当前位置:首页 > Thể thao > Soi kèo phạt góc Alaves vs Real Madrid, 21h15 ngày 13/4 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Nhận định, soi kèo Toulouse vs Lille, 0h00 ngày 13/4: Thoải mái tinh thần
Ba nhóm ngành của Trường ĐHBK Hà Nội trong Bảng xếp hạng QS thế giới năm 2019
Đây là năm đầu tiên Trường ĐH Bách khoa Hà Nội tham gia vào bảng xếp hạng QS và có 3 nhóm ngành đều đứng vị trí số 1 so với các cơ sở giáo dục đại học trong nước.
Nhóm ngành Kỹ thuật Điện – Điện tử được xếp hạng tốp 401-450 thế giới; nhóm ngành Kỹ thuật cơ khí, Hàng không và Chế tạo đứng trong nhóm 451-500; và nhóm ngành Khoa học máy tính và Hệ thống thông tin (Công nghệ thông tin) thuộc nhóm 501-550.
Trước đó, trong bảng xếp hạng các trường đại học Châu Á (QS Asia) 2018 – 2019, Trường ĐHBK Hà Nội xếp ở vị trí 261 – 270, vươn lên 30 bậc so với năm 2018.
Đại diện trường cho biết, trong giai đoạn 2017 – 2025, trường xác định sẽ phát triển theo định hướng hội nhập quốc tế, áp dụng những tiêu chuẩn chất lượng của khu vực và quốc tế, chú trọng nâng cao năng lực thực chất, định hướng theo các tiêu chí xếp hạng quốc tế.
Bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới theo lĩnh vực của tổ chức QS (QS World University Rankings by Subject – viết tắt là QS WRU by Subject) được xây dựng dựa trên 4 tiêu chí, bao gồm: uy tín trong giới hàn lâm (Academic Reputation - AR), uy tín với nhà tuyển dụng (Employer Reputation - ER), tỉ lệ trích dẫn trung bình trên một bài báo (Citations per paper) và chỉ số H-index đo lường năng suất và mức độ tác động của các công bố khoa học của đội ngũ giảng viên. Tùy theo từng lĩnh vực, trọng số của các tiêu chí sẽ khác nhau. Tiêu chí xếp hạng của QS nhấn mạnh vào đóng góp và tác động của chất lượng đào tạo của một ngành/lĩnh vực đào tạo đối với xã hội (thông qua đánh giá của doanh nghiệp, đội ngũ hàn lâm) và các đóng góp cho hoạt động nghiên cứu khoa học (thông qua mức độ trích dẫn và chỉ số H-index). |
Thúy Nga
Theo bảng xếp hạng các trường ĐH tốt nhất toàn cầu mà báo Tin tức Hoa Kỳ vừa công bố, ĐHQG Hà Nội là cơ sở giáo dục ĐH duy nhất của Việt Nam có lĩnh vực Vật lý được xếp hạng, đứng thứ 502 toàn cầu.
" alt="3 nhóm ngành Trường ĐH Bách khoa lọt top 400"/>![]() |
Ảnh: Reuters |
"Thói quen tập luyện như vậy giúp tôi chữa các vấn đề về xương sống. Tôi không muốn dùng thuốc", bà Song Lianyun nói với Pear Video, đồng thời cho biết bà thường "treo mình" trên những thanh xà này khoảng 30 phút mỗi ngày.
![]() |
Ảnh: Reuters |
Đoạn clip được đăng trên Daily Mail cho thấy, những người cao tuổi đứng trên một chiếc ghế, cẩn thận kê đầu vào giữa hai chiếc đai, một chiếc để dưới hàm còn chiếc kia để sau gáy. Sau khi mắc chiếc đai này vào thanh xà, họ sẽ đá chiếc ghế đi để người lơ lửng giữa không trung.
"Tôi thậm chí có thể ngủ một giấc trên đó. Nó rất thoải mái", bà Song nói.
![]() |
Ảnh: Reuters |
Trong khi đó, những người xung quanh lại cảm thấy sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy kiểu tập luyện này.
"Trông quá nguy hiểm và đáng sợ khi cột cổ lại như vậy", một người đàn ông nói.
![]() |
Ảnh: Reuters |
Những thiết bị kéo giãn cổ trên được cho là có thể chữa đau mỏi xương cốt. Tuy nhiên, các chuyên gia cũng cảnh báo rằng cách làm này có thể gây ra tác dụng phụ như đau đầu, hoa mắt và buồn nôn.
Sầm Hoa
" alt="Muốn chữa bệnh xương cốt, tập theo cách này ở công viên"/>![]() |
- Chị gắn bó với cây đàn bầu bắt đầu từ khi nào?
Mẹ tôi là nghệ sĩ đàn tranh, tôi được tiếp xúc trong nôi âm nhạc truyền thống, được xem mẹ và các cô chú, anh chị biểu diễn từ bé. Một lần, hai mẹ con xem hòa nhạc trên vô tuyến, mẹ hỏi thích nhạc cụ nào nhất, tôi chỉ vào cây đàn bầu vì bị thu hút từ âm thanh tới dáng hình của nó.
Gần 8 tuổi, tôi được dạy những nốt nhạc đầu tiên, sau đó được NSND Thanh Tâm chỉ dạy. Tôi học đàn bầu 15 năm và có hơn 15 năm giảng dạy, đến nay đã hơn 30 năm gắn bó với cây đàn này.
- Đàn bầu chỉ có một dây, để điều khiển nó một cách thành thạo hẳn không phải là một việc dễ dàng?
Đúng vậy. Làm quen và tiếp cận với đàn bầu không hề dễ. Người chơi phải dùng tay trái để chỉnh cao độ, không có những nốt sẵn như một số loại nhạc cụ khác. Sự khéo léo của đôi tay kết hợp với một đôi tai cảm nhận âm thanh tốt mới có thể tạo những nốt nhạc và làm chủ được cây đàn.
Việc học lúc đầu thực sự rất vất vả nhưng với nhạc cụ nào cũng vậy, ngoài năng khiếu phải khổ luyện mới có thể thành công.
![]() | ![]() |
- Kỷ niệm nào chị không thể quên gắn liền với chiếc đàn bầu?
Hồi bé, mẹ hay đèo tôi đi học bằng xe đạp. Có hôm thi học kỳ, đang đi trời đổ mưa, hai mẹ con chỉ có một chiếc áo mưa. Mẹ và tôi hy sinh chịu ướt, dùng áo mưa để bọc cây đàn.
Có nhiều lần, khán giả rơi nước mắt cảm động khi tôi chơi xong một giai điệu. Vẫn nhớ lần tôi biểu diễn 1 tháng tại Nhật Bản, có khán giả xem hết các buổi và tìm gặp tôi bằng được, bày tỏ muốn mua lại cây đàn. Tôi đành từ chối vì cây đàn giống như người bạn tri kỷ của mình. Sự đáng yêu của khán giả tiếp thêm động lực cho tôi rất nhiều.
- Đàn bầu đã khiến cuộc sống của chị thay đổi ra sao kể cả về tinh thần lẫn vật chất?
Hiện tại, tôi sống được với nghề. Đó là điều may mắn, giống như mình yêu nghề và nghề không phụ. Với đàn bầu, đào tạo học sinh đông nhưng khi ra trường làm nghề bị rơi rụng dần.
Trước đây, người theo học đàn bầu mất 15 năm, hiện tại là 10 năm. Đó là cả một sự kiên trì, quá trình học cũng sẽ có em bỏ cuộc. Sau khi ra trường, số người sống được với nghề cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi may mắn có những người thầy giỏi truyền nghề để gắn bó. Đàn bầu mang lại cho tôi nhiều thứ, nhiều nhất là những phút giây thăng hoa trên sân khấu. Hiện tại, tôi vừa giảng dạy vừa biểu diễn. Hai công việc hỗ trợ, tôn vinh nhau khiến tôi yêu cây đàn hơn bao giờ hết.
- Còn rất trẻ nhưng giành được nhiều thành tựu, chị trải qua sự khổ luyện như thế nào?
Những năm tháng đi học, có thời điểm tôi tập đàn 8 tiếng một ngày, tay sưng rộp, chảy máu. Đó không phải áp lực từ bố mẹ mà từ chính tôi vì yêu tiếng đàn bầu và quyết tâm học thành tài. Tuổi thơ của tôi gắn liền với chiếc xe đạp của mẹ. Không chỉ trên trường, mẹ còn tìm những nghệ nhân giỏi nhất xin cho tôi theo học. Thành quả hôm nay là quá trình tích lũy dày dặn.
Trong lúc đi học hay mới ra làm nghề, có lúc tôi lung lay vì thấy nghề khác hot hơn, kiếm tiền dễ hơn, được nhiều người đón nhận hơn. Nhưng khi biểu diễn ở nước ngoài, khán giả quốc tế trầm trồ, ngạc nhiên và yêu mến những cây đàn truyền thống của Việt Nam khiến tôi và đồng nghiệp có nhiều động lực hơn.
Đau xót vì nhiều tài năng phải bỏ dở
- Người thành danh, sống được với nghề như chị chỉ đếm trên đầu ngón tay, điều đó có đúng?
Tôi rất thích câu nói “yêu nghề thì nghề không phụ” vì ngẫm thấy đúng. Khi yêu cây đàn, yêu nghệ thuật truyền thống, mình sẽ đi đến tận cùng, luôn trau dồi, học hỏi để nâng cao tay nghề. Không phải khi giảng dạy, làm thầy, tôi sẽ dừng lại đâu mà phải học hỏi suốt đời.
Đàn bầu nói riêng và các môn nghệ thuật truyền thống nói chung học quá lâu, vất vả, khổ luyện nhưng không phổ biến. Những thể loại mang tính thị trường, xu hướng sẽ được đón nhận dễ dàng hơn. Từ đó, thu nhập hay đời sống kinh tế của họ cũng khá hơn so với nghệ sĩ truyền thống.
Có những ca sĩ, nghệ sĩ không theo học bài bản, chỉ làm bằng bản năng vẫn thành công, thu nhập tốt hơn các nghệ sĩ truyền thống. Thực tế phải rất yêu và tâm huyết mới theo nghề vì nhiều người rất giỏi nhưng phải bỏ dở, có cuộc sống bấp bênh, cơm áo gạo tiền làm họ bị gián đoạn, giảm nhiệt huyết.
- Có trường hợp sinh viên đặc biệt nào theo học mà chị ấn tượng?
Tôi tiếc nuối nhiều em có khả năng tốt nhưng vì khó khăn mà phải bỏ cuộc.
Nghệ thuật truyền thống không phải nghề hot, bề nổi không bằng nhiều ngành nghề khác. Với nghệ thuật truyền thống, các em ở tỉnh thường theo học nhiều hơn, học nhanh, tiếp thu tốt nhưng hoàn cảnh gia đình khiến nhiều em bỏ giữa chừng. Tôi tiếc cho những mầm non ấy, nếu được quan tâm và theo học, họ sẽ thành tài.
- Là một người chỉ dạy, truyền nghề, thấy những sinh viên không tìm được việc, cảm xúc của chị thế nào?
Trong dàn nhạc, đàn bầu luôn chỉ cần có một. Nó thường ở vị trí chính, nổi trội nên người theo học đàn bầu phải cạnh tranh cao để có được vị trí xứng đáng. Khi tốt nghiệp, những người có năng lực chuyên môn giỏi mới có thể xin vào các đoàn nghệ thuật chuyên nghiệp của Trung ương, các thành phố lớn. Còn lại có thể về các đoàn nghệ thuật của tỉnh hoặc làm giáo viên dạy âm nhạc phổ thông.
5-10 năm trở lại đây, đời sống xã hội tốt lên, nhiều gia đình cho con em đi học nghệ thuật. Các trường quốc tế, dân lập cũng mở nhiều lớp dạy âm nhạc truyền thống, tạo cơ hội cho sinh viên ra trường. Không phải ai cũng được đào tạo thành nghệ sĩ mà còn làm giáo viên, nên tôi thấy những người có năng lực vẫn sẽ có nhiều cơ hội được làm nghề.
- Truyền nghề cho các bạn trẻ, chị đau đáu điều gì trước thực trạng nghệ thuật truyền thống khó đến gần khán giả?
Tôi đã có những buổi giới thiệu nhạc cụ truyền thống Việt Nam cho học sinh một số trường quốc tế. Đó là sự phổ cập giáo dục âm nhạc rất tốt, cần phát huy. Khi được tiếp xúc và hiểu về nhạc cụ truyền thống, các em mới có những lựa chọn của mình.
Chúng tôi muốn có thêm nhiều dự án tương tự để quảng bá rộng rãi cây đàn bầu nói riêng và nhạc cụ truyền thống nói chung, có nhiều dự án biểu diễn trong nước và nước ngoài để đem nghệ thuật truyền thống tới gần công chúng hơn nữa.
Tôi cũng từng cộng tác với những đạo diễn, nhà sản xuất để làm những đêm nhạc ở nhiều dòng nhạc khác nhau. Ví dụ, đàn bầu có thể chơi nhạc trẻ, nhạc rock, jazz để đổi mới nhưng vẫn mang tính dân gian, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại để dễ tiếp cận giới trẻ hơn.
Khán giả trẻ khá hứng thú với sự kết hợp này. Một vài bạn trẻ dùng nhạc cụ truyền thống để chơi những bản nhạc trending, thu hút nhiều sự chú ý. Điều đó giúp lan tỏa tình yêu nhạc cụ dân tộc tới những người trẻ rất nhiều.
Ông xã luôn động viên tôi
- Ông xã cùng làm nghệ thuật, vợ chồng chị là điểm tựa cho nhau như thế nào trong cuộc sống?
Chồng cùng làm nghệ thuật là thuận lợi, may mắn vì sẽ cảm thông và chia sẻ nhiều hơn. Tôi thường phải công tác xa nhà, anh chăm sóc con cái, quán xuyến gia đình. Anh luôn ủng hộ, động viên vợ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tôi và chồng cùng chung chí hướng nên gặp chuyện gì, chúng tôi đều hỗ trợ, góp ý cho nhau.
Sau này, bà còn viết cuốn sách Tôi đã gửi ba đứa trẻ đến Harvardđể chia sẻ với các phụ huynh về một số phương pháp dạy con quan trọng.
Nói nhiều
Bà Phương Lị chia sẻ "nói nhiều" ở đây không phải là sự thúc giục, trách móc, mà là những lời nói yêu thương.
"Tôi thường xuyên nói mẹ yêu con với những đứa trẻ, ngay cả khi chúng đã làm điều gì đó sai, hoặc sau khi chúng bị mẹ mắng", bà chia sẻ. Thậm chí, kể cả thúc giục con làm bài tập về nhà hay cảm ơn con, bà cũng kết thúc bằng câu: "Mẹ yêu con".
Với bà, 3 chữ này như thần dược, giúp bà truyền năng lượng tích cực tới các con. Sau này, khi những đứa trẻ được hỏi, tại sao có quan hệ tốt như vậy với mẹ, họ đều trả lời: "Bởi vì mẹ yêu chúng tôi và sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là tốt cho chúng tôi".
Bà Phương Lị chia sẻ, khi bố mẹ bày tỏ yêu thương con bằng lời, chúng sẽ cảm nhận được điều đó. Tình yêu thương của bố mẹ được thể hiện bằng lời sẽ giúp cho tâm lý của trẻ cảm thấy yên tâm, an toàn và tự tin trong mọi hoàn cảnh, việc làm.
Cấm kỵ
Nhiều bà mẹ thường có thói quen mắng con: "Học không giỏi sẽ không vào được đại học"; "Đầu óc kiểu này không làm nên trò trống gì"; “Học thế này sau làm ăn được gì”,... Bà Phương Lị cho biết không nên nói những câu này với con.
“Tôi cảm thấy những câu nói này giống như một lời nguyền đối với con trẻ", bà cho biết. Việc bố mẹ luôn nhấn mạnh "con không thể" hoặc "con không làm được", sẽ khiến trẻ thiếu tự tin và không có động lực, nhanh chóng từ bỏ mục tiêu.
Trong cuốn sách Tôi đã gửi ba đứa trẻ đến Harvard, bà Phương Lị chia sẻ: "Các bậc phụ huynh đừng nói ước mơ của con là viển vông hay con sẽ không thể thực hiện được. Thay vào đó, hãy khuyến khích và nói rằng, con cần nỗ lực nhiều để đạt ước mơ đó".
Bà Phương Lị chia sẻ, có một người bạn thân tốt nghiệp tiến sĩ, sự nghiệp thành công. Người này cho rằng, thành công của bản thân xuất phát từ kỷ luật tự giác và hy vọng con trai sẽ giống mình. Vì vậy, cô đã lên một lịch trình chi tiết cho con trai từ sáng sớm đến tối muộn.
Vài ngày sau, cô đã phàn nàn với bà Phượng Lị về thái độ chống đối của cậu con trai. Dựa trên câu chuyện này bà Phương Lị cho biết, việc lập kế hoạch cho trẻ, cần phải tôn trọng ý kiến của chúng, bố mẹ chỉ đóng vai trò định hướng chứ không biến con trở thành robot.
"Ép buộc và kiểm soát trẻ là hành động không khôn ngoan. Điều kiện tiên quyết để trẻ dũng cảm theo đuổi ước mơ chính là sự tin tưởng và khẳng định của bố mẹ", bà mẹ Harvard nói.
Trải nghiệm
Bà Phương Lị cho rằng, mẹ có vai trò như một huấn luyện viên "khám phá sở thích và truyền cảm hứng cho con". Vì vậy, hai từ "trải nghiệm" mà bà nhấn mạnh đó là dạy con trải nghiệm sự bình đẳng, trải nghiệm với sự hỗ trợ của bố mẹ và khai phá tiềm năng bản thân.
Không chỉ khuyến khích con làm theo đam mê, sở thích của bản thân, bà Phương Lị luôn đồng hành và ủng hộ con trong mọi hoạt động.
Nghe con gái lớn trò chuyện về một nghiên cứu khoa học trên bàn ăn, bà Phượng Lị dành 20 ngày để tìm tài liệu, tham khảo ý kiến luật sư rồi khuyến khích con nộp đơn xin cấp bằng sáng chế.
Sau khi biết con gái thứ hai hâm mộ một nghệ sĩ trượt băng của Trung Quốc, bà đồng ý cho con thử nghiệm và hàng ngày còn lái xe đưa đến lớp, nửa đêm mới về tới nhà.
Hay khi nhận ra con trai thứ ba có năng khiếu viết lách, bà kiên trì đi làm từ lúc 5h để được tan sở lúc 15h chiều, cùng con đi trải nghiệm, lấy cảm hứng viết lách.
Bà Phương Lị cho biết, quá trình trải nghiệm đối với trẻ nhỏ, không chỉ là được khám phá mà còn mở rộng tầm nhìn.
"Đứa trẻ sẽ có nhiều kiến thức hơn, tầm nhìn rộng mở hơn, có thể làm rất nhiều việc người khác không thể làm. Qua đó, trẻ cũng tin bản thân có thể làm mọi thứ nếu như dám trải nghiệm", bà Phương Lị nói.
Nhờ có phương pháp dạy con khoa học, bà Phương Lị đã đưa con gái thứ 2 từng trượt dài vì kết quả học tập kém, con trai từng suýt bị đuổi học vì tiếp thu chậm lần lượt vào đại học Harvard.
An Dương
Trong tập này, NSND Hồng Vân và nhà báo Lại Văn Sâm cùng một đội, 3 thành viên còn lại thuộc đội thứ hai. Các thành viên có cơ hội trải nghiệm học thêu, mặc trang phục, học nấu ăn và học thuộc bài hát của người bản địa.
"Tôi thấy thích thú lắm. Trải nghiệm nấu món Mèn Mén rất gần gũi. Tôi như được quay trở lại ngày xưa. Tôi trông cũng ra dáng là người đàn ông của gia đình đó chứ", nhà báo Lại Văn Sâm chia sẻ.
NSƯT Kim Tử Long chứng tỏ bản thân là một người rất khéo tay khi học thêu từ người bản địa rất nhanh. Tuy nhiên, anh lại gặp khó khăn trong việc mặc trang phục truyền thống của người bản Lô Lô.
Sau một ngày nhiều thử thách, 5 thành viên đốt lửa, quây quần bên bữa tối. NSƯT Kim Tử Long kể kỷ niệm không bao giờ quên khi đi diễn cổ nhạc tại Mỹ. Sau khi biểu diễn, một vị đạo diễn Mỹ đã tới gặp anh và hỏi về cải lương. Vị khán giả này nói một câu khiến Kim Tử Long vô cùng hãnh diện: "Chúng tôi có thể bắt chước nhiều loại nhạc khác nhưng chắc chắn đất nước tôi không bao giờ bắt chước được loại nhạc bạn hát".
Kim Tử Long tiết lộ đã mua được một căn nhà nhờ biểu diễn một bài cải lương duy nhất là Tình anh bán chiếu. Tiết lộ của nam nghệ sĩ khiến những người bạn đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Clip Kim Tử Long hát bài cải lương ''Tình anh bán chiếu'':
NSƯT Kim Tử Long mua được nhà chỉ nhờ 1 bài cải lương 'Tình anh bán chiếu'