您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文
Nếu không có bạn đọc thì có lẽ em đã nằm một chỗ
Ngoại Hạng Anh72892人已围观
简介-“Em có được như ngày hôm nay là nhờ bạn đọc Báo VietNamNet giúp đỡ. Nếu không có bạn đọc giúp đỡ kh...
- “Em có được như ngày hôm nay là nhờ bạn đọc Báo VietNamNet giúp đỡ. Nếu không có bạn đọc giúp đỡ không khéo giờ này em đã nằm một chỗ rồi”,ếukhôngcóbạnđọcthìcólẽemđãnằmmộtchỗxe thể thao đa dụng đó là chia sẻ vui mừng của Trường Giang.
Trước đó, Báo VietNamNet có đăng bài: Có 60 triệu đồng bệnh nhân thoát liệt và lao động được về hoàn cảnh và bệnh của Trường Giang đã được rất nhiều bạn đọc chia sẻ.
![]() |
Nguyễn Trường Giang đã hoàn toàn khỏe mạnh nhờ sự giúp đỡ của bạn đọc. |
Trường Giang (cư ngụ tại ấp An Ninh, xã Đông Hòa Hiệp, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang) trong một lần đi làm về đã tự té ngã xuống mương và bị chấn thương vùng cổ bị gãy đốt sống cổ, trượt từ đốt C2-C6 độ III gãy thân cung C2 vỡ thân cung C2 vỡ thân cung C5.
Sau khi được chuyển từ tuyến huyện lên đến BV Chợ Rẫy TP.HCM. Sau khi khám, các bác sĩ có chỉ định phẫu thuật vì không thể điều trị nội khoa.
Chi phí cho ca phẫu thuật của Giang khoảng 60 triệu đồng, số tiền quá lớn so với hoàn cảnh gia đình nên mẹ Giang đã xin bác sĩ cho về.
Nếu không được phẫu thuật thì Giang có thể bị liệt bất cứ lúc nào vì độ trượt của các đốt sống chèn ép tủy.
Sau khi thông tin về hoàn cảnh và bệnh tình bạn đọc đã là người giúp Giang thoát liệt. Sau quá trình điều trị Giang đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Chia sẻ với chúng tôi Giang vô cùng vui mừng cho biết: “Em có được như ngày hôm nay là nhờ bạn đọc Báo VietNamNet giúp đỡ. Nếu không có bạn đọc giúp đỡ không khéo giờ này em đã nằm một chỗ rồi. Số tiền để phẫu thuật quá lớn đối với hoàn cảnh gia đình em.
Gia đình em thật bất ngờ vì có rất nhiều mạnh thường quân sẵn sàng chia sẻ trong lúc gia đình em khó khăn nhất. Số tiền ủng hộ qua báo VietNamNet là hơn 22 triệu đồng và toàn bộ chi phí mổ của Giang được một bạn đọc VietNamNet trực tiếp nộp tạm ứng viện phí tại bệnh viện đã giúp Giang được phẫu thuật ngay. Qua Báo VietNamNet em xin gửi lời cảm ơn đến tất cả bạn đọc đã yêu quý. Em cũng mong Báo VietNamNet tiếp tục làm cầu nối để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn như chúng em.
Đức Toàn
Tags:
相关文章
Siêu máy tính dự đoán Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3
Ngoại Hạng AnhPhạm Xuân Hải - 01/03/2025 05:25 Máy tính dự ...
阅读更多Không gì khổ như lấy chồng đần
Ngoại Hạng AnhChồng tôi tối ngày chỉ thích ở lỳ trong nhà, xem phim rồi lăn ra ngủ khiến tôi chán nản vô cùng (Ảnh minh họa)
Về chuyện tình cảm vợ chồng, anh không khác nào một khúc gỗ. Không bao giờ chồng mua hoa tặng vợ, cũng không có một món quà ngày lễ tết, dịp đặc biệt… Tất cả chồng tôi quy ra tiền đưa luôn cho tiện. Những lời nói yêu thương, một vài câu tình tứ cũng không bao giờ có. Mọi thứ được sắp đặt như lịch trình, kể cả chuyện quan hệ, chăn gối… cũng như bản kế hoạch không sai lấy một ngày.
Chồng tôi cái gì cũng chậm, cái gì cũng đần. Là đàn ông nhưng việc điện đóm, ống nước, việc nặng trong nhà cũng không hề biết động chân, động tay vào cái gì. Cái nào tôi sửa được thì tự làm, còn không thì gọi thợ. Thậm chí anh chẳng cả quan tâm xem nhà có cái gì hỏng, có cái gì cần sửa chữa. Mọi việc cứ thây kệ vợ.
Còn về vấn đề công việc, chồng tôi hài lòng với việc đi làm, kiếm 4,5 triệu một tháng, về nộp lại cho vợ 4 triệu, giữ 500 nghìn tiêu. Từ ngày lấy nhau đến giờ luôn là như vậy. Chồng tôi không giao lưu, không gặp gỡ, chơi bời bạn bè, tối ngày chỉ ru rú ở nhà, không muốn tiếp xúc với ai. Nhiều lần tôi rủ chồng đi hop lớp, giao lưu với bạn bè nhưng chồng tôi chối đây đẩy, chả muốn đi đến đâu. Tôi phát chán với chồng mình. Mọi người trong nhà tôi cũng kêu anh giao tiếp kém, gặp gỡ chẳng nói chuyện với ai câu nào. Dần dần mọi người cũng giữ khoảng cách nhưng chồng tôi không quan trọng. Anh chỉ thích về nhà nằm gác chân lên ghế, xem mấy bộ phim nhảm nhí rồi lăn ra ngủ. Đó là cuộc sống tuyệt vời mà chồng tôi mơ ước.
Anh vừa kém cỏi, vừa đần, vừa chậm chạm lại còn không tình cảm. Tôi cũng không hiểu vì sao 10 năm qua tôi lại có thể chịu đựng nổi một người chồng vô vị và tẻ nhạt đến như vậy. Có lẽ vì gia đình chồng quá tốt với tôi và vì hai con. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi góp ý để chồng thay đổi nhưng chồng tôi cứ ì ra. Anh không quan tâm tới những gì tôi nói. Còn tôi, tôi là người phụ nữ ưa thích sự mới mẻ, năng động. Sau khi sinh xong hai đứa con, các cháu cứng cáp hơn tôi bắt đầu tính kế làm giàu. Ngoài việc đi làm ở công ty, tôi còn mở thêm một cửa hàng cà phê, thu nhập rất ổn. Song đáp lại sự cố gắng của tôi, chồng vẫn coi như không. Anh thấy cái số tiền kiếm được hàng tháng của anh là lí tưởng lắm rồi.
Kinh tế gia đình tôi bây giờ rất khá, tôi cũng không quá vất vả mà các con vẫn được sung sướng, thoải mái. Nhưng đây cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện ly hôn. Nhìn những cặp vợ chồng khác tay trong tay đi chơi, đi dạo phố buổi tối còn chồng mình thì nằm ngáy o o trên ghế sô pha khiến tôi chán nản. Anh vừa kém cỏi, vừa đần, vừa chậm chạp lại còn không tình cảm. Tôi cũng không hiểu vì sao 10 năm qua tôi lại có thể chịu đựng nổi một người chồng vô vị và tẻ nhạt đến như vậy. Có lẽ vì gia đình chồng quá tốt với tôi và vì hai con. Nhưng bây giờ tôi chán lắm rồi, tôi có nên ly hôn hay không?
Đỗ Thu Oanh (oanhoanh23@...)
(Theo Khampha.vn)">...
阅读更多Rớt nước mắt về nhật ký của chồng viết cho vợ trong 5 ngày cuối đời
Ngoại Hạng AnhẢnh minh họa
Ngày 2/9/2014, trong một lúc đỡ mệt và tỉnh táo, Thúy Anh nói một câu dài mạch lạc, là câu nói mạch lạc cuối cùng: “Em cảm ơn anh vì hạnh phúc cả cuộc đời anh đã dành cho em. May làm sao đời em lại gặp được anh. Trong cuộc sống có lúc có điều không phải với anh, anh tha lỗi cho em”.
Tôi ứa nước mắt: “Anh cũng cảm ơn em vì hạnh phúc đời người mà em đã mang lại cho anh. Em chẳng có lỗi gì cả. Trái lại chỉ có đôi lần trong đời, anh gắt với em, nhưng gắt xong là anh hối hận ngay. Em có biết không?”. Thúy Anh trả lời trong nước mắt: “Em biết chứ!”
Ngày 3/9/2014, hai vợ chồng ngồi lẳng lặng nhìn nhau như mọi ngày. Tôi hỏi: “Em nhìn anh có thấy rõ không?” Thúy Anh trả lời: “Nhìn không rõ”. Tôi hỏi tiếp: “Anh nói, em nghe có rõ không?”. Thúy Anh nói: “Nghe rõ nhưng không hiểu!”. Tôi đau đớn đến lạnh người, chạy ra gọi các con: “Nguy rồi các con ơi! Gọi ngay Hà xuống đây!”
Ngày 4/9/2014, hôm nay Thúy Anh mệt lắm rồi, phải thở oxy liên tục.
Khoàng 9 giờ chú em Nhã đến thăm chị. Anh Trí dẫn vào, hai chị em chào nhau, rồi anh kéo Nhã ra ngoài nói chuyện để chị được nghỉ.
Thúy Anh ra hiệu gọi cô Thoa giúp việc đến và nói nhỏ: “Cô ra chuẩn bị một hộp sữa bột to gói cho chú mang về biếu thím”. Và nhắc: “Dặn ông nhớ biếu chú tiền cho thím bồi dưỡng” (Ngày hôm trước Thúy Anh đã nói: “Chú Nhã ra, anh nhớ biếu chú 1 triệu”)
Và cũng hôm qua đã nói với tôi: “Anh chuẩn bị tiền và sữa biếu chị Phương để khi cháu Ninh đến thăm để cháu mang về biếu chị”.
Ngay chiều 4/9/2014, chị Ban đến chơi vừa ngồi bóp chân cho cô em, vừa ríu rít truyện trò.
Thúy Anh lúc đó đã mệt lắm, vẫn nửa nằm nửa ngồi lim dim mắt và ậm ừ đáp lại. Một lúc sau Thúy Anh nói: “Chị về đi! Để cháu Hương còn kịp nấu cơm cho chị ăn”.
Đây là những cử chỉ tình nghĩa cuối cùng mà Thúy Anh dành cho đời, cho những người thân thiết.
Đêm 4/9/2014, buổi tối sau khi ăn cháo, đánh răng, Thúy Anh bảo cô Thoa dìu vào nhà tắm rửa ráy sạch sẽ, thay quần lót áo lót, quần ngoài, rồi lên giường nằm ngủ.
11 giờ đêm, thấy tiếng động lục cục tôi ngồi dậy. Thúy Anh đã ngồi dậy thò tay ra bàn nước lấy viên thuốc ngủ để sẵn cho vào miệng và run run định cầm cốc nước. Tôi bước sang nhấc cốc nước đưa lên miệng cho Thúy Anh uống viên thuốc ngủ. Trông chừng nuốt có vẻ khó khăn. Xong, Thúy Anh ra hiệu đi tiểu. Tôi đỡ cho vợ đi tiểu xong, mặc lại quần, đỡ lên giường. Như mọi khi Thúy Anh sẽ tự chống tay nhích mình lên đến chỗ có gối cao thì nằm xuống, nhưng lần này là nằm ngay ra giường. Tôi gọi cô Thoa sang cùng nâng cho Thúy Anh nằm lại ngay ngắn, nhưng cô Thoa kêu lên: “Bà…! Bà đi rồi!”.
Và Thúy Anh nhắm mắt, đinh ninh ngủ đến sáng sẽ dậy. Nhưng đau đớn thay! Không bao giờ dậy nữa!
Lúc đó là 11 giờ 45 phút đêm 4/9/2014.
Cuộc đời hạnh phúc lứa đôi của chúng tôi: Trí và Thúy Anh chấm dứt từ đây. Chúng tôi đã sống trọn vẹn với nhau hai vạn hai ngàn hai trăm mười sáu ngày, chỉ còn ba mươi tư ngày nữa là tròn 22250 ngày (sáu mươi năm).
Sao kiếp người lại có những lúc đau đớn cùng cực đến thế này. Một người thân nhất trên đời, gắn bó với nhau từng hơi thở suốt sáu mươi năm, nay xa nhau và không bao giờ gặp lại nhau được nữa.
Thương em!
Em về đón anh đi với em ơi!
">...
阅读更多
热门文章
- Soi kèo góc PSV vs Arsenal, 3h00 ngày 5/3
- Vợ đùng đùng đòi ly hôn nếu không được ăn Tết ở nhà ngoại
- Dạy con thoát khỏi nguy cơ bắt cóc nhờ bài học cảnh giác
- Kế hoạch bắt chồng ngoại tình phải tự 'lộ mặt'
- Nhận định, soi kèo Rio Ave vs Braga, 03h30 ngày 3/3: Ca khúc khải hoàn
- Công ty blockchain Mỹ ủng hộ Việt Nam 2 tỷ đồng chống dịch Covid
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Salzburg vs Sturm Graz, 23h00 ngày 2/3: Đâu dễ cho chủ nhà
-
Nói về câu chuyện ùn tắc giao thông tại nội đô Hà Nội và TP HCM, đã có nhiều nguyên nhân được nếu ra như đường nhỏ, xây dựng nhiều chung cư, sau đó là ý thức người tham gia giao thông, nên tôi xin phép không đi sâu. Nhưng chúng ta hãy nhìn lại một chút từ những năm cuối thập niên 90, đầu những năm 2000 đến nay để thấy rõ thực trang giao thông ở nước ta đang ở đâu? "Không đâu nhiều xe máy như Việt Nam", và đến bây giờ, tỷ lệ người đi xe máy vẫn rất lớn. Bình quân mỗi ngày, thành phố có khoảng 221 ôtô và 804 môtô đăng ký mới. Hiện, thành phố đang quản lý 8,7 triệu phương tiện, trong đó có hơn 850 ngàn ôtô và gần 7,8 triệu môtô. Như vậy, tỷ lệ xe máy đang áp đảo so với các phương tiện giao thông khác. Tức là, bài toán ở đây chống ùn tác giao thông trong nội đô thực chất là giải quyết vấn đề quá tải xe máy.
Từ giờ tới lúc đó, chúng ta phải tìm cách xoay xở trong bối cảnh hiện tại. Có thể dễ dàng nhận thấy một bất cập trong hạ tầng đô thị nội đô là phần làn đường dành cho ôtô rất lớn mà phần làn đường cho xe máy lại rất nhỏ. Với kinh phí hạn hẹp, chúng ta vẫn xây cầu vượt cho cả ôtô và xe máy với số lượng rất ít, không đáp ứng được nhu cầu. Phải chăng, chúng ta đang làm ngược?
Một thành phố có số lượng xe máy nhiều gấp tám lần ôtô nhưng chúng ta vẫn chỉ dành cho phương tiện này một làn đường thực sự rất ít. Thói quen lái xe theo kiểu "điền vào chỗ trống" rất phổ biến ở ta cũng góp phần rất lớn vào tình trạng ùn tắc giao thông. Vậy giải pháp ở đây là gì?
>> 'Không thể đổ thừa nhà cao tầng gây kẹt xe'
Chúng ta cần ưu tiên giải quyết vấn đề quá tải lưu lượng xe máy tham gia giao thông trước để tránh ùn tắc. Nhiệm vụ đầu tiên chính là phải phân làn xe lại cho hợp lý. Theo tôi, xe máy phải được ưu tiên phần đường rộng hơn nữa. Thứ hai, chúng ta thấy rằng, với điều kiện nội đô (đường nhỏ hẹp), việc xây dựng cầu vượt cũng nên thay đổi đối tượng ưu tiên.
Thay vì dùng 700 đến 1.000 tỷ đồng để xây một cầu vượt dành cho ôtô và xe máy cùng đi, tại sao chúng ta không ưu tiên xây nhiều cầu vượt cho xe máy với giá rẻ hơn hàng chục lần để tăng số lượng cầu vượt giao thông lên. Với hai cầu vượt hai bên đường cho xe máy và làn giữa dành cho ôtô, tại các nút giao xe máy vẫn lưu thông khi đèn đỏ nhờ cầu vượt, còn ôtô dừng chờ đèn chuyển xanh, như vậy sẽ tránh tình trạng ùn tắc tại các nút giao vào giờ cao điểm.
Thử tưởng tượng, đi xe máy từ cơ quan về nhà mà không phải dừng chờ một đèn đỏ nào thì giao thông thuận tiện đến đâu? Hãy thí điểm các tuyến đường chính trước sau đó nhân rộng ra các tuyến đường khác. Còn với bài toán ôtô thì sao? Với điều kiện đường nhỏ và với kinh phí hạn hẹp, chưa xây được nhiều cầu vượt và giao thông công cộng chưa phát triển, chúng ta chưa nên khuyến khích phổ biến ôtô trong nội đô.
Theo tôi, tại các điểm ngõ thủ đô, nên xây các trạm thu phí không dừng dành cho ôtô với một mức phí phù hợp. Bên cạnh đó, chúng ta dần hoàn thiện các loại hình giao thông công cộng để tiến tới thay thế các phương tiện giao thông cá nhân. Như vậy, nếu biết cân đối điều tiết giữa các loại hình phương tiện giao thông, tôi tin chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết bài toán ùn tắc giao thông nội đô muốn cách căn bản.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="'Hà Nội, TP HCM ùn tắc vì xe máy nhiều nhưng làn đường nhỏ'">'Hà Nội, TP HCM ùn tắc vì xe máy nhiều nhưng làn đường nhỏ'
-
Ngày 25/7, bức "tâm thư đề nghị giảm án" do Hiệu trưởng Lê Xuân Trung ký đã được gửi đến TAND Hà Nội, kèm danh sách có chữ ký của 61 giáo viên, cán bộ nhà trường cùng 10 người là tổ trưởng văn phòng, kế toán, văn thư, thủ thư, cán bộ y tế, bảo vệ, phục vụ, lao công. Một trong những lý do được đưa ra là căn cứ "hiểu biết về cá nhân ông Chử Xuân Dũng" từ khi là giáo viên môn Toán ở Trường THPT Sóc Sơn năm 1994, trải qua vị trí hiệu phó, hiệu trưởng trường Trần Hưng Đạo, Phạm Hồng Thái, Chu Văn An cho đến khi làm Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo Hà Nội.
Theo nội dung đơn, ông Dũng trong quá trình công tác luôn là "thầy giáo có tâm đức trong sáng; có nhiều thành tích, đóng góp to lớn cho ngành giáo dục thủ đô". Riêng với trường THPT Lê Lợi, ông khi là Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo Hà Nội đã "dồn nhiều tâm huyết giúp nhà trường xây dựng thành công mô hình THPT công lập đạt chuẩn quốc gia mức độ 2".
Do đó, 71 người ở trường Lê Lợi đề xuất HĐXX TAND Hà Nội căn cứ vào bản chất và những đóng góp của ông Dũng để mở lượng khoan hồng, giảm nhẹ hình phạt.
Tối 25/7, Hiệu trưởng Lê Xuân Trung cho biết xuất phát từ những hiểu biết về "người từng là thầy giáo tâm huyết, có nhiều công lao" như ông Dũng nên tập thể nhà trường gửi tâm thư đề nghị giảm án.
Giải thích việc đơn viết "do điều kiện khách quan, thầy đã vô tình vi phạm pháp luật khi giữ cương vị Phó chủ tịch Hà Nội trong vụ án chuyến bay giải cứu", ông Trung nói do chưa hiểu sâu được các thuật ngữ, câu chữ về pháp luật nên không diễn đạt được chính xác bản chất vi phạm của ông Dũng. Vì thế, ý này "có thể đã khiến nhiều người hiểu lầm".
"Chúng tôi rất mong được chia sẻ về những diễn đạt như vậy", ông Trung nói và cho hay, tất cả thầy cô giáo cùng cán bộ nhân viên nhà trường "không có hàm ý gì khác ngoài tấm lòng, tình cảm" với ông Dũng.
Hơn nữa, theo ông Trung, pháp luật không cấm các tổ chức, cá nhân bộc lộ tình cảm, tâm tư với người vi phạm pháp luật. "Chúng tôi cũng chỉ gửi tâm thư đề xuất như vậy chứ quyền quyết định vẫn ở HĐXX", ông Trung phân trần.
Cùng ngày, luật sư Trịnh Văn Tuyến của ông Dũng cho hay ngoài trường Lê Lợi, thân chủ còn được trường THPT Trần Hưng Đạo, Văn phòng UBND Hà Nội và một số tập thể khác có đơn xin giảm nhẹ mức phạt.
" alt="61 giáo viên xin giảm án cho cựu phó chủ tịch Hà Nội Chử Xuân Dũng">61 giáo viên xin giảm án cho cựu phó chủ tịch Hà Nội Chử Xuân Dũng
-
Hôm 29/11, Quốc hội Anh đã mở lại Dự luật An tử cho người Mắc bệnh Nan Y. Dự luật cho phép bệnh nhân được hỗ trợ kết thúc cuộc đời nếu có tiên lượng sống dưới 6 tháng. Kết quả bỏ phiếu là 330 thuận và 275 chống. Thủ tướng Keir Starmer nằm trong số những chính trị gia ủng hộ dự luật trên. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa luật an tử đã được thông qua. Phải đến năm sau, chính phủ Anh mới đưa ra quyết định chính thức. Dự luật sẽ được chuyển sang giai đoạn ủy ban, nơi các nghị sĩ có thể đề xuất sửa đổi, sau đó được xem xét kỹ lưỡng và bỏ phiếu tại cả Hạ viện cũng như Thượng viện.
Hiện tại, người dân Anh và Wales không được hỗ trợ an tử, ngay cả khi mắc bệnh nan y. Những người có nguyện vọng thường phải đến các quốc gia nơi điều này được hợp pháp hóa. Tuy nhiên, thủ tục pháp lý và việc di chuyển thường rất phức tạp.
Việc hỗ trợ người khác tự tử được coi là tội ác, có thể bị phạt tù đến 14 năm. Tuy nhiên, theo hướng dẫn từ Cơ quan Công tố, trợ tử vì lý do nhân đạo, người hỗ trợ không được hưởng lợi từ phía bệnh nhân sẽ ít có khả năng bị truy tố hơn.
Dự luật an tử mới làm dấy lên lo ngại các bệnh nhân sẽ bị gia đình hoặc người ngoài tác động, hối thúc chấm dứt sự sống. Nghị sĩ Kim Leadbeater, người đề xuất dự luật, đã tuyên bố sẽ đưa ra các biện pháp bảo vệ bệnh nhân. Tuy nhiên, chuyên gia đặt ra câu hỏi, liệu chúng có hiệu quả trong thực tế.
Theo dự luật, bên cạnh tiên lượng dưới 6 tháng, bệnh nhân muốn an tử phải trên 18 tuổi, sống ở Anh hoặc Wales ít nhất một năm, có đăng ký với bác sĩ gia đình và đủ năng lực tâm thần (có thể hiểu quyết định họ đang đưa ra và cân nhắc được lợi ích, tác hại của nó). Họ cũng phải có mong muốn kết thúc cuộc sống mình một cách rõ ràng, ổn định và sáng suốt, không bị ép buộc.
Bệnh nhân cần thông báo ý định cho bác sĩ. Bác sĩ sẽ thảo luận về triển vọng sống của họ, các phương pháp chữa và điều trị giảm nhẹ có sẵn (cho phép họ tiếp tục sống thoải mái hơn) và quá trình an tử một cách chi tiết.
Sau đó, người bệnh sẽ ký một yêu cầu bằng văn bản về trợ tử được bác sĩ phê duyệt. Việc này cần có người làm chứng. Sau 7 ngày, bác sĩ thứ hai sẽ xác nhận ủy quyền. Nếu bác sĩ này không đồng ý, dự luật cho phép bác sĩ thứ ba ủy quyền quyết định.
Cuối cùng, bệnh nhân cần yêu cầu ủy quyền từ Tòa án cấp cao. Sau khi được cấp, người đó vẫn phải đợi 14 ngày mới có thể ký yêu cầu lần hai và được an tử. Như vậy, người hôn mê sâu hoặc mắc chứng mất trí nhớ sẽ không có quyền yêu cầu trợ tử.
Dự luật quy định người bệnh phải có khả năng tự nuốt thuốc hoặc khởi động thiết bị truyền dịch để an tử. Vì vậy, người bị liệt không nằm trong danh sách đủ điều kiện. Việc hạn chế sử dụng thuốc an thần trong toàn bộ quá trình cũng có thể khiến bệnh nhân đau khổ trước khi qua đời.
" alt="Tranh cãi về dự luật an tử ở Anh">Tranh cãi về dự luật an tử ở Anh
-
Siêu máy tính dự đoán Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3
-
Tôi và vợ đã kết hôn 9 năm, có với nhau 3 mặt con. Cuộc sống vợ chồng có lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt nhưng ly dị thì chúng tôi chưa từng nghĩ đến. Cách đây mấy hôm, sau khi nhận được lệnh của bố, tôi lái xe hơn 200km từ nơi làm việc về nhà. Đến nơi, tôi thấy bố mẹ đã thu dọn hết quần áo, đồ đạc để chuẩn bị về quê. Sang phòng vợ, tôi cũng thấy vợ thu dọn quần áo, sẵn sàng ra khỏi nhà.
Hóa ra, vợ tôi đã phạm lỗi lớn với bố mẹ nhưng cô ấy không muốn nhận sai.
Em gái tôi kể lại, tối hôm đó, 2 người bạn của bố đến chơi. Cũng như mọi khi, các cụ ngồi uống trà, xem tivi và nói chuyện rôm rả. Câu chuyện đang vui thì vợ tôi xuất hiện, mời bạn của bố ra về để bọn trẻ yên tĩnh học bài.
Hai ông thấy vậy liền đứng dậy, không thể hiện thái độ bực tức gì. Nhưng bố tôi cho rằng, việc làm của con dâu là hỗn láo, không tôn trọng bố mẹ chồng. Ông lớn tiếng mắng vợ tôi, đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Vợ tôi cãi lại vài câu liền bị ông vung tay tát 1 cái. Sau đó, ông điện thoại cho thông gia kể tội và đòi trả lại con.
Hiểu sơ lược câu chuyện là như vậy, tôi mới lựa lời hỏi vợ thì vợ tôi khóc nức nở.
Cô ấy nói, cô ấy bị căng thẳng và cảm thấy nơi này không còn là nhà riêng của mình nữa.
Đi làm về, cô ấy muốn có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi và kèm cặp các con học hành. Thế nhưng, trong nhà luôn có khách. Mọi người nói chuyện ầm ĩ tối ngày.
Những vị khách này còn vô ý đến mức, sang chơi bất kể giờ giấc. Vợ tôi đã nói bố mẹ hạn chế gặp gỡ bạn bè để tránh dịch bệnh. Các cháu học hành cũng cần yên tĩnh nhưng bố mẹ lại nghĩ, mọi người nói chuyện ở phòng khách, không ảnh hưởng đến ai.
Hôm xảy ra việc, 2 con của tôi đang làm bài kiểm tra online, nhưng bên ngoài rất ồn. Vì vậy, cô ấy mới hành động như thế.
Bố mẹ tôi thì khăng khăng, việc vợ tôi làm chẳng khác nào muốn đuổi bố mẹ đi.
Bố mẹ tôi vốn sống ở quê, nhưng sau khi sinh 3 con, vợ chồng tôi bàn nhau mời bố mẹ lên Hà Nội sống cùng, để bố mẹ trông giúp các cháu.
Khi các cháu đi nhà trẻ, mẹ tôi bị tai biến. Bố tôi cũng có vài bệnh người già nên tôi muốn giữ ông bà ở gần để tiện chăm sóc.
Bố mẹ tôi không thích cảnh sống ở phố vì ở đây ai biết nhà nấy, hàng xóm láng giềng không gần gũi vui vẻ như ở quê. Nhưng từ khi có mấy người bạn, ông bà vui hẳn, không đòi về quê nữa.
Giờ việc xảy ra như thế này, tôi thấy rất khó giải quyết. Giá như vợ tôi khéo léo hơn thì tôi đã không rơi vào cảnh khó xử như thế này.
Có ai từng rơi vào hoàn cảnh giống tôi không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Độc giả giấu tên
Tôn trọng sự riêng tư, tránh làm phiền là vấn đề được nhiều người trẻ quan tâm. Tuy nhiên, trong cuộc sống chung, sự khác biệt về quan điểm khiến nhiều gia đình gặp phải tình huống dở khóc dở cười. Câu chuyện trên đây là một ví dụ. Bạn có bình luận gì về vấn đề này? Hãy gửi cho chúng tôi theo mẫu bình luận ở cuối bài. Bài viết liên quan có thể gửi về địa chỉ email bandoisong@vietnamnet.vn. Chúng tôi sẽ đăng tải trên VietNamNet nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn.
Con rể đi không hỏi, về không chào, cả ngày chẳng nói nửa lời
Cũng vì thương con thương cháu, tôi bỏ quê lên thành phố sống cùng các con. Nhưng ứng xử của con rể khiến tôi thấy tủi thân vô cùng.
" alt="Cả nhà náo loạn vì bạn của bố đến chơi bị nàng dâu mời ra khỏi cửa">Cả nhà náo loạn vì bạn của bố đến chơi bị nàng dâu mời ra khỏi cửa