当前位置:首页 > Công nghệ > Nhận định, soi kèo Chicago Fire vs Saint Louis City, 07h00 ngày 10/5 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Lazio vs Sociedad, 03h00 ngày 24/01: Điểm tựa Olimpico
Tôi thừa nhận rằng vấn đề ban đầu xuất phát từ phía tôi. Sau sinh tôi rất mệt mỏi, áp lực con cái khiến tôi không còn hứng thú gần chồng. Cộng thêm với việc cơ thể thay đổi rất nhiều từ khi sinh cháu thứ hai khiến tôi không còn cảm thấy mình hấp dẫn, rất tự ti khi đến gần chồng.
Dù nhiều người nói với tôi rằng "tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh", nhưng tôi vẫn lo sợ mỗi khi chồng chạm vào những vùng cơ thể nhiều mỡ của tôi, tôi tự hỏi không biết anh ấy đang cảm thấy thế nào. Có nhiều lúc anh ấy lẳng lặng làm phần việc của mình nhưng tránh nhìn vào ánh mắt vợ, tôi nghĩ rằng bản thân anh cũng nhận ra tôi không còn hấp dẫn nữa.
Trong một thời gian tôi không muốn đến gần chồng. Chồng tôi biết rõ về những cảm xúc đang diễn ra trong tôi, nhưng anh không làm gì để tôi cảm thấy tốt hơn cả. Tôi cứ nấu ăn và dọn dẹp, chăm con, đó là cuộc sống của tôi.
Thiếu gần gũi vợ chồng khiến chúng tôi bắt đầu cãi cọ nhiều hơn. Giờ con tôi đã được gần 5 tuổi, cảm hứng tình dục của tôi đang dần trở lại nhưng chồng lại không còn hợp tác như xưa.
Ban đầu anh cầm gối ra sofa nằm xem đá bóng rồi ngủ luôn ngoài đó, hay cố tình vào ngủ rất muộn khi tôi và con đã ngủ rồi. Cuối cùng thì anh mang luôn chăn gối sang phòng khác vì lý do ngủ bên phòng chúng tôi chật quá khi giờ đã có 2 đứa con.
Chồng tôi không ngoại tình, nhưng chúng tôi hoàn toàn không còn quan hệ vợ chồng dù mới ở tuổi ngoài 35. Sở dĩ tôi nói chắc được rằng anh ấy không ngoại tình là vì giai đoạn này cả hai chúng tôi đều ở nhà, anh ấy không đi đâu, gặp ai cả. Nhưng về lâu dài tôi không biết cuộc hôn nhân của mình sẽ tới đâu khi hiện thời chúng tôi như hai người sống chung trong nhà trọ, không âu yếm, không kết nối cảm xúc, ngày càng dễ nổi nóng với nhau và cãi nhau nhiều hơn.
Theo Dân trí
Chồng tôi không có nhiều nhu cầu. Và anh chỉ gần gũi khi có nhu cầu.
" alt="Sống chung nhà nhưng vợ chồng tôi không còn chung giường nữa"/>Sống chung nhà nhưng vợ chồng tôi không còn chung giường nữa
Thân thế bà Mùi héo mòn vì những nỗi cực khổ, oan nghiệt đã qua.
Bà không nhớ mình đã đi ở cho biết bao nhiêu nhà, nhận bao nhiêu bố mẹ nuôi, anh em nuôi nhưng rốt cục không ai đối xử với bà giống như đối xử với một con người. Khi được nhận nuôi để đi chăn trâu cho một nhà địa chủ, khi ấy mới còn là một cô bé con, trong một lần để trâu ăn lúa, đằm xuống ruộng bà đã bị phạt cắt một góc tai với lý do: “Mày để trâu ăn lúa nhà tao như thế, mày không có gì để đền tội thì tao xin mày tí tai uống rượu”. Nói là làm, lão địa chủ cầm con dao phăm phăm xông tới đẩy bà ngã rồi đè bà ra cắt tai bà
Bà đau đớn đến lịm đi. Khi tỉnh dậy, thấy những giọt máu còn chưa kịp khô rơi xuống nền đất, bà mới biết mình vẫn còn sống. Đêm ấy bà lại bỏ đi tìm một nơi khác mà ở đó không bị ăn cơm chan máu, không bị cắt tai… Nhưng trớ trêu thay, bà toàn được nhận nuôi trong những căn nhà quỷ ác. Do bị bỏ đói lại bắt làm việc nhiều, có hôm bà lả đi nhiều lần phải ngủ ngoài đống rơm.
Đêm, bà trốn vào nhà ăn cơm nguội thì bị chủ nhà bắt gặp. Lần này, hình phạt bà phải chịu đựng còn kinh hoàng hơn những lần trước. Bà chảy nước mắt nhớ lại: “Chúng ác lắm, không phải là người nữa. Chúng phạt tôi ăn cơm, đã vậy phải ăn hết một nồi cơm trắng. Nếu không ăn hết, chúng bắt tôi ăn phân. Chúng bắt những con vật lạ dính toàn mùi hôi thối cho bò vào người tôi. Chúng còn bắt tôi ăn phân người rồi cười hả hê sung sướng”, bà Mùi gạt nước mắt nhớ lại.
Bị ép làm nô lệ tình dục với chồng ngoại quốc
Những tưởng khi lớn lên, bà sẽ bớt khổ nhưng không, từ khi được nhận làm em nuôi trong một gia đình nọ, chuỗi khổ đau của cuộc đời bà lại tăng gấp ngàn lần. Làm em nuôi trong một gia đình, bà phải nghe theo toàn bộ sự sắp đặt của chị nuôi.
Trước khi bị chị nuôi là bà Nguyễn Thị Bé lừa bắt lấy chồng ngoại quốc, bà Mùi làm công nhân đường sắt. Bị chị nuôi ép đi lấy chồng bà cũng không biết phải làm sao nên đành nghe theo sự sắp đặt của chị nuôi. Bà không biết người mà bà gọi là chị đó đã âm mưu bán bà cho một người ngoại quốc. Bà kể lại: “Bà ấy lừa đưa tôi lên tận nông trường Ba Vì rồi ép làm đám cưới với một người Tây".
"Chỉ nói năm câu ba điều trong lễ cưới, tôi đã làm vợ của người ta. Tôi không biết gì tiếng Tây nên hết sức lo sợ nhưng bà ấy một mực ép tôi lấy chồng, không cho tôi về nhà. Ông chồng Tây này lúc nào cũng đòi hỏi tôi phải phục vụ, chiều hắn bất kể lúc nào hắn có nhu cầu. Từ khi bị ép lấy hắn, không đêm nào tôi được ngủ yên. Được 3 tháng, sợ quá, tôi bỏ đến Hải Phòng nhưng không hiểu sao ông ấy tìm ra và bắt tôi về”.
Từ khi quay về, bà vẫn tiếp tục chịu cảnh làm nô lệ tình dục, làm thú vui tiêu khiển cho ông chồng bất đồng ngôn ngữ. Chồng bà vì ham muốn quá cao, ngay cả khi bà sắp sinh con cũng vẫn đòi hỏi nên đứa con đầu bà sinh non 2 tháng. Bà lo sợ đứa con có mệnh hệ gì nhưng may mắn con bà không sao.
Bà cho biết có những hôm đi làm đồng về mệt mỏi, người còn lấm lem nhưng nếu chồng bà đòi hỏi thì bà cũng không thể trốn đi đâu được. Có nhiều lần, bà chịu đòn của chồng như đòn thù ngay trên giường. Chín năm chung sống với chồng Tây, bà sinh được 3 người con. Bà lần lượt đặt tên 3 người con là: Bình, Đường, Chiến.
Ông chồng bà bị bệnh xơ gan cổ chướng, đi khắp các bệnh viện chữa trị nên rất tốt kém nhưng cuối cùng cũng không qua khỏi. Chồng qua đời, bà ở vậy nuôi các con khôn lớn, dựng vợ cho các con. Nhưng một lần nữa, nỗi đau xót lại đè lên tấm thân gầy của bà khi người con trai thứ hai bị bệnh hiểm nghèo qua đời sớm. Bà thổn thức trong nước mắt ngẫm về cuộc đời mình chưa bao giờ được bình yên, suôn sẻ.
Khổ từ tấm bé, nụ cười dường như không mấy xuất hiện trên khuôn mặt bà. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải đi ăn nhờ ở đậu tới khi lấy chồng lại bị đày đọa cả về thể xác lẫn tinh thần, bà dần héo mòn, xơ xác. Hiện nay, bà Mùi đang sống trong Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Phú Thọ mà không sống với các con vì bà sợ làm phiền con cháu.
Với bà cuộc sống trong Trung tâm bảo trợ là sung sướng nhất từ trước tới nay. Trong căn phòng nhỏ có phần lãnh lẽo đó, bà vẫn sống nốt tuổi già với những người bạn già cùng suy nghĩ không muốn làm phiền con cháu. Ánh mắt bà nặng trĩu, nhìn xa xăm trong vô định nhưng dù sao nơi đây cũng là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc đời đầy khổ đau, bất hạnh của bà.
(Theo NĐT)" alt="Bà cụ kể về 9 năm làm nô lệ tình dục cho... chồng Tây"/>Đọc bài “Con lười ăn thì cứ đè ra mà tống vào miệng!” của chị Ngọc Ánh tôi thật không đồng tình với cách cho con ăn của mẹ này. Mẹ bóp mũi, phùng mang trợn mắt dọa bắt con ăn chẳng khác nào mẹ mìn, mẹ nhẫn tâm và độc ác với con quá. Đành rằng bữa ăn là rất quan trọng với trẻ, nhưng cũng đừng nên quá cứng nhắc ép bé ăn những thứ mà bé không thích và quan trọng là đừng dùng bạo lực với con mình từ tấm bé như thế.
Khi trẻ lười ăn, các mẹ nên tìm hiểu nguyên nhân rồi tìm biện pháp khắc phục chứ không nên ép trẻ ăn một cách máy móc như thế. Trẻ lười ăn có rất nhiều lý do, nhưng lý do chủ yếu nhất vẫn là bé không thích ăn món đó. Như bé nhà tôi rất lười ăn cơm và cháo nhưng con lại rất thích ăn mì tôm và bánh mì. Tôi biết vậy nên không ép con ăn cơm, tôi chọn loại bánh mì nhiều dinh dưỡng cho con ăn kèm với thịt, rau.
Hoặc thỉnh thoảng tôi sẽ phải thỏa thuận với con là “bữa này con ăn cơm thì bữa sau con sẽ được ăn mì tôm hoặc bánh mì”, tôi cũng nói cho con hiểu là cơm quan trọng với cơ thể như thế nào, và khuyên con nên ăn cơm chứ không bao giờ ép. Tôi cũng hay hỏi con thích ăn gì và nấu theo yêu cầu con, mỗi lần như vậy con ăn rất nhiều. Ngoài ra, tôi cũng thường để ý, tìm hiểu các chất dinh dưỡng trong món bé không thích để thay thế bằng các món bé thích ăn chứa các chất tương tự, nếu thiếu nữa thì cho bé uống sữa công thức và sữa tươi.
Tôi đã nuôi con theo cách này, không ép con ăn, để bé ăn bao nhiêu bé muốn và ăn những gì bé thích. Giờ con đã được 3 tuổi, nặng 14kg, cao 96cm, so với các bé trai cùng xóm thì con mình còn cao nhỉnh hơn một chút. Trộm vía con rất lanh lợi và ít khi ốm vặt.
Quả thực nhìn hàng xóm cứ cầm bát cơm rồi bế rong con từ đầu phố đến cuối phố cho ăn tôi thấy rất phản khoa học. Cho bé ăn rong như vậy cơm vừa nguội, vừa dễ nhiễm khuẩn, con ăn sẽ không vừa miệng dẫn đến lười ăn. Có bố mẹ vì thế mà quát nạt con, dọa con, thậm chí là đét đít, bóp mũi bắt con vừa ăn vừa khóc. Tội các con lắm. Người lớn còn kén ăn, huống hồ trẻ con. Hãy cứ để các con ăn món mà các con thích, không ăn thì đừng ép.
Các mẹ đừng vội thanh minh là con không ăn thì sẽ không đủ chất, con sẽ còi, ốm yếu. Ở phương Tây chả ai ép con ăn như thế mà các con vẫn khỏe mạnh, thậm chí cao lớn hơn người Việt đó thôi. Bởi lẽ bữa ăn của họ hợp lý, đủ dinh dưỡng chứ không phải ăn cho có số lượng. Thế nên các mẹ thông thái thì nên thiết kế bữa ăn cho con mình đủ chất, sao cho bé thích ăn.
Độc giả Lê Giang
Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả
BẠN NGHĨ GÌ VỀ QUAN ĐIỂM NÀY? MỌI Ý KIẾN XIN GỬI THEO MẪU PHẢN HỒI DƯỚI ĐÂY HOẶC EMAIL:[email protected]!TRÂN TRỌNG CẢM ƠN! |
Nhận định, soi kèo Al Shabab vs Al Khaburah, 22h30 ngày 24/1: Bỏ xa đối thủ
Thực tế, không phải ai cũng có tình yêu với sự học lớn lao như vậy. Nhiều người học chỉ để lấy cái bằng rồi mau chóng ra đi làm kiếm tiền. Với họ, thành công của một người được quyết định trên số tiền người đó có thể kiếm được. Nhân đây, tôi cũng muốn đóng góp một số ý kiến gửi đến quý độc giả VnExpress xung quanh chủ đề trọng kiến thức hay trọng tiền bạc?
Thứ nhất, việc học để nâng cao kiến thức, nâng cao kỹ năng, kinh nghiệm cho bản thân là điều mà những người đam mê học, xem trọng tri thức luôn mong muốn. "Học, học nữa, học mãi" chính là như vậy. Với những người như vậy, học không bao giờ là đủ, thậm chí càng học họ càng thấy mình kém cỏi.
Nếu bạn có điều kiện (tài chính và tố chất) để học cao lên cao, thì tôi nghĩ bạn cứ nên tiếp tục với sự lựa chọn của mình, không việc gì phải quan tâm đến những lời đánh giá của người khác. Những người đang chỉ trích bạn "học nhiều mà không biết kiếm tiền" đơn giản là vì họ không đứng ở lập trường, tư tưởng của bạn. Những người đó quan trọng tiền bạc hơn kiến thức nên không thể hiểu được trí hướng của những người ham học.
Ở đây, chúng ta phải hiểu rõ một thực tế là học càng cao, càng chuyên sâu, bạn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cũng có thể không. Chẳng có gì đảm bảo học càng nhiều thì càng giỏi kiếm tiền cả. Có rất nhiều người không được học hành tử tế mà vẫn có thể vươn lên làm chủ, kiếm nhiều tiền. Nhưng xét cho cùng, tiền nhiều để làm gì, mỗi ngày bạn cũng chỉ ăn có ba bữa thôi phải không?
>> 15 năm lương cao vẫn không bằng bạn bè có bằng cấp
Đương nhiên, có nhiều tiền thì cuộc sống của bạn sẽ thoải mái hơn, tiêu pha không phải đắn đo, lo nghĩ. Nhưng điều đó hoàn toàn khác với việc chạy theo đồng tiền một cách mù quáng, đến độ xem thường học vấn và những người học cao. Tôi muốn nhấn mạnh rằng, mỗi người có một quan điểm sống riêng: có người cần nhiều tiền, cũng có người cần tri thức. Đây hoàn toàn là hai con đường khác nhau, đúng với người này nhưng chưa chắc đúng với người khác.
Thế nên, chúng ta nên tôn trọng suy nghĩ của mỗi người thay vì chỉ trích, chê bai ai đó khác mình. Mỗi con người sinh ra vốn đã khác nhau, do đó nhận thức, hành động, suy nghĩ... tất cả đều không thể giống nhau. Chấp nhận sự khác biệt cũng là một cách để bạn học cách tôn trọng quan điểm của những người xung quanh.
Thứ hai,cơ chế chính sách ở mỗi quốc gia mỗi khác biệt. Có xã hội trọng người tài, người có năng lực thực sự, cũng có xã hội trọng bằng cấp. Ở nước ta thế nào là tùy vào suy nghĩ của các bạn, tôi không dám khẳng định điều gì. Có điều, xã hội nào cũng luôn coi trọng người có học.
"Học cao, học nhiều, bạn chưa chắc đã làm tốt", đó là quan điểm của những người thực dụng. Đối với họ, học đến thế là quả đủ để kiếm tiền rồi. Nhưng nếu không học, học ít thì có gì đảm bảo là bạn sẽ làm tốt không? Tôi nghĩ có nhưng số này không nhiều trong xã hội.
Bạn học cao nhưng chỉ kiếm được ít tiền. Nhưng những người kiếm tiền giỏi liệu có thực sự vui vẻ, hạnh phúc với cuộc sống của họ không? Hay lúc có nhiều tiền, họ lại muốn đầu tư cho học vấn, kiến thức của bản thân, để không bị trở nên lạc hậu, lỗi thời?
Tóm lại, học cao hay thấp, tiền nhiều tiền ít không quan trọng. Mỗi người một quan điểm, không cần bận tâm đến suy nghĩ của người khác cho mệt thân. Người ta sẽ không sống thay bạn được nên cứ làm điều mình thích và cho là đúng.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="Lầm tưởng 'học nhiều không bằng kiếm tiền giỏi'"/>“Hai đứa đều từ những vùng quê đi lên nên luôn cố gắng để sống vững vàng tại thành phố. Bọn mình tính toán chuẩn bị mua nhà trả góp, kết hôn rồi ổn định cuộc sống.
Gia đình hai bên đã đi lại với nhau cả rồi. Bố mẹ anh rất ưng mình. Cứ vài ngày bác gái lại gọi điện tâm sự chuyện ở quê. Mình cứ nghĩ cuộc sống như vậy là đủ thỏa mãn”, cô gái kể.
Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, có một thời gian cô nhận thấy bạn trai mình kỳ lạ. Anh ta lơ là với cô, suốt ngày vò đầu bứt tai và tỏ ra vô cùng lo lắng. Cô hỏi thì anh ta bảo không có vấn đề gì. Tuy nhiên, nhìn anh ta như thế thì làm sao mà bình thường cho được.
“Mình cũng nói với anh có chuyện thì cứ trao đổi hai đứa cùng giải quyết sẽ nhanh hơn. Và rồi một buổi tối, anh ấy muốn nói chuyện với mình. Anh đột nhiên bảo chia tay đi và khóc lóc bảo đã làm chuyện có lỗi với mình.
Lúc đó mình hoang mang vô cùng, không hiểu lí do vì sao. Anh ấy thú nhận đã lỡ khiến cho một cô ‘em gái’ đồng nghiệp mang thai. Sau đó, anh ta còn bảo rằng tại mình đi công tác suốt nửa tháng, vì cô đơn nên anh và cô kia đã ‘lỡ’. Mình nghe xong mà từ choáng váng, buồn bã đến nổi giận đùng đùng. Bây giờ anh ta ngoại tình xong lại còn đổ lỗi cho mình. Mình tức điên, đuổi anh ta ra khỏi nhà và tuyên bố chia tay", cô nhớ lại.
Ngay sau đó, cô cũng nói chuyện với gia đình mình. Bố mẹ cô vô cùng tức giận. Mẹ chồng "hụt" gọi điện khóc liên tục bảo rằng bác cũng không ngờ con trai mình như thế.
Suốt một thời gian tiếp theo đó, cô vẫn chìm trong nước mắt và đau khổ vô cùng khi mối tình 6 năm lại kết thúc theo cách thức chẳng ai tưởng tượng được.
"Cô 'em gái' đó của anh ta mình biết. Trong mấy lần nói chuyện trước đó, tần suất anh ta nhắc đến tên cô ấy khá nhiều nhưng mình lại không chú tâm. Có lẽ cả hai đã có tình cảm với nhau từ trước, chỉ chờ cơ hội là tiến đến thôi. Phải mất đến 2 tháng mình mới bình thường trở lại rồi đi làm, bắt đầu cuộc sống mới", cô kể.
Thế nhưng cuộc đời chẳng ai lường trước được tất cả. Chỉ 5 tháng sau khi chia tay nhau, một ngày nọ, anh chàng người yêu lại nhắn tin, gọi điện đến cho cô. Anh ta nói rằng mình đã sai lầm khi làm ra tất cả mọi chuyện. Bây giờ trong lòng chỉ có sự hối hận khôn cùng. Anh ta đã bị lừa bởi cô gái kia trong lúc qua lại với anh ta cũng có một anh bạn trai khác nữa.
Cô nhớ lại: "Mấy đêm liền anh chàng tình cũ cứ liên tục 'dội bom' điện thoại mình. Từ những cuộc kể lể chắp vá, mình biết được câu chuyện như sau. Hóa ra, anh ta sau khi đến với cô kia thì cưng chiều hết mực.
Hai bên gia đình cũng chuẩn bị cho chuyện cưới xin. Vậy mà một hôm, anh ta lại đọc được những dòng tin nhắn của cô ả cùng người đàn ông khác về chuyện cái thai. Hóa ra đến cô ấy cũng không biết đứa con trong bụng là của ai nên quyết tâm bám lấy người yêu cũ của mình 'ăn vạ'.
Sau khi cả hai làm ầm ĩ lên thì gia đình anh ta không đồng ý cho cưới nữa. Đợi đến lúc đứa bé trong bụng lớn hơn, đi chọc ối xét nghiệm thì mới biết không phải con anh ta. Bây giờ anh ta mới chán nản, quay sang muốn nối lại tình xưa với mình.
Lúc đó mình cảm thấy hả hê lắm. Đây rõ ràng là quả báo dành cho kẻ phản bội rồi. Mình nói luôn: 'Anh mơ giữa ban ngày đấy à. Rời xa được anh tôi cảm thấy cuộc sống trong lành hơn biết bao nhiêu. Tự nhìn lại mình đi nhé'. Nói xong mình block, chặn số điện thoại", cô kể.
Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy đến. Kẻ phản bội rất khó để nhận về kết thúc tốt đẹp cho chính mình!
Theo Gia đình & Xã hội
Cuộc hôn nhân của chúng tôi mới kéo dài 3 năm nhưng tôi đã phải rơi rất nhiều nước mắt.
" alt="Bỏ vợ sắp cưới vì lỡ khiến 'em gái mưa' mang thai, người đàn ông nhận quả báo đến sớm"/>Bỏ vợ sắp cưới vì lỡ khiến 'em gái mưa' mang thai, người đàn ông nhận quả báo đến sớm