您现在的位置是:Thể thao >>正文
Truyện Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma
Thể thao719人已围观
简介Editor: Puck Người đàn ông đó do cha cô chỉ định cho cô,ệnCôngCụTrảThùCủaÁket quả bóng đá hôm nay lớ...
Người đàn ông đó do cha cô chỉ định cho cô,ệnCôngCụTrảThùCủaÁket quả bóng đá hôm nay lớn hơn cô gần hai mươi tuổi.
Đây vốn là đám cưới kinh doanh, không hề có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, chẳng lẽ cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho người ta định đoạt, không phải gả không thể sao?! Không cần... Cô không cần...
Thân thể mảnh khảnh co rúm lại bên cạnh khóm nguyệt quới, đài phun nước nhiều màu tinh xảo vô cùng tỏa ra ánh hào quang lóa mắt trong đêm, vài pho tượng nhập khẩu từ châu Âu trưng bày trong vườn hoa nhuốm gió thu, trừ tiếng nước chảy và tiếng côn trùng kêu khẽ ra, xung quanh không hề có tiếng động gì, tạo thành đối lập mãnh liệt với cảnh tượng náo nhiệt trong nhà.
Lạc Dĩ Phương hít một hơi thật sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Lúc này, trong sảnh chính đang tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ hoàn toàn mới, đó là cha cô đặc biệt cử hành vì cô... Oh, không đúng, chính xác mà nói, đây không phải là buổi khiêu vũ thuộc về cô, mà là bữa tiệc chúc mừng cha cô tìm kiếm được đối tượng hợp tác mạnh mẽ cho công ty Khánh Phú của ông.
Cô chỉ là một con cờ, đẩy cô ra ngoài, mới có thể đổi lấy ích lợi.
Một giờ trước, cô còn bị cha kéo đến trước mặt người đàn ông nghe nói là chồng chưa cưới của cô, cố nén kích động nôn mửa, để cho cánh tay hơi mập của đối phương vòng chắc lên eo, miễn cưỡng nhảy hai bản, đã đạt tới cực hạn.
Cô không chịu nổi mùi nước hoa quá nặng trên người ông ta, không chịu nổi ánh mắt ti hí của ông ta lóe lên ánh sáng, cách ông ta nhìn cô, để cho toàn thân cô dâng lên khí lạnh đến buồn nôn, phát run từ trong lòng.
Cô muốn trốn, trốn thật xa, thoát khỏi tất cả ở đây.
Nhưng mà... Cô có thể chạy trốn tới nơi nào?
Huống chi, nếu cô trốn thật, mẹ phải làm sao?Mẹ vẫn ở trong viện dưỡng lão lâu dài, cần cô thường xuyên đi qua chăm sóc, cô không thể nói đi thì đi.
Thân thể vừa run rẩy một trận, Lạc Dĩ Phương rùng mình, đã không phân ra rõ ràng lắm là lạnh bởi vì gió đêm, hay bởi vì cô vô cùng sợ hãi.
Trên cỏ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô hoảng hốt trong lòng, vội vàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phát hiện rõ ràng mình lại bị một bóng đen cao lớn của người khác bao phủ.
Cô thở khẽ, run rẩy đứng lên, tròng mắt mù sương nhìn vào đôi mắt sáng thâm thúy của phái nam, trong lòng không hề có cảnh báo trước bị một lực lượng nào đó hung hăng va vào.
Ánh mắt của người đàn ông này, trong tìm tòi nghiên cứu mang theo sán tỏ, dưới ánh đèn nhiều màu trong đài phun nước chiếu rọi, lóe ra mũi nhọn có ý vị sâu xa.
“Cô có sao không?” Môi mấp máy, giống như sợ hù dọa cô, người đàn ông không có bất kỳ cử động gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô.
Lạc Dĩ Phương không thể kiềm chế khẽ run, cảm thấy thật khó chịu đựng nổi.
Cô len lén chạy tới vườn hoa định một mình một lát nữa, bởi vì cô không có cách nào lưu lại trong sảnh chính, treo nụ cười đáng buồn đối phó với tất cả. Không ngờ tới, dáng vẻ yếu ớt này bị người ta nhìn thấy hoàn toàn.
Thẳng sống lưng, cô lắc lắc đầu, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy mình.
“Tôi, tôi không sao.” Cô định nặn ra nụ cười lễ phép, đáng tiếc không thể nào thành công, cắn môi cúi cổ trắng xuống, cô xoay người rời đi, định mau chóng rời khỏi hiện trường.
Thứ nhất bởi vì vừa rồi co quắp quá lâu, đột nhiên đứng lên, hai chân hơi tê, một nguyên nhân khác là bởi vì cô đi quá nhanh, quá mau, đến nỗi không tới mấy bước, chân đi giày cao gót lập tức lảo đảo, cả người nhếch nhác ngã về phía sau.
Cùng lúc, theo tiếng thở nhẹ của cô, va chạm vào trong lồng ngực rộng rãi bền chắc.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Albirex Niigata vs Kyoto Sanga, 12h00 ngày 19/4: Chiến thắng xa nhà
Thể thaoHồng Quân - 18/04/2025 14:23 Nhật Bản ...
【Thể thao】
阅读更多Anh vé số mù: Được nhiều người quan tâm, ăn cơm chan mì tôm cũng thấy ngon
Thể thaoNgày 29/4, anh Lụm 38 tuổi và con hiện đang ở trọ tại phường Phước Long A, Quận 9, TP.HCM đi bán vé số sau gần một tháng ‘thất nghiệp’. Xe buýt chưa hoạt động, 5 giờ sáng, anh được con gái 12 tuổi dẫn đi bán gần chỗ ở. 11 giờ trưa, số vé được bán hết, hai cha con nắm tay nhau đi bộ về giữa trời nắng mà mồ hôi nhễ nhại, quần áo bám đầy bụi đất. Anh Lụm. Vừa bước vào căn phòng rộng 10m2, trong con hẻm nhỏ đường Đỗ Xuân Hợp, anh Lụm khoe: ‘Hôm nay, cha con tôi bán được 100 tờ vé số. Tôi định chiều đi bán nữa, nhưng con bé đang bị cảm nên phải nghỉ’, ông bố quê ở xã Nhơn Hải, huyện Ninh Hải, Ninh Thuận nói.
Anh Lụm bị mù từ năm 12 tuổi, sau một tai nạn. 16 năm trước, anh lấy vợ, sinh lần lượt ba con gái 15 tuổi, 13 tuổi và 12 tuổi. ‘Con gái út của tôi được 2 tuổi, cô ấy bỏ đi, để tôi với ba con nhỏ. May mắn, tôi có bố mẹ, anh chị em trong nhà hỗ trợ mới vượt qua được những ngày khó khăn’, giọng buồn, ông bố ba con kể về hoàn cảnh gia đình mình.
Ông bố sinh năm 1982 cho biết, những ngày cả ba con gái còn nhỏ, có chút năng khiếu về đàn, hát, anh đăng ký học một khóa chơi đàn ghi ta rồi đi đàn, hát trong đám cưới. ‘Công việc đó có thu nhập không cao, nhưng nó giúp tôi nuôi được ba con gái’, anh Lụm nói.
Cây đàn và giỏ sách giúp anh Lụm và con gái đi bán vé số. Ba năm trước, công việc hát đám cưới thất thu, anh để hai con gái lớn ở quê đi học, tự chăm sóc cho nhau, còn mình đưa con gái út – bé Lan 12 tuổi vào Sài Gòn mưu sinh bằng nghề bán vé số. Hằng ngày, anh được con gái nắm tay dẫn ra đường bắt xe buýt đến phà Cát Lái, Quận 2. Tại đây, cha vừa đàn vừa hát, con cầm xấp vé số đi mời khách.
‘Hai con gái lớn của tôi xa mẹ từ nhỏ nên biết tự lập. Từ khi bố và em đi làm xa, hai đứa đi học về là chăm gà vịt, vườn cây, nấu cơm ăn. Hôm nào rảnh, con bé lớn đi cắt rễ, bóc vỏ hành cho cơ sở gần nhà nên cũng thêm chút tiền ăn cá.
Hai bao gạo anh Lụm được đoàn từ thiện, mạnh thường quân đến tặng trong những ngày sống giãn cách xã hội. Ở trong này, hai cha con tôi được nhiều người thương nên ngày nào bán cũng hết. Mỗi tháng, tôi có thu nhập hơn 6 triệu đồng. Tiền nhà trọ thì có hai đứa em vào làm bảo vệ, làm vệ sinh phụ thêm nên cũng dư một ít gửi về cho hai con ở quê’, anh Lụm kể về cuộc sống của mình.
Khi dịch bệnh Covid-19 có diễn biến phức tạp, cùng quyết định cách ly xã hội được thực thi, hai cha con anh Lụm phải tạm nghỉ việc từ ngày 31/3. Ban đầu, anh định bắt xe về quê để bốn cha con có rau ăn rau, cháo ăn cháo, nhưng xe khách đã ngưng hoạt động.
Con gái út anh Lụm mỗi ngày nắm tay cha đi bán vé số. Vì không có hộ khẩu Sài Gòn và kinh tế của cha khó khăn, hiện em đang theo học ở một lớp học tình thương gần chỗ ở. ‘Thất nghiệp mấy ngày dịch, thu nhập không có, tiền dự trữ cũng không nhưng cuộc sống của cha con tôi không đói. Các đoàn từ thiện tặng cho tôi 20 kg gạo, hai thùng mì tôm, dầu ăn, nước mắm, nước rửa tay, khẩu trang. Hôm nào đi chợ được, bữa ăn của cha con tôi cải thiện một chút. Còn không, hai cha con cắm nồi cơm, pha gói mì rồi trộn vào nhau ăn. Ăn vậy, nhưng tôi thấy rất ngon miệng’, đưa tay chỉ vào những món quà được các mạnh thường quân, đoàn từ thiện tặng, anh Lụm nói bằng giọng biết ơn.
Ngày 20/4, anh Lụm được UBND phường Phước Long A gửi giấy mời lên nhận 750 ngàn đồng tiền hỗ trợ cho người bán vé số trong những ngày nghỉ việc vì giãn cách xã hội.
Anh cho biết, số tiền này dù không lớn, nhưng đã giúp cuộc sống của bốn cha con anh đỡ hơn. 'Hôm nghe thông báo đến nhận tiền, tôi vui lắm. Cảm ơn Nhà nước, cảm ơn các mạnh thường quân, các đoàn từ thiện đã giúp cha con tôi đi qua mùa dịch nhẹ nhàng hơn.
Giờ, tôi mong mình sẽ có sức khỏe, được nhiều người thương để có thể bán được nhiều vé số kiếm tiền nuôi con', ông bố ba con bày tỏ.
Bà chủ tiệm tóc khiến người trong 'xóm giang hồ' Sài Gòn phải gật đầu chào
Khi thấy khẩu trang y tế khan hiếm, giá bị đẩy lên cao, bà Mì đi mua vải, học may rồi tự may khẩu trang mang tặng cho người nghèo.
">...
【Thể thao】
阅读更多Nghe lời chị làm gái bán hoa, cô gái kiếm được bộn tiền... và cái kết
Thể thaoTheo thông tin đăng tải, khi cảnh sát Đài Bắc, Đài Loan theo quy định tiến hành rà soát trên mạng xã hội thì phát hiện một diễn đàn có dấu vết hoạt động mại dâm online. Mỗi ngày cô đều bị đủ loại đàn ông giày vò, chà đạp (Ảnh minh họa)
Xâm nhập vào diễn đàn, cảnh sát an ninh mạng thành phố giả làm khách làng chơi và được một cô gái bán hoa gọi là Đường Đường tiếp xúc.
Qua khoảng một tiếng trò chuyện qua lại, đôi bên thống nhất giá cả và hẹn địa điểm tiến hành giao dịch.
Khi Đường Đường xuất hiện tại địa điểm hẹn, cô đã bị bắt. Tại đồn cảnh sát, Đường Đường thừa nhận tất cả, không hề chống chế, còn chia sẻ câu chuyện của mình.
Theo Đường Đường, vốn dĩ cô không hề muốn làm công việc này, thế nhưng do mãi không tìm được một công việc tốt, Đường Đường đành duy trì việc làm gái bán hoa.
Cô cho biết, mặc dù có chút nhan sắc, dáng người cũng khá đẹp thế nhưng cô cũng không giữ chân được chồng. 25 tuổi, cô ly hôn vì chồng phản bội. Suốt thời gian sau, Đường Đường tự lực cánh sinh, liên tục tìm việc để trang trải cuộc sống thế nhưng mãi không tìm được công việc có thu nhập ổn định.
Sau một thời gian khổ sở, nghe theo lời chị gái, Đường Đường bước chân vào con đường buôn hương bán phấn. Mỗi ngày cô đều bị đủ loại đàn ông giày vò, chà đạp. Tâm hồn cô rất đau đớn, nhục nhã nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ, sung sướng.
Cô gái cũng tiết lộ thêm, suốt thời gian làm gái bán hoa, mỗi ngày cô tiếp chừng 5 người khách, tích lũy được rất nhiều tiền. Thế nhưng, chưa một ngày cô sống thoải mái. Thực tế, ngày nào Đường Đường cũng có suy nghĩ muốn chết đi để được giải thoát, không phải gồng mình trở thành đồ chơi cho đàn ông nữa.
Hiện tại, khi bị cảnh sát bắt, Đường Đường không hề lo sợ, buồn bã, cô còn có cảm giác được giải thoát. Tuy nhiên, thời gian tới, sau khi chấp hành hình phạt xong, Đường Đường vẫn chưa có bất cứ phương hướng nào về việc đi đâu, làm gì.
Tiếp viên hàng không Việt gợi cảm nhất khi rời đồng phục bay
Phong cách thời trang của 3 nàng tiếp viên, cựu tiếp viên hàng không nổi tiếng vì xinh xắn.
">...
【Thể thao】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Sông Lam Nghệ An vs Quảng Nam, 18h00 ngày 20/4: Thứ hạng không đổi
- Tôi muốn chia tay người yêu khi mẹ anh ấy nói điều này...
- Tôi đã ngoại tình vì chồng chỉ mải kiếm tiền
- Khách quên ví, anh bán xăng đưa lời đề nghị xúc động
- Nhận định, soi kèo Goztepe vs Besiktas, 23h00 ngày 19/4: Phong độ sa sút
- Yêu văn hóa Việt, chàng Tây quyết lấy vợ Việt Nam
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Nice vs Angers, 22h15 ngày 20/4: Khó cho chủ nhà
-
10 lần thương lượng, xin đền bù chiếc xe 200 triệu Hoàn cảnh khó khăn, ông Trương Đình Đàn (63 tuổi, thường trú tại xã Liên Phương, Thường Tín, Hà Nội) xin đi làm bảo vệ, kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Những tưởng công việc với mức lương 6 triệu đồng/tháng sẽ giúp ông và vợ vơi bớt gánh nặng. Nào ngờ trong vòng 7 tháng đi làm, ông không may làm mất 2 chiếc xe của khách.
Lần gần đây nhất, vào ngày 20/2, trong ca trực của mình ở chung cư Mon City trên đường Nguyễn Cơ Thạch (Mỹ Đình 2, Nam Từ Liêm, Hà Nội), ông Đàn đã để mất chiếc xe SH đắt tiền, trị giá gần 200 triệu đồng.
Ông chia sẻ: ‘Theo quy định công ty, khi ký hợp đồng, ca trực của bảo vệ nào bị mất xe, người đó tự bỏ tiền túi ra đền. Tôi cũng phải tuân thủ các điều khoản đó’.
Ông Đàn làm bảo vệ tại chung cư Mon City. Nhớ lại thời điểm mất xe, ông Đàn rơm rớm nước mắt kể: ‘Hôm đó, trời nhập nhoạng tối, có mưa nhỏ. Tôi ngồi trông xe, lượng xe khá lớn, lên tới cả trăm chiếc.
Từ xa, 2 thanh niên đi xe máy tấp vào. Một người nhảy xuống, bẻ khóa chiếc xe SH (BKS 29D1-273.96) rồi lên xe phóng đi mất. Mọi việc diễn ra khá nhanh, chỉ khoảng vài giây. Tôi hô hoán, đuổi theo nhưng không kịp’.
Ngay sau đó, ông Đàn đã báo cáo lên ban lãnh đạo công ty bảo vệ, ban quản lý tòa nhà và trình báo cơ quan công an phường Mỹ Đình 2.
Ông Nguyễn Minh Tâm - Giám đốc công ty bảo vệ nơi ông Đàn công tác cho biết: ‘Nhận được tin báo của nhân viên, chúng tôi đã cử người xuống địa bàn nắm bắt tình hình, làm việc với chủ xe.
Chủ chiếc xe SH tiết lộ, đây là chiếc xe nhập khẩu, có giá gần 200 triệu đồng, thuộc hàng hiếm ở Việt Nam. Bình thường, người này ít khi sử dụng, chỉ dùng xe khi đi chơi.
Với giá trị lớn như vậy, ông Đàn và lãnh đạo công ty phải mất 10 lần gặp gỡ, trao đổi với chủ xe, họ mới đồng ý nhận mức giá bồi thường là 150 triệu, thay vì đòi 180 triệu đồng như ban đầu’.
Được biết, số tiền đền bù, công ty sẽ ứng ra chi trả cho khách vào ngày 5/3 tới. Sau đó, hàng tháng, công ty sẽ trừ một phần tiền lương của ông Đàn.
‘Với mức lương 6 triệu, nếu trừ hết lương, khoảng 2 năm rưỡi tôi trả nợ xong nhưng do còn chi trả sinh hoạt phí, mỗi tháng tôi xin công ty trích lại 1 triệu đồng ăn uống, còn 5 triệu trả tiền đền bù. Như vậy, thời gian trả nợ có thể kéo dài hơn. Trước đó, tôi từng phải đền bù số tiền 20 triệu cho một chiếc xe khác.
Đây là lỗi và trách nhiệm của tôi, tôi không dám trách ai, chỉ trách bản thân mình’, ông Đàn nghẹn ngào nói.
Ngày ăn một bữa, rao bán đất trả nợ
Chia sẻ về cuộc sống riêng, ông Đàn tâm sự: ‘Tôi quê gốc Hà Tĩnh, hiện ở Thanh Trì (Hà Nội). Vợ chồng tôi làm công nhân, đã được nghỉ theo chế độ mất sức. Chúng tôi sinh được 3 người con. Các cháu đi làm nhưng kinh tế cũng eo hẹp.
Khi làm mất xe lần đầu, các cháu cũng hỗ trợ bố chút ít, đền bù cho khách, còn lần này, chúng không giúp được gì.
Vợ tôi nghe chồng điện thoại về báo tin, bà ấy lặng người một lúc mới cất lời được. Mười triệu với nhà tôi đã là số tiền rất lớn, nói gì đến cả trăm triệu đồng như vậy’.
Sau vụ mất xe, hàng ngày, ông Đàn dùng khóa dây, khóa các xe lại với nhau. Mỗi ngày, ông Đàn rời nhà lúc 4 giờ sáng, vượt 30 km đến chỗ làm. 21 giờ tối, ông mới hết ca, trở về nhà. Cứ thế, dù nắng hay mưa, người đàn ông hơn 60 tuổi này vẫn đều đặn ngược xuôi trên quãng đường dài để mưu sinh.
Dạo gần đây, ông được tạo điều kiện cho ngủ ở nơi làm việc. Nhờ thế, ông đỡ vất vả đôi phần.
Nhưng từ ngày mất chiếc xe đắt tiền của khách, nỗi lo trong lòng ông Đàn càng chồng chất. Ông tiết kiệm tối đa các khoản phí, chỉ dám ăn một suất cơm 20 nghìn đồng/ngày.
‘Đói cho sạch, rách cho thơm’, thiếu thốn thế nào tôi cũng chịu được, chỉ mong trả xong nợ. Vợ tôi dự định bán mảnh đất ở quê đi trả nợ nhưng tôi rao chưa thấy ai hỏi.
Bữa cơm 20 nghìn với tôi là tươm tất lắm rồi nhưng mình mua, chủ quán cơm còn ngần ngại không muốn bán. Vì thời buổi vật giá leo thang, một suất cơm, có chút đậu, 4 miếng thịt cũng phải 25 - 30 nghìn đồng.
Lúc này, tôi không mong gì hơn là tìm được chiếc xe đó nhưng có lẽ rất khó’, ông bộc bạch.
Ông Đàn cũng cho hay, để tăng cường các biện pháp an ninh, giờ ông chuẩn bị thêm khóa dây, khóa các xe lại với nhau nhưng cũng khá bất tiện, vì mỗi lần khách lấy xe, phải thao tác khá lâu.
Người đàn ông có gương mặt khắc khổ tâm sự, ông hi vọng phía công ty cũng sớm tăng cường thêm một nhân sự nữa chốt cùng ông tại địa điểm này. Bởi vào những ngày cao điểm, lượng xe ra vào lên tới cả trăm chiếc. Một mình ông Đàn sẽ gặp khó khăn về mặt kiểm soát, trông coi.
Về phía công an phường Mỹ Đình 2, vị đại diện thông tin, khi xảy ra vụ mất xe, lãnh đạo công an phường đã cử người xuống hiện trường lấy thông tin, lời khai và trích xuất camera. Hiện, việc truy tìm chiếc xe vẫn đang được thực hiện.
Cụ ông Sài Gòn bán vé số giúp người nghèo: 'Người ta bảo tôi điên'
Mỗi ngày, ông Thái lấy gần 500 tờ vé số rồi rong ruổi khắp ngả đường bán. Số tiền lời, ông mang đi giúp những người khó khăn.
" alt="Làm mất xe máy gần 200 triệu, bác bảo vệ bán đất, nhịn ăn lo đền bù">Làm mất xe máy gần 200 triệu, bác bảo vệ bán đất, nhịn ăn lo đền bù
-
Cô ấy cũng bắt đầu hay nhắn tin, ôm điện thoại những lúc không có mặt tôi. Nếu tôi bất ngờ xuất hiện thì cô ấy sẽ tắt điện thoại và buông máy xuống, nhưng không muốn tôi động vào. Tôi từng nhân lúc không có vợ mà thử mở xem nhưng điện thoại của cô ấy đã đổi mật khẩu.
Tôi tức điên nhưng không làm gì được. Lén lút theo dõi vợ thì tôi không muốn làm, còn ra thể diện gì nữa. Tôi cứ nghĩ nếu mình phát hiện ra điều gì đó, như nghi ngờ của tôi, thì gia đình này sẽ về đâu…
Cho nên tôi chỉ cảnh báo nhẹ nhàng với vợ, rằng đừng làm gì có lỗi với tôi, bởi nếu cô ấy phạm phải điều cấm kỵ, thì mọi hậu quả cô ấy sẽ phải gánh chịu. Đáp lại tôi, vợ lại dửng dưng cho rằng tôi ghen tuông vô lối và đang tưởng tượng quá mức. Cô ấy còn bảo tôi “không phải thách”.
Giữa lúc tôi vô cùng chán nản với cuộc hôn nhân của mình thì em xuất hiện. Em 28 tuổi nhưng vẫn trẻ trung và vui tính, lại chưa chồng, em rất biết cách thu phục đàn ông. Cách nói chuyện dễ thương của em thu hút tôi ngay từ lần đầu gặp. Về sau chúng tôi thường hay chat với nhau, em nói em giống tôi, từng hết lòng yêu một người nhưng người đó làm em tổn thương, giống như cách mà vợ tôi đang làm với tôi bây giờ vậy. Em đã quyết định ra đi vì nghĩ người đó không xứng đáng. Em nói có thể mang đến hạnh phúc cho tôi, chỉ cần chúng tôi vui bên nhau là đủ.
Và đó là cách tôi khởi đầu một chuyện ngoại tình dù nếu nói tôi hết yêu vợ thì là không đúng. Dấn thân rồi tôi mới thấy vất vả làm sao. Những lúc vui bên người tình thì cũng ngất ngây, lâng lâng như ở trên chín tầng mây đấy, nhưng về nhà với vợ thì bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an. Nghĩ cách nói dối quẩn quanh, tìm mọi lý do để ra khỏi nhà, để về nhà muộn mãi rồi cũng mệt. Nói dối xong để ra được khỏi nhà thì lại đến lượt bồ dằn dỗi việc tôi ở đâu những lúc cô ấy cần...
Tệ hơn cả là bây giờ tôi bắt đầu mang mặc cảm mình có lỗi khi nhìn vợ con ở nhà. Thật ra thì vợ tôi cũng không đến nỗi tệ, khi tôi đi nhiều hơn cô ấy, cô ấy lại ở nhà nhiều hơn và chăm sóc tốt cho con.
Tôi vẫn chưa tìm được bằng chứng vợ ngoại tình, chưa biết cô ấy phản bội đến đâu trong khi chính mình lại vướng vào vòng ngoại tình không dứt ra nổi nữa. Tôi phải làm gì bây giờ? Chia tay bồ thế nào cho ngầu để quay về vợ không phát hiện mà tôi cũng không mang tiếng là đàn ông đểu giả?
‘Thái tử’ Alibaba bị mất chức vì ngoại tình với hot girl là ai?
Tưởng Phàm được cho là người có công lớn trong việc tạo nên vị thế của những trang thương mại điện tử hàng đầu Trung Quốc.
" alt="Nghi vợ ngoại tình, tôi làm điều có lỗi">Nghi vợ ngoại tình, tôi làm điều có lỗi
-
Tôi và chồng kết hôn được 13 năm. Gần đây, chúng tôi quyết định mua một mảnh đất cách trung tâm Hà Nội 25 km giá 550 triệu.
Hai vợ chồng đã đặt cọc 50 triệu, hẹn 15 ngày nữa làm thủ tục mua bán và thanh toán nốt số tiền còn lại.
Tuy nhiên, ngay hôm chúng tôi đi cọc tiền về thì nhà chị chồng tôi xảy ra chuyện. Chồng của chị ấy bị công an bắt vì tội đánh bạc. Sau đó, cả nhà mới vỡ lẽ việc anh rể đang nợ lãi gần 3 tỷ đồng.
Chị chồng tôi ngất tại chỗ. Các con của chị khóc ầm ĩ vì lo lắng. Nhóm đòi nợ thì đứng đầy cổng.
Chồng tôi và mọi người trong gia đình phải họp bàn để cứu chị và các cháu. Sau buổi họp đó, chồng tôi nói với tôi, phải hoãn việc mua đất lại, để tiền trả nợ cho anh rể. Nếu không, nhóm cho vay sẽ lấy mạng anh ấy hoặc làm phiền mẹ con chị gái.
Anh còn nói, các anh chị trong nhà đều phải đứng ra lo việc này. Mỗi người bỏ ra ít nhất 500 triệu.
Tôi không đồng ý. Tôi nói, việc mua đất là nỗ lực của hai vợ chồng. Để có được số tiền đó, chúng tôi phải vất vả cực khổ. Vợ chồng con cái chui rúc trong phòng trọ 15m2 suốt 13 năm nay.
Bây giờ, đã đến lúc, chúng tôi phải có mảnh đất cắm dùi, xây căn nhà cho các con sinh sống.
Việc của anh chị, tuy rất sốc, nhưng nếu ở bước đường cùng, anh chị vẫn có căn nhà 2 tầng để gán nợ. Còn nếu không, các anh chị khác vẫn có thể giúp chị ấy.
Nhà chồng tôi có 5 anh em. Chồng tôi là út và cũng là người duy nhất chưa có nhà cửa. Chồng tôi thấy tôi nói vậy đã tát tôi 1 cái. Anh nói tôi sống ích kỷ, không biết suy nghĩ.
15 năm trước, khi chưa quen tôi, anh gặp nạn, chính người chị này đã mang hàng trăm triệu đi cứu anh.
Bao nhiêu năm nay, anh chưa trả được cái ơn đó. Vậy mà, giờ chị gặp nạn, tôi lại bắt anh khoanh tay đứng nhìn.
Tôi bảo với anh, tôi sẽ cùng anh vay mượn để đưa tiền cho chị ấy. Nhưng, việc mua đất thì không thể hoãn và chúng tôi cũng không thể hứa sẽ giúp chị đủ 500 triệu. Hiện, tôi đã vay được 100 triệu đưa anh giúp chị nhưng chồng tôi chưa ưng.
Gia đình nhà chồng biết chuyện cũng khó chịu với tôi ra mặt. Họ bảo tôi khác máu tanh lòng nên thấy chết không cứu, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Tôi cảm thấy rất bức xúc. Có phải tôi như vậy là quá đáng lắm không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.Sững sờ khi phát hiện chồng gửi số tiền lớn cho cháu gái mỗi tháng
Nói chuyện với chồng không được, tôi chụp tin nhắn chuyển tiền gửi cho chị gái chồng. Nào ngờ, chị bảo: 'Đó là trách nhiệm của cậu, hoàn toàn tự nguyện chứ chị không xin'.
" alt="Tích cóp 13 năm được 500 triệu, chồng quyết đưa chị gái cứu anh rể bài bạc">Tích cóp 13 năm được 500 triệu, chồng quyết đưa chị gái cứu anh rể bài bạc
-
Siêu máy tính dự đoán Leicester City vs Liverpool, 22h30 ngày 20/4
-
Tôi là một giáo viên về hưu, thường xuyên được mời dự các buổi họp lớp. Học trò tôi ra trường, học đại học, đi làm rồi thành đạt cũng nhiều, kẻ bất đắc chí, sa cơ lỡ vận cũng không ít. Có thể ai đó luôn tự hào, giới thiệu mình là thầy cô dạy nên ông này bà nọ nào đó. Nhưng tôi luôn chú ý và đồng cảm, sẻ chia với những học trò không thành đạt của mình. Có lần đi họp lớp, gặp một người đàn ông trong chiếc sơ mi dài tay nhăn nheo, chiếc quần tây bạc màu lơ ngớ trước cổng nhà hàng, tôi đã chực trào nước mắt khi nhận ra đó là học trò của tôi. Mấy mươi năm trước vẫn là cậu học trò hiền lành giỏi giang nhưng nay đã bị sương gió của cuộc đời phủ lấy.
Lần khác, một nhóm học trò nữ, không có duyên với công danh đỗ đạt, lấy chồng rồi về quê chồng làm ăn nuôi con, bàn tay nhăn nheo, đen thủi mà tôi mang máng nhớ ra đây là học trò của mình.
Cũng có lần, sau khi được mời phát biểu, tôi thẳng thắn góp ý:
"Cô rất tự hào và ngưỡng mộ với những trò giỏi giang và thành đạt, chúc mừng các em. Cũng chia sẻ với những em còn lận đận. Cô có góp ý thế này, khi họp lớp, các em nên bỏ ngoài cổng nhà hàng chức tước, danh vọng, quyền vị đi.
>>'Họp lớp là nơi khoe khoang tiền của, con cái'
Đến đây, ai cũng nên trở về thời học sinh áo trắng. Hy vọng các em đóng góp nhiều cho xã hội. Hãy dành buổi họp lớp để ôn lại kỷ niệm của tuổi hồn nhiên, chỉ xảy ra một lần trong đời và đã trôi đi".
Có vài học trò tứ tán bốn phương nay quần tụ ở lớp. Về khoảng cách địa lý đã hẹp, nhưng khoảng cách trong lòng người dần xa, khi các em cứ giới thiệu người thành đạt, người kia làm chức to, tậu nhà, sắm xe...
Các em hãy lập quỹ, hội liên lạc trong lớp. Bạn bè có hỷ sự vui buồn thì chia sẻ với nhau. Bệnh tật thì chăm nom quyên góp giúp đỡ nhau. Kết nối giúp nhau làm ăn. Nếu có thể, hãy nhận đỡ đầu con cái của những bạn ở quê, kém may mắn hơn. Cùng giúp nhau thành công thì đó mới là sự thành công chắc chắn. Hãy cố gằng đừng tạo ra khoảng cách kẻ thành công- người thất bại trong buổi họp lớp".
Người ta nói dạy học là nghề đưa đò và thầy cô là những người cầm tay chèo để nói lên sự bạc bẽo của nghề. Vì mấy khi lữ khách qua sông mà còn nhớ đến người đã đưa mình đến bờ bên kia.Và người ta cũng nói hạnh phúc là một quá trình chứ không phải đích đến. Thật đúng trong trường hợp này. Nhìn mỗi thế hệ học sinh mình dạy dỗ, nâng niu suốt cả năm học chín tháng trưởng thành từng ngày, lòng người thầy cô nào cũng vui sướng.
Nhưng tôi nghĩ họp lớp không nhất thiết phải ở nhà hàng khách sạn sang trọng, hãy trở về trường, thăm lại gốc cây che mát, phòng học râm ran tiếng cười đùa năm xưa. Thăm lại ông giáo, bà giáo già ngày xưa đã dạy học mình. Những buổi họp lớp ăn nhậu và phô trương chẳng ích gì.
Mỗi người có số phận khác nhau, xuất phát điểm khác nhau, xuất thân trong môi trường khác nhau đều được dòng đời xô đi những ngã rẽ khác nhau mà ta không biết và cũng không tài nào hiểu được. Nếu như đời đã không nương kẻ thất thế thì bạn bè hãy mở lòng và sẻ chia.
Đừng khoe khoang hay lên mặt, phô diễn hay gây chú ý bởi sự thành công của mình trong buổi họp lớp, bởi "Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng - Được, mất, thành, bại bỗng chốc hóa hư không" - là hai câu thơ mà tôi tâm đắc.
Hương Thu
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
" alt="Những người nghèo đi họp lớp">
Những người nghèo đi họp lớp