Ngày 11/09/2008,đấutạbảng xếp hạng c3 Hiệp hội doanh nghiệp phần mềm Việt Nam (VINASA) và câu lạc bộ Doanh nghiệp Game và Nội dung số (VGB) đã công bố danh sách 5 game được chọn lựa để thi đấu tại vòng chung kết giải VietGames Tournament 2008.
Ngày 11/09/2008,đấutạbảng xếp hạng c3 Hiệp hội doanh nghiệp phần mềm Việt Nam (VINASA) và câu lạc bộ Doanh nghiệp Game và Nội dung số (VGB) đã công bố danh sách 5 game được chọn lựa để thi đấu tại vòng chung kết giải VietGames Tournament 2008.
Duyên xúc động đến mức rưng rưng nước mắt khi được thổi nến, cắt bánh vì đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật. Bà Thu Lê khá hào hứng trong bữa tiệc đó, bà còn đặc biệt chuẩn bị quà riêng tặng cho Duyên. Cô không ngừng nói cảm ơn khiến bà chững lại tầm mấy giây. Tại bữa tiệc, cô nhận được rất nhiều quà cũng như tình cảm đặc biệt từ Hiệp và phía công ty.
Trong bữa tiệc sinh nhật, bà Thu Lê đã tìm cách xác nhận vết bớt trên vai Duyên bằng cách cố tình nhờ nhân viên quán đổ rượu vào người Duyên. Sau đó, bà đã tự tay đưa váy và còn dẫn Duyên vào tận phòng thay đồ. Nhưng cô đã không mặc, thấy thế, bà Thu Lê hỏi Duyên rằng: “Chiếc váy cô mua không hợp với cháu à?”. Cô nhẹ nhàng đáp lại: “Không phải đâu ạ. Tại từ bé cháu không mặc váy bao giờ nên cháu không quen”.
Như vậy, bà Thu Lê vẫn chưa xác nhận vết bớt có trên vai của Duyên hay không, điều này khiến bà cảm thấy buồn và hụt hẫng.
Ở một diễn biến khác, sau bữa tiệc sinh nhật, Hiệp hỏi Duyên có vui không. Duyên bảo rằng rất vui vì mình chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, lý do đó cũng là ngày mẹ cô mất. Nhưng từ giờ, cô sẽ thay đổi vì mẹ rất yêu thương cô, muốn cô có mặt trên đời và sống vui vẻ, không nghĩ ngợi nhiều.
Dường như những suy nghĩ tích cực của Duyên đã ảnh hưởng không ít tới Hiệp. Hiệp đã có những thay đổi trong cách đối xử với người cô ruột. Nghe tin cô Trâm bị bệnh tim đang cấp cứu trong viện, Hiệp đã tới hỏi thăm bác sĩ về tình hình sức khỏe của cô. Theo lời bác sĩ, cô Trâm bị viêm cơ tim khá nặng, hoại tử các tế bào cơ tim. Dù mọi chuyện trước có như thế nào, nhưng trong thâm tâm Hiệp vẫn rất là thương cô của mình. Ngồi bên cạnh giường bệnh, anh nhìn cô lo lắng thở dài...
Sau khi trở về nhà, bà Thu Lê cũng hỏi Giang về Duyên: “Hình như Duyên hôm nay trông không được thoải mái?”. Giang bộc bạch với mẹ do Duyên chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật vì trùng ngày mất của mẹ cô.
Nghe đến đây bà Thu Lê thốt lên “Khổ thân con bé”. Bà còn hỏi thêm “Vậy Duyên đang ở với ai? Bố bạn ý thì sao?”. Giang khá ngạc nhiên, cô hỏi mẹ vì sao lại tò mò và quan tâm đến Duyên nhiều như thế, khiến bà Thu Lê bỗng bối rối.
Bên kia, Duyên về nhà mặc thử chiếc váy bà Thu Lê tặng, đứng trước gương ngắm nhìn và nở nụ cười rất vui đầy hạnh phúc.
Cuối tập 33, bà Thu Lê đã tìm đến Thường - người bạn thân từ tấm bé của Duyên để hỏi dò thêm hoàn cảnh, gia cảnh của cô. Sau khi bà Thu Lê rời đi, Thường thông báo cho Duyên biết việc này, Duyên cảm thấy vô cùng bất ngờ không hiểu sao bà Thu Lê lại có sự quan tâm đặc biệt cho mình như thế?
Bộ phim đang dần đi đến hồi kết và hé lộ nhiều tình tiết bí mật, hấp dẫn. Liệu rằng bà Thu Lê có nhận lại Duyên và công bố với Giang việc cô không phải con ruột?
Diễn biến chi tiết các tập phim “Lỡ hẹn với ngày xanh” còn lại sẽ lên sóng vào lúc 21h00 trên VTV1.
Mọi thông tin chi tiết tham khảo thêm tại: https://www.youtube.com/TVAdTV
Bích Đào
" alt=""/>Lỡ hẹn với ngày xanh tập 33: Bà Lê xác nhận vết bớt trên vai Duyên không thànhTôi sinh ra và lớn lên trong môi trường giáo dục truyền thống. Mẹ tôi là giáo viên dạy lớp 1. Bà cũng là người đã trực tiếp dạy tôi trong năm đầu đi học. Phải nói rằng, đó là quãng thời gian tôi “ăn đòn” rất nhiều. Mẹ tôi và các thầy cô giáo khác luôn sử dụng những hình phạt như dùng phấn để ném hay dùng thước để đánh đòn.
Điều đó làm tôi thấy sợ hãi và luôn phải nỗ lực học trong nỗi ám ảnh. Tất nhiên khi nhìn lại, tôi cũng phải thầm cảm ơn những trận đòn roi đã giúp tôi trưởng thành.
"Dạy lớp 1 khó rất nhiều và khổ cũng không ít" - Cô Lê Thị Nếp (Ảnh: VTV7)
Khi trở thành cô giáo, tôi được phân công giảng dạy học trò lớp 1. Dạy các em khó rất nhiều và khổ cũng không ít. Tôi tin rằng khi hỏi giáo viên tiểu học ai muốn xuống khối 1 dạy chắc chắn sẽ không có cánh tay nào giơ lên.
Tôi nói như thế không phải để biện minh cho những ứng xử của mình trước đây. Nhưng thực sự có những lúc tôi cảm thấy ức chế vô cùng. Trẻ lớp 1 đang chuyển từ giai đoạn chủ yếu chơi sang môi trường tập trung học. Làm thế nào để rèn các con vào nề nếp là cả một vấn đề.
Vì vậy, tôi chọn cách giống như mẹ tôi là đi theo con đường kỷ luật rất mạnh. Tôi tin rằng những điều ấy sẽ khiến học trò thấy sợ mà học. Tôi muốn mình phải có uy trước mặt các em để giữ kỷ cương trong lớp. Và mỗi khi bước vào tiết dạy, tôi đã trở một người cảnh sát hay công an đầy thị uy.
Nhưng mặc cho tôi gào thét khàn cả cổ, các em vẫn thản nhiên nô đùa.
Nhiều lần ức chế không thể chịu được tôi đã phải quát nạt, thậm chí đe dọa học trò. Tôi “trấn an” lớp bằng những lời dọa nạt như “Cô sẽ nhốt con vào chuồng chó” hay “Cô sẽ nhốt con ở lại lớp học”.
Có vẻ như những lời nói này dễ phát huy tác dụng với trẻ nhỏ. Mặc dù dùng xong, khi trở về nhà tôi cũng cảm thấy ân hận và xấu hổ. Nhưng đến hôm sau, khi không thể kìm chế được mình, tôi lại tiếp tục sử dụng hành động và lời lẽ như thế.
Tôi còn nhớ mãi trong một tiết dạy Toán, khi tôi đang say sưa giảng bài, học trò vẫn say sưa nói chuyện. Không kiềm chế được mình, tôi đã cầm thước đập thật mạnh xuống bàn.
Một em học sinh ngồi dưới đã nói một câu khiến tôi nhớ mãi: “Con điên”. Tôi bực lắm nhưng vẫn cố lờ đi. Cậu học trò ngồi kế bên đã đứng lên thưa rằng: “Bạn này nói cô là con điên ạ!”.
Tôi bắt cô bé kia phải đứng lên giải thích. Tôi nhớ nét mặt sợ sệt của em. Em giải thích rằng: “Môi cô ở bên trong còn răng cô ở bên ngoài trông như con điên ạ!”.
Nghe học trò giải thích tôi không thể nói thêm được câu nào nữa. Tôi ra ngoài hành lang đứng và trong lòng trỗi dậy một sự xót xa. Chẳng lẽ mình lại kinh khủng đến thế?
"Tôi nhận ra rằng ngôi trường đáng lẽ phải là nơi khiến học trò vui nhưng chính tôi đang làm học trò cảm thấy sợ hãi" - Cô Lê Thị Nếp.
Tôi nhận ra rằng ngôi trường đáng lẽ phải là nơi khiến học trò vui nhưng chính tôi đang làm học trò cảm thấy sợ hãi. Mặc dù những lời dọa dẫm của mình chỉ để thỏa cơn nóng giận, nhưng tôi lại khiến học trò tổn thương.
Tôi cũng từng vô tình nghe được học trò nói rằng: “Con rất sợ cô Nếp”. Tôi đã bật khóc. Các con ngại khi tiếp xúc và không chịu mở lời với cô giáo. Tất cả đều là lỗi do tôi.
Người ta vẫn nói “bạo hành sẽ sinh ra bạo hành”. Học trò chưa ngoan là lỗi ở cô giáo và mình phải nhìn nhận để thay đổi theo hướng tích cực.
Tôi học cách cởi bỏ mọi ức chế đang mang để lên lớp. Tôi luôn khiến mình vào tiết với tâm thế tuyệt vời nhất. Thay vì liên tục giảng bài khi vừa vào lớp, tôi tập quan sát và hỏi thăm cô học trò này hôm nay có chuyện gì buồn vui; con vui ra sao và buồn như thế nào. Tôi cảm nhận được các con bắt đầu có sự thoải mái.
Clip cô Lê Thị Nếp chia sẻ sự thay đổi của mình trên VTV7 được đón nhận rộng rãi, với hơn 1 triệu lượt xem
Bên cạnh đó, để khiến học trò hồ hởi khi đến trường, tôi cũng luyện cho mình phong thái nhí nhảnh, thậm chí “hơi điên điên, khùng khùng”. Tôi thường sẽ hát cho học sinh nghe hay kể một câu chuyện hấp dẫn. Đến lúc cao trào, tôi thường gián đoạn bằng cách nói: “Chúng ta tiếp tục bài học nhé. Nếu các con ngoan cuối giờ cô sẽ kể tiếp phần cuối”. Nhờ vậy học trò rất hăng say và vui vẻ.
Khi lớp học ồn ào, thay vì quát mắng hay bẹo tai cậu học trò nghịch ngợm nhất, tôi sẽ đi xuống nhắc nhở: “Con như thế cô rất buồn. Cô nghĩ con nên ngồi nghiêm chỉnh hơn”.
Tất nhiên có những đối tượng rất nghịch và cá tính, tôi vẫn phải áp dụng kỷ luật nhưng là kỷ luật tích cực để không làm ảnh hưởng đến tâm hồn của các con như phạt đứng suy nghĩ về hành vi hay dọn vệ sinh tại chỗ.
Trước đây, có những con đáng lẽ phải bước nhiều bước để về đích nhưng tôi lại bắt học trò phải bước ngắn nhất có thể khiến các con sợ hãi. Tôi nhận ra rằng những kiến thức mình trang bị cho học sinh là cần thiết nhưng cũng không đến mức phải dùng mọi hình thức để nhồi vào đầu, thậm chí đánh, mắng hay xỉ vả khi các con không tiếp thu tốt.
"Tôi hi vọng khi mình đến bên các em với cái tâm của người thầy thì học trò sẽ cảm thấy hạnh phúc" - Cô Lê Thị Nếp.
Tôi từng có một cậu học trò học rất yếu. Tôi muốn con phải vận động não nhiều hơn thay vì cộng trừ bằng tay. Nhưng vì sức tiếp thu chậm, tôi thường quát tháo, thậm chí đánh học trò khiến con bị rối và bấn loạn.
Sau này khi ngồi lại, tôi động viên học trò rằng: “Cố gắng lên, con làm đúng rồi đấy”, “Bây giờ con không tính tay nữa, cố gắng nghĩ thử xem nào”. Đó là cậu học trò ngay từ đầu năm học ai cũng nghĩ sẽ phải ở lại lớp thì đến cuối năm con đã lên được lớp 2. Khoảnh khắc đó tôi thực sự hạnh phúc.
Những nút thắt trong tôi cứ thế dần dần được cởi bỏ. Tôi đã biết hóa giải cơn tức giận, quan tâm đến cảm xúc của học trò nhiều hơn. Tôi đã xóa đi khoảng cách với học trò mà trước đây tôi vẫn nghĩ cần phải thể hiện uy quyền.
Giờ đây, lớp của tôi đầy ắp tiếng cười. Những em học sinh học kém đã được tôi dìu dắt từng bước. Tôi trân trọng những bước tiến của các em mỗi ngày dù là rất nhỏ.
Tâm tôi cảm thấy an và học trò cũng thấy thoải mái. Tôi để mọi ưu phiền bên ngoài cửa lớp. Tôi hi vọng khi mình đến bên các em với cái tâm của người thầy thì học trò sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Cô Lê Thị Nếp tốt nghiệp Trường CĐ Sư phạm Thái Bình. Hiện cô đang dạy lớp 1 với 36 học sinh, trong đó có 2 học sinh khuyết tật..
|
Thúy Nga
(Ghi theo lời kể của cô giáo Lê Thị Nếp, Trường Tiểu học &THCS Bắc Sơn, Thái Bình)
Khi tôi tham gia cuộc thi giáo viên dạy giỏi, học sinh nói với tôi rằng: “Cô cứ yên tâm, bọn con diễn giỏi lắm”. Nhưng tôi đã nói với các em: “Nếu các con đưa cho cô một kịch bản, cô sẽ là người đầu tiên quên lời”.
" alt=""/>'Tôi thấy xấu hổ khi từng dọa nạt học trò'Bộ trưởng Nguyễn Mạnh Hùng đã chia sẻ về việc xây dựng các chính sách lớn và chiến lược của Việt Nam về phát triển công nghiệp ICT và công nghiệp bán dẫn, trong đó tập trung đẩy nhanh đào tạo và phát triển nguồn nhân lực bán dẫn. Hiện nay, nhiều doanh nghiệp công nghệ số của Việt Nam đã sang đầu tư kinh doanh, cung cấp các dịch vụ, giải pháp công nghệ cho các đối tác tại Nhật Bản.
Về phát triển hạ tầng số, hai bên đã trao đổi và nhất trí tăng cường hợp tác phát triển thiết bị 5G Open-RAN, hỗ trợ để doanh nghiệp hai nước có thể sớm triển khai các dự án cùng nghiên cứu và phát triển sản phẩm để cung cấp cho thị trường hai nước và trên toàn thế giới.
Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của quan hệ hợp tác giữa hai nước, nhất là sau khi nâng cấp quan hệ lên Đối tác chiến lược toàn diện vào năm 2023, hai bên đã thống nhất sẽ đẩy mạnh các chương trình, sáng kiến hợp tác mới, ở nhiều cấp khác nhau, cùng nhau khai mở các tiềm năng, đưa quan hệ hợp tác Việt Nam - Nhật Bản trong lĩnh vực công nghiệp ICT và bán dẫn lên một tầm cao mới.
" alt=""/>Tầm cao mới của hợp tác Việt Nam – Nhật Bản về công nghiệp ICT và bán dẫn