, đường Nguyễn Huệ nguyên thủy là con kênh không?" chị hỏi.
Chị nói tiếp: "Ông nội tôi từng kể, trước khi có con đường nơi đây là con kênh, gọi là Kênh Lớn. Kênh chạy dài từ bờ sông Bến Nghé đến chỗ bây giờ là UBND TP.HCM, rồi con kênh rẽ sang phía Nhà hát Thành phố và tiếp tục chạy dài tới Sở Thú bên cầu Thị Nghè.
Hồi ấy, chợ Bến Thành được triều đình nhà Nguyễn xây dựng bên bờ kênh. Sinh hoạt nơi đây nhộn nhịp. Người Việt, người Hoa, người Chà, người Miên... xây nhà san sát để buôn bán dọc theo kênh. Họ dựng những tiệm hủ tiếu, thịt quay, cháo cá, cà phê, thuốc bắc của người Hoa và đôi ba tiệm của người Chà bán vải, tạp hoá, nước hoa ...
Năm 1860 chợ Bến Thành mới được xây dựng lại ở phía nam Kênh Lớn. Trước mặt chợ là một con đường dọc theo kênh được đặt tên đường Charner. Bên kia bờ kênh là đường Rigault de Genouilly.
![]() |
Trở thành đại lộ Nguyễn Huệ vào năm 1956, một trong những con đường đẹp nhất, chốn 'cực phẩm phong lưu' của Sài Gòn xưa. Ảnh: Internet. |
Vào năm 1887, người Pháp cho lấp con kênh và sát nhập hai con đường lại làm một thành đại lộ Charner. Dân địa phương thường gọi là đường Kinh Lấp để đến năm 1956 trở thành Đại lộ Nguyễn Huệ.
Chị Thuần nói tiếp: "Để có được như hôm nay, đường Nguyễn Huệ phải trải qua một chặng đường khá dài, 129 năm để hình thành và phát triển".
Ngày 29/4/2015, đường Nguyễn Huệ chính thức trở thành phố đi bộ đầu tiên trên cả nước. Phố đi bộ Nguyễn Huệ có chiều dài 670m, rộng 64m với những tiện nghi hiện đại đang chờ đón những người yêu mến Sài Gòn.
Con hẻm đặc biệt nhất Sài Thành
Chúng tôi tiếp tục dạo chơi trên đường Nguyễn Huệ và dừng trước một con hẻm.
Con hẻm mang số 53, dài chưa đầy 100m rộng chừng 4m. Vào đầu thập niên 1970, hẻm có tên là hẻm Ba Sườn, vì đầu hẻm có hàng hủ tíu xào, mì xào giòn của anh Ba Sườn.
![]() |
Hẻm 53 chật hẹp |
Những năm đầu thập niên 80, cặp vợ chồng tài danh, ca sĩ Phương Hồng Ngọc và kịch sĩ Ngọc Đức thường hay lui tới để ăn món mì xào giòn ngon tuyệt vời của anh chàng Ba Sườn. Người này chuyên mặc áo ba lỗ và quần xà lỏn để "thao tác".
Ngày trước, cư dân trong hẻm 53 đa phần là người Hoa. Họ đa phần là những người lao động chân tay.
![]() |
Nhiều nhà xuống cấp được che đậy. |
Họ sống thành từng cụm, ít qua lại với những người Việt ở mặt tiền. Bà con trong hẻm làm nhiều ngành nghề như lao động phổ thông hoặc buôn bán lặt vặt. Nhưng dù nghèo hay giàu cuộc sống của người dân trong hẻm 53 cũng rất hiền hòa.
"Cả một thời gian dài sống ở đây, tôi chưa bao giờ thấy họ to tiếng, đánh lộn với nhau", chị Thuần khẳng định.
Hồi ấy, những người buôn bán trước hiên nhà như chú Mười bán viết Parker, chị Cửu bán thuốc lá... hoặc những người buôn bán nhỏ trong hẻm đều thể hiện mối thân tình với nhau.
![]() |
Chế biến thức ăn ngay tại hẻm |
Chúng tôi gặp ông Trần Thành đang cởi trần ngồi trước cửa nhà. Ông là cư dân lâu đời nhất trong con hẻm này. Cựu huấn luyện viên bơi lội 80 tuổi này cho chúng tôi biết, cả hẻm có khoảng hơn 20 căn nhà nhưng đã đổi chủ. Nhiều nhà đã xuống cấp.
Người xưa không còn nhiều nhưng vẫn giữ được nét thuần khiết của con hẻm xưa. Cả hẻm bây giờ ai nấy đầu lao vào cuộc mưu sinh, bán cơm, giữ xe và nhiều công việc lặt vặt khác.
![]() |
Ông Trần Thành, cư dân lâu đời nhất tại hẻm. |
Chúng tôi dạo một vòng. Buổi trưa, công nhân các công trình, viên chức các cơ quan gần đó tấp nập đi vào. Nơi đây có những bữa cơm trưa ngon miệng nhưng rẻ tiền đang chờ họ. Họ ngồi cạnh nhưng bức tường đầy rêu phong. Cuối hẻm, một cầu thang bằng bê tông chắn ngang một phần đường.
"Đã là người Sài Gòn xưa không ai không biết nơi này. Dấu tích một thời quán cơm Bà Cả Đọi vẫn còn đây nhưng những người khách năm xưa và cả bà chủ quán đều không còn", chị Thuần cho biết.
Có thể thấy, khó có thể tìm được con hẻm thứ 2 mang đầy ấn tượng của Sài Gòn như hẻm 53.