Tối nay trên trời không trăng cũng không sao,ệnPhụngVũTrầnTriềnay có mưa không chỉ có tầng tầng lớp lớp những áng mây màu hồng giận dữ bao phủ Hoàng Thành.
Có tiếng cánh dơi đập mạnh mẽ, dưới một căn phòng cũ nát nằm liền kề những căn phòng ẩm thấp khác, bất chợt có tiếng bước chân người.
Thông qua ánh đèn lồng chập chờn, có thể mơ hồ nhận ra ba cái bóng đen mặc hắc y đang lặng lẽ tiến vào một căn phòng. Liền sau đó một người tiến đến một chiếc hòm cũ kỹ mở lên, lôi ra một thứ gì đó mà nếu có một ai khác ở đó chứng kiến sẽ phải kinh hãi mà ngất đi. Bởi thứ mà người kia lôi ra chính là một con người, nhưng với một bộ dạng, một hình hài không còn là một con người bình thường nữa.
Cái vật dị dạng kia nằm nhúc nhích dưới đất, thi thoảng thé lên vài tiếng kêu thảm thiết không hề có một chút sức lực nào.
Cái người đứng giữa liền hất hàm, ngụ ý bảo người vừa mở chiếc hòm kia quay lại rồi đem đến một thứ gì đó cho dị nhân ở dưới nền đất kia.
Một chén cháo.
Tất nhiên chén cháo đó cũng không phải là một chén cháo dành cho người, có khi đến cả thức ăn cho chó cũng không bằng.
Chỉ nghe một âm thanh sắc lạnh mà trầm ổn phát lên giữa căn phòng cũ nát đó: "Hôm nay bọn người chúng ta lại đến thăm ngươi đây? Ngươi có thấy vui không?"
Cái người dị nhân dưới kia nằm thở dốc, dường như không vì lời nói kia mà quan tâm một chút nào.
Lại nghe cái âm thanh sắc lạnh kia vang lên, lần này có chút chán ghét xen lẫn trong đó: "Bị hành hạ bao lâu nay rồi mà vẫn ngu xuẩn đến như thế!"
Đoạn người đó nhìn về phía cái người đang cầm chén cháo, gấp gáp nói: "Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau cho tiện nhân đó ăn?"
Chỉ nghe người kia "dạ" một tiếng, chén cháo kia đã được đổ mạnh bạo vào cuống họng của dị nhân, còn rơi vương vãi xuống cổ và quần áo của ả ta trông thật gớm ghiếc vô cùng. Người kia đổ chén cháo xong liền đẩy ả dị nhân ngã sõng soài xuống nền đất, chỉ một lúc sau đã thấy thân người dị nhân quằn quại đau đớn lăn lộn không thôi.
Cái người ra lệnh kia liền chán ghét nói: "Đúng là không biết điều!"
Cái người đứng bên cạnh cô ta liền tiến tới chỗ dị nhân gặng hỏi: "Ta hỏi ngươi một câu! Nếu đúng thì gật đầu, có nghe rõ chưa?"
Dưới đất bây giờ chỉ toàn là tiếng rên rỉ đau đớn của ả dị nhân.
Người kia liền hỏi: "Chén canh đó hoàn toàn là do ả tiện nhân kia đứng sau giở trò có phải không hả?"
Chẳng thấy một chút hồi đáp nào của dị nhân dưới kia. Cái người ra lệnh liền có chút chán ghét: "Ngày đó ngươi bị móc hai mắt, lưỡi bị cắt, tay chân bị nghiền nát. Nhưng rõ ràng là tai không hề bị đâm điếc, bây giờ lại giả như không nghe thấy? Ngươi là đang muốn chết sao?"
Người đưa cháo càng đạp mạnh hơn vào người dị nhân: "Đồ tiện tì, như thế này rồi còn tỏ ra cứng rắn! Tiếc là ngươi có muốn chết cũng không được. Cũng đã được nửa năm rồi nhỉ? Nửa năm nay ngươi ngày ngày phải ăn chén cháo đoạn trường này để chịu nỗi đau đứt từng đoạn ruột, xem bộ ngươi vẫn còn chịu đựng được nhỉ?!"
Cái người ra lệnh nhìn ả ta lăn lộn hồi lâu, rốt cuộc cũng chán ghét mà nói: "Bỏ đi, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên ả ta cứng đầu như vậy!”
Người dị nhân kia bất lực bị nhét vào trong chiếc hòm cũ nát, dường như đau đớn quá mà lăn lộn trong ấy, làm phát ra âm thanh "cọt kẹt" nghe thật rùng rợn. Cả ba người kia cũng lặng lẽ rời đi, bỏ lại một dãy phòng cũ nát thê lương!
Trong Cấm Thành rộng lớn xa hoa kia thì ra cũng có một chỗ đáng sợ đến như vậy!
***
Canh Tý, Vương phủ Hưng Nhượng vương Trần Quốc Tảng.
Bên ngoài đêm đã khuya, từng đợt gió đuổi bắt nhau ghé qua khung cửa sổ ai oán. Cơn hoảng sợ làm Nguyên Ninh chợt tỉnh dậy, bên tai nàng là tiếng mưa đập vào mái ngói phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, giống như tiếng một đứa trẻ nào đó lặng lẽ chơi trò tung hứng đá trên nền gạch, từng tiếng từng tiếng một khẽ chạm vào lồng ngực của nàng. Có chút lạnh lẽo thoáng qua bên vai, nàng bất giác thấp giọng gọi: "Tố Liên!"
Tố Liên nãy giờ nghe tiếng mưa rơi đã kịp tỉnh giấc, giữa lúc nàng đang loay hoay đóng cửa sổ lại thì nghe tiếng chủ nhân mình gọi, liền khẽ trả lời: "Tiểu thư..."
Nguyên Ninh trong lòng bất an hỏi: "Muội có nghe thấy tiếng gì không?"
Tố Liên lúc này mới tiến về phía chiếc giường, nàng nhìn thấy thần sắc của Nguyên Ninh lo lắng như vậy, liền ấm giọng nói: "Xuân qua hạ tới, bên ngoài bây giờ là tiếng mưa đầu hạ! Nô tỳ vừa mới đóng cửa sổ lại để tránh hơi lạnh tiếp tục thấm vào phòng!"
Nguyên Ninh với tay nắm chặt lấy cánh tay của Tố Liên kéo nàng ta quay lại: "Ta vừa mơ thấy tỷ tỷ!"
Tố Liên cả kinh, liền thấp giọng nói: "Ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, tiểu thư đừng nghĩ ngợi nữa, hãy nhắm mắt ngủ đi!"
Nguyên Ninh thả lưng đặt xuống nệm thất thần nói: "Trong mơ ta đuổi theo tỷ tỷ, nhưng mà bất luận ta có chạy nhanh đến đâu thì cũng không đuổi kịp tỷ ấy. Bỗng chốc đột nhiên phía trước có ánh sáng chói loà, tỷ tỷ quay đầu lại mỉm cười với ta rồi theo thứ ánh sáng đó mà biến mất! Muội xem đấy có phải là giấc mơ không tốt lành gì không?”
Tố Liên nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Nguyên Ninh, thiết tha nói: "Tiểu thư! Tiểu thư đừng nghĩ ngợi lung tung! Đại thư bây giờ đã đến một nơi an yên rồi, tiểu thư chỉ là nhung nhớ đại thư quá nhiều mới nằm mộng thấy người thôi!”
Nguyên Ninh đột nhiên nắm chặt tay Tố Liên, gấp gáp hỏi: "Có thật chứ? Tỷ tỷ bây giờ đã an yên rồi sao?”
Tố Liên mỉm cười gật đầu: "Là thật!"
Nguyên Ninh cười nhẹ nhàng, nụ cười như hoa mai lung lay trong gió: "Thế thì thật tốt!”
Tố Liên gật đầu kéo tấm chăn lên quá cổ để giữ ấm cho Nguyên Ninh, cười ôn nhu nói: "Tiểu thư nhắm mắt ngủ đi ạ! Ngày mai là ngày trọng đại của người!"
Nguyên Ninh lẩm bẩm: "Ngày mai ư?"
Tố Liên lặng lẽ gật đầu. Nguyên Ninh cười lạnh lẽo: "Ta biết rồi!"
Bất chợt có tia chớp rực lên, tiếng sấm cũng kéo đến ngay sau đó. Tố Liên liền đến bên cửa sổ đóng lại. Bên ngoài mưa rơi càng nặng hạt hơn, giống như trút hết tất cả lượng nước đã tích trữ bấy lâu nay mà đổ cuồn cuộn xuống mặt đất.
Cơn mưa như làm người ta dễ cảm thấy buồn ngủ hơn, Nguyên Ninh nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ, trong vô thức mộng mị chỉ thấy hoa mai rụng tàn, cánh mai tả tơi nằm run rẩy dưới đất.
***
Sáng hôm sau, Tố Liên hầu hạ Nguyên Ninh rửa mặt súc miệng, sau đó nhẹ nhàng dìu nàng bước lại bàn trang điểm chải tóc. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn vào gương, chợt thấy trong kia ngoài bản thân ra còn có một nhân ảnh quen thuộc. Chiếc gương đồng mờ ảo soi rọi những nếp nhăn trên mặt nhân ảnh kia, phảng phất một sự thật rằng người đó gần đây đã trở nên già đi, trong nụ cười hiền hoà kia rõ ràng cũng đang thấp thoáng một tia đượm buồn. Nguyên Ninh quay đầu nhìn lại, mẫu thân của nàng đã đứng đó tự bao giờ.
"Mẫu thân!"
Tố Liên né sang một bên, Hưng Nhượng Phu Nhân đưa tay nhận lấy chiếc lược bằng lục ngọc trong tay của Tố Liên mỉm cười: "Nữ nhi của ta đúng là khả ái vô cùng!"
Đúng vậy, nữ nhi của bà là báu vật, là thứ có đổi bằng kim ngân châu báu cũng không đành. Nhưng mà dẫu bà có trân quý đến đâu, nữ nhi của bà cũng phải có một ngày rời xa, đến một nơi đã định sẵn có thể nói là thân quen, cũng có thể nói là xa lạ. Trong một khoảnh khắc thoáng qua thật nhanh, dường như bà sực nhớ lại rằng bản thân mình không phải chỉ có một nhi nữ là Nguyên Ninh. Nhưng cũng trong một khoảnh khắc thật nhanh đó, có một tia đau đớn thôi thúc bà hãy đừng nghĩ đến.
Nguyên Ninh liếc mắt nhìn mình trong gương, đáy lòng chợt thắt lại mà thấp giọng nói: "Nhờ ơn dưỡng dục mười sáu năm qua của phụ mẫu mà con mới có ngày khôn lớn thế này! Chỉ tiếc là..."
Hưng Nhượng Phu Nhân chau mày, thở dài một tiếng: "Chỉ tiếc con sắp sửa không còn là nữ nhi của ta nữa. Bắt đầu từ ngày hôm nay con sẽ chính thức trở thành phi tử của Quan gia, mang trong người thân phận tôn quý!"
Cụ Cải 110 tuổi vẫn nhận ra Tùng Dương, luôn tự hào về chắt của mình.
Cá nhân Tùng Dương có nhiều kỷ niệm đẹp bên cụ của mình. Thời thơ ấu, vì bố mẹ sang Nga nên Tùng Dương thường xuyên sống với ông nội và 2 bác ruột ở Bắc Giang. Cụ Cải biết chắt đang ở nhà con gái nên thường lên thăm, luôn nhận trông Tùng Dương. Những ngày ông bà Tùng Dương vắng nhà, cụ Cải trực tiếp chăm sóc, lo cơm nước, tắm rửa cho anh. Ấn tượng của anh về cụ ông là người rất khắt khe song cũng rất giàu tình cảm với cháu chắt. Ngược lại, cụ Cải luôn luôn tự hào về Tùng Dương.
Kỵ ông và chút Mạc Lam cách nhau 105 tuổi vẫn gần gũi, yêu thương.
Vào thăm kỵ ông sáng 25/2, bé Voi rất vui, ngoan ngoãn chơi và ôm lấy kỵ Cải. Tuy mới hơn 5 tuổi, bé Voi rất tình cảm tự tay đưa hết tiền mừng tuổi của mình cho kỵ. Tùng Dương thấy ấm lòng trước sự yêu thương kỵ ông và chút cách nhau 5 thế hệ có thể gần gũi, yêu thương nhau như vậy.
Tùng Dương, Trọng Tấn và Tấn Minh hát 'Một nét ca trù ngày xuân':
Cẩm Loan
Ảnh: NVCC
Mỹ Linh, Thanh Lam, Tùng Dương hội tụ trên sân khấu đêm Giao thừa
Những cái tên hàng đầu làng nhạc Việt sẽ thắp sáng đêm cuối cùng của năm 2020, xua tan không khí ảm đạm do ảnh hưởng từ dịch Covid-19 với màn trình diễn rực rỡ và đầy màu sắc mang tên Tết Ánh Dương đến từ Sunshine Group.
Nghệ nhân ưu tú Phạm Hải Hậu - Thủ nhang Đền Lảnh Giang cũng tham gia vào vở diễn.
Vì là huyền tích dân gian nên sẽ có rất nhiều giai thoại khác nhau, chính vì vậy, ekip trước khi dựng vở đã tham khảo ý kiến, xin tài liệu lưu trữ của nhất nhiều thủ nhang, đồng đền uy tín. Cố vấn tâm linh cho vở diễn là T.S Bùi Hữu Dược - Nguyên Vụ trưởng Vụ Phật giáo, Ban Tôn giáo Chính phủ; Nghệ nhân ưu tú Phạm Hải Hậu - Thủ nhang Đền Lảnh Giang.
Chủ đích của ekip sáng tạo khi dựng vở Thượng Thiên Thánh Mẫukết hợp giữa hai loại hình Xiếc và Cải lương để mang tới cách thưởng thức nghệ thuật có tính giải trí cao nhưng vẫn mang tính triết lý sâu sắc, tính trữ tình và tư duy bác học của sân khấu đương đại. Thêm vào đó, ekip sáng tạo muốn người xem gạt bỏ định kiến là "xiếc chỉ dành cho trẻ con, còn cải lương dành cho người già".
Chính vì lẽ đó, mở màn vở diễn, hình ảnh nhóm bạn trẻ ăn mặc hiện đại, nhảy hip-hop là người dẫn chuyện, dẫn người xem trở về với câu chuyện từ khi sinh ra tới khi quy y cửa Phật và thành đạo, hiển linh làm Mã Vàng Bồ Tát của Mẫu Liễu Hạnh. Để cho đại chúng, người già trẻ em đều xem được, những bài hát Văn đã được ngắn bớt. Đây cũng là cách mà ekip sáng tạo nỗ lực để bằng ngôn ngữ nghệ thuật truyền tải được tới giới trẻ Tín ngưỡng thờ Mẫu Tam phủ của Việt Nam đã được UNESCO ghi danh vào Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại.
Sân khấu nỗ lực giới thiệu di sản phi vật thể của Việt Nam tới giới trẻ
Những lớp diễn cùng thủ pháp xử lý của đạo diễn đã tạo nên một mạch diễn nhiều cảm hứng, sự sáng tạo và hấp dẫn của Xiếc và Ảo thuật đan quyện vào câu chuyện kể của Cải lương tạo thành sự hấp dẫn và có chiều sâu trong nghệ thuật.
Những tinh hoa của nghệ thuật Cải Lương như các điệu lý, các câu vọng cổ các lớp diễn trữ tình được NSND Triệu Trung Kiên khai thác triệt để. Những trò diễn đặc sắc của Xiếc như bay trên không, ảo thuật nâng người, xoay người trên trục được NSND Tống Toàn Thắng áp dụng hoàn hảo trong không gian và hoàn cảnh của tác phẩm.
Bên cạnh đó, NSND Tự Long cũng đã rất xuất sắc khi cống hiến cho người xem những khúc Văn ca Thánh Mẫu và Nghi lễ Hầu đồng giầu cảm xúc, tinh tế ngọt ngào cùng vẻ rạng ngời và linh thiêng của một thành tố góp phần tạo nên di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại.
Nhà nghiên cứu, soạn giả Thế Khoa nhận xét: "Đã có thể nói về một thể loại cải lương xiếc đầy triển vọng dù quá kỳ công. Mọi thứ đã liền mạch, đã hòa điệu tự nhiên trong một tổng thể. Ở tác phẩm này thì Hầu đồng, Cải lương, Xiếc cùng tôn nhau lên. Thật đẹp, thật trữ tình, thật bay bổng, thật kỳ diệu, thật linh thiêng,Huyền sử Việtđã tìm được hình thức sân khấu thể hiện xứng đáng nhất, hấp dẫn nhất. Nếu bỏ đi phần dẫn chuyện dài dòng không thật cần thiết, tác phẩm sẽ hay hơn. Mong dịch nhanh qua để Thượng Thiên Thánh Mẫu sẽ được chào đón khán giả".
Theo truyền thuyết, Mẫu Liễu Hạnh là một trong bốn vị thánh bất tử (Tứ bất tử). Bà vốn là con gái thứ hai của Ngọc Hoàng Thượng đế. Thánh Mẫu ba lần giáng trần cứu nhân độ thế và truyền dạy dân thạo nghề nông tang cùng những khúc Văn ca. Bà đã được các triều đại phong kiến từ thời nhà Hậu Lê đến thời nhà Nguyễn sắc phong là “Mẫu nghi thiên hạ” (Mẹ của muôn dân), “Chế Thắng Hòa Diệu đại vương”. Cuối đời, bà quy y cửa Phật rồi thành đạo, hiển linh làm Mã Vàng Bồ Tát.
Tín ngưỡng Thờ Mẫu Tam phủ là một hình thức thờ cúng người Mẹ hóa thân ở các miền trời, sông nước, rừng núi được hình thành trên nền tảng của tín ngưỡng thờ Nữ thần. Người dân thờ cúng Thánh Mẫu Liễu Hạnh cùng với các vị Thánh Mẫu cai quản miền trời, rừng, nước, những nhân vật lịch sử hoặc huyền thoại có công với nước, với dân.
Tình Lê
Gia tộc cải lương lừng lẫy của NSƯT Bảo Quốc
NSƯT Bảo Quốc là con trai của chủ gánh hát nổi danh Thanh Minh, và là em trai cùng cha khác mẹ với huyền thoại cải lương Thanh Nga.
评论专区