Quan niệm “Đói cũng ngày Tết, hết cũng ngày mùa” nay không còn phù hợp nữa. Tết văn minh là cái Tết gọn nhẹ, tiết kiệm, dành nhiều thời gian cho việc nghỉ ngơi, sum họp gia đình.
" alt=""/>
Bố mẹ chồng tôi sinh được 5 người con, chồng tôi là con cả, tiếp đó là hai chú rồi hai cô sau cùng. Bố mất sớm, nhà lại nghèo nên là con lớn trong gia đình, chồng tôi phải nghỉ học sớm để phụ mẹ kiếm tiền trang trải cuộc sống và lo cho các em. Vậy nên so với cô chú trong nhà chồng tôi là người chịu nhiều vất vả và thiệt thòi nhất.
Tôi cũng xuất thân nghèo khó. Vì cảm mến đức tính hiền lành chịu thương chịu khó của anh mà thành chồng thành vợ. Cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng hai vợ chồng luôn bảo ban nhau cố gắng chăm chỉ kiếm tiền để con cái mình được ăn học chu đáo.
Các chú em chồng nhờ được học hành đàng hoàng nên ai cũng có công việc tốt, lại nhờ khôn khéo buôn bán, nhạy bén trong làm ăn nên cuộc sống trở nên khá giả. Hai cô em gái lập gia đình cũng tương đối ổn định. Nhìn đi nhìn lại thì vợ chồng tôi còn vất vả nhất vì là lao động chân tay.
Đã là con cái trong nhà thì cha mẹ nào cũng thương, nhưng thông thường thì mẹ cha hay thương những đứa vất vả thiệt thòi hơn. Thế nhưng nhà chồng tôi thì hoàn toàn ngược lại.
 |
|
Nhà có công to việc lớn gì hay những lúc mẹ ốm đau bệnh tật, các chú có tiền thì góp tiền, chúng tôi không có tiền thì góp công. Tôi biết mình là dâu cả trong nhà, những lúc mẹ chồng ốm đau bệnh tật đều chủ động nghỉ việc để chăm bà, có khi túc trực ở bệnh viện đến hàng tháng trời mà không một lời kêu ca oán thán.
Hai cô dâu thứ thì thi thoảng mới ghé qua, lần nào cũng xách theo quà cáp ngọt ngào phân bua “chúng con nhiều việc quá”. Hai cô con gái cũng chỉ tranh thủ đáo qua mẹ mỗi tối mỗi chiều, bởi họ đều yên tâm có tôi trông nom chăm sóc bà chu đáo. Những người nằm cùng buồng bệnh bảo mẹ tôi rằng tôi con dâu mà chăm bà không khác gì con gái.
Những lúc như vậy bà bảo do tôi công việc không ổn định nên mới có thời gian chăm bà chứ các cô chú kia bận lắm. Rồi bà khoe các chú các cô quan tâm mua cho cái này cái nọ, chi trả các khoản tiền viện phí thuốc thang.
Chẳng bao giờ bà đả động nhắc nhở đến vợ chồng tôi, dù rằng hàng ngày chính tôi là người bón cho bà từng thìa cháo, bóc cho bà từng viên thuốc, và “đổ bô” cho bà.
Thực ra chăm sóc mẹ khi ốm đau là bổn phận của kẻ làm con, tôi chẳng thắc mắc nề hà gì chuyện đó. Nhưng chính thái độ của mẹ chồng cứ luôn coi trọng đứa có tiền hơn khiến nhiều khi tôi thấy rất tủi thân và khó chịu.
Tôi bảo với chồng tôi: “Mẹ anh thật ngược đời. Con cái, đứa có tiền thì thương, đứa nghèo khổ thì thờ ơ hắt hủi. Các chú góp của thì mình góp công chứ có phải mình không quan tâm đến bà đâu”.
Những lúc như vậy chồng tôi thường bảo tôi hay để ý những việc linh tinh. Anh bảo tôi cứ sống cho phải đạo là được, còn mẹ nói gì không nên để ý làm gì cho mệt. Chồng tôi xưa nay vốn vẫn hiền lành như vậy, anh không có thói xét nét người khác. Việc gì làm được anh làm, lo được anh lo chứ ít khi so đo tính toán.
Tết năm nay mẹ chồng tôi lên 70 tuổi. Các chú các cô gọi nhau về họp mặt để làm lễ mừng thọ cho bà. Ai cũng bảo bố không may mất sớm, nay chỉ còn mẹ phải chu đáo để mẹ đỡ tủi thân.
Các chú nói phải làm lễ thật to, mâm cỗ thật nhiều, mời hết anh em họ hàng, bè bạn. Thứ nhất để mẹ nở mày nở mặt với thiên hạ. Thứ hai là cơ hội để thu tiền. Số tiền cỗ sẽ do mấy anh em góp lại bỏ ra, hai chú có điều kiện hơn sẽ bỏ phần nhiều hơn, còn anh chị cả vì khó khăn hơn đóng góp được bao nhiều thì góp.
Số tiền mừng thọ thu về sẽ để cho mẹ coi như có khoản dưỡng già. Nghe các chú nói vậy chồng tôi liền có ý kiến. Ý anh là nên tổ chức mừng thọ cho mẹ nhưng làm nhỏ và đơn giản thôi, chủ yếu là để gia đình sum họp vui vầy, chứ bày biện ra nhiều vừa mệt mỏi, vừa phiền hà.
Thời buổi này người ta cũng không quan trọng chuyện mâm cao cỗ đầy là nở mày nở mặt như xưa nữa. Miễn làm thế nào mọi người cảm thấy vui vẻ ấm cúng là được.
Chính tôi cũng thấy chồng tôi nói rất có lý, các cô các chú cũng chưa thấy ai phản bác lại gì thì mẹ chồng tôi nói: “Thôi thì làm nhỏ làm to gì là tùy các anh chị. Các anh chị lo cho tôi thế nào thì tôi được vậy.
Nhưng cứ bàn cãi mãi chuyện này tôi không thích. Theo ý tôi, thôi đứa nào bỏ ra nhiều tiền thì có quyền quyết định mọi việc, coi như con trưởng. Những người khác cứ thế mà theo, không ý kiến gì nữa”.
Ngay khi lời mẹ chồng tôi vừa dứt tôi thấy bờ vai chồng tôi run lên, như vừa giận dữ vừa bất lực: “Vậy thôi, theo ý mẹ ai có tiền thì làm con trưởng đi, Đừng quan tâm đến ý kiến của thằng vô dụng này nữa”. Nói rồi chồng tôi đứng dậy bỏ về. Tôi thấy mình ở lại cũng thừa nên vội cáo lui theo chồng.
Nói thật, bao nhiêu năm chung sống với nhau chưa bao giờ tôi thấy chồng tôi có thái độ như thế, dù là nhiều khi bị mẹ khiển trách chê bai trước mặt các em khiến tôi nóng mặt.
Anh cũng nói với tôi tại anh ít học nên không được giỏi giang khôn khéo như các em, bản tính người già thì thường chỉ thích khoe khoang con cái, cũng không nên chấp nhặt. Nhưng vì đâu mà chồng tôi phải nghỉ học giữa chừng, vì ai mà anh phải lăn lộn kiếm tiền khi mới mười lăm tuổi?
Các em của anh khôn lớn đủ đầy hơn cũng có phần công sức của người anh cả này. Anh vất vả thiệt thòi hơn, đáng lẽ mẹ anh phải thương anh nhiều hơn chứ sao lại chê bai, khinh miệt?
Chồng tôi nói: “từ nay anh không tham gia chuyện gia đình nữa, mọi người làm gì thì làm anh không quan tâm. Mẹ đã nói vậy coi như không có đứa con này cũng chẳng sao.
Tết nhất này cũng chỉ qua chúc tết mừng tuổi mẹ rồi về”. Anh còn cấm tiệt tôi tuyệt đối không qua lại chuẩn bị chăm lo cái gì hết. Tôi rất hiểu nội tâm chồng tôi, cũng rất thương anh. Có lẽ lần này mẹ chồng tôi đã chạm đúng nỗi tự ti vì sự nghèo khó và lòng tự ái của anh.
Nhưng làm như thế có khác gì bỏ cha bỏ mẹ không? Rồi người dưới nhìn lên, người trên nhìn xuống, còn các con tôi nữa, chúng chưa đủ lớn để hiểu chuyện, rồi chúng sẽ nghĩ gì khi thấy bố mẹ đối xử với bà nội như thế?
(Theo Dân trí)
" alt=""/>Tâm sự: Mẹ chồng tuyên bố, đứa nào có tiền thì làm con trưởng
Chồng ngoại tình thường là vấn đề nan giải của các bà vợ. Để tìm cách giữ chồng, một chị trong lúc rối trí đã viết đơn kiến nghị cơ quan chồng nhờ giúp đỡ, với giải pháp… cười ra nước mắt.Chiều vừa nghe câu chuyện buồn và cảm thấy phụ nữ thất bại làm sao. Một người bạn làm Trưởng phòng ở một cơ quan nhà nước. Chị đã ngoài 40 tuổi, lấy chồng được 17 năm, có hai con. Cuộc sống nhiều thăng trầm nhưng hai anh chị vẫn luôn gắn bó với nhau.
Chị nỗ lực học thêm, dần dần được đề bạt, thăng chức, tăng lương. Còn chồng chị vẫn an phận nên sau 20 năm công tác vẫn chỉ là nhân viên hành chính, chạy việc vặt. Anh ta thường được giao mua sắm đồ dùng, thực phẩm lặt vặt mà cơ quan phải dùng hàng ngày.
Chị vừa bươn chải làm kinh tế, vừa nỗ lực làm việc, dạy dỗ các con, chăm lo cho gia đình. Chị luôn khoe với bạn bè là mình hy sinh, cố gắng vì gia đình nên chồng rất trân trọng.
Nào ngờ, gần đây chị phát hiện chồng cắm mặt vào điện thoại cười tủm tỉm. Chị chột dạ nên theo dõi chồng thì thấy chồng buổi trưa chồng thường qua góc phố mua hoa quả của một cô bán hàng rong.
Hai người tít mắt cười với nhau, cô bán hàng bóc quýt đưa tận miệng cho chồng chị, còn chồng chị lấy khăn lau mồ hôi cho cô ta.
 |
Dù chồng phản bội nhưng chị không dám oán trách (Ảnh minh hoạ) |
Được một lúc, cô bán hàng gửi xe thồ vào một quán nước, rồi xách cả túi hoa quả leo lên xe máy của chồng chị, đi vào nhà nghỉ. Chị thực sự sốc, cũng không dám bắt quả tang chồng trong nhà nghỉ mà ngơ ngác chờ ở hàng nước.
Chờ độ 2 tiếng, hết giờ nghỉ trưa, chồng chị lại chở bồ vèo qua mặt chị. Có lẽ mải sờ đùi, cấu má bồ nên chồng chị cũng không nhìn thấy chị.
“Giá chồng tôi cặp với cô nào xinh đẹp, học thức thì tôi còn đỡ tủi. Đằng nay anh ta phản bội tôi vì một bà hàng rong. Dù trẻ nhưng mà toàn thân đều bốc mùi chân đất mắt toét. Trong mắt chồng tôi, tôi hoá ra không được bẳng kẻ lao động tự do” - chị tâm sự với bạn như vậy. Khi chồng về nhà, chị cũng không dám làm căng với chồng. Vì chị sợ anh ta lại so sánh mình không bằng cô bồ kia thì mình càng nhục.
Chị cũng sợ chồng nổi nóng bỏ đi thì mình mất cả chì lẫn chài, chị làm sao dạy dỗ nổi hai con. Chị cũng có vài người bạn ly hôn, không thể tìm được người đàn ông nào tốt, đành phải ở một mình. Chị sợ cô đơn…
Vì thế, chị chỉ từ tốn nói chuyện, khuyên chồng vì sợ bố mẹ già sốc, vì các con bị ảnh hưởng tâm lý, vì ổn định gia đình.
Lúc đầu, chồng chị hơi sững lại, sau đó nghe vợ nhã nhặn khuyên giải, anh ta rất điềm tĩnh cho biết: “Chỉ chơi bời tí thôi. Yên tâm không bỏ vợ”.
Chị túng quẫn, không dám chửi chồng, không dám đánh kẻ thứ 3. Cuối cùng, chị nung nấu và nghĩ ra được “kẻ” phải chịu trách nhiệm với sự phản bội của chồng chị.
Chị viết đơn kiến nghị với cơ quan chồng, đề nghị cơ quan phải quản lý giờ giấc của chồng chị nhiều hơn, giao cho anh ta nhiều công việc giấy tờ để anh ta làm việc qua trưa.
Và đặc biệt, không được giao cho anh ta chạy việc, mua sắm... hoa quả. Như vậy là “tiếp tay” cho anh ta gặp gỡ cô bồ bán hoa quả rong.
Với “sáng kiến” này, chị hy vọng chồng chị sẽ không kiếm cớ đi mua hoa quả mà cặp bồ? Cả cơ quan chồng chị đều biết chuyện và mang ra đùa tếu hàng ngày.
Tôi nghe chuyện cũng buồn mà vẫn phải cười như mếu. Theo lý luận của chị, không nên cho chồng chị đi đổ rác vì anh ta có khả năng sẽ nhân viên vệ sinh, còn đi chợ sẽ cặp với cô bán cá, bán thịt?
Rất nhiều phụ nữ đã và đang cho rằng, nếu họ y sinh, họ nhịn nhục thì đến một ngày kia chồng họ sẽ “sực tỉnh”, sẽ lại quay về yêu thương trân trọng vợ. Nhưng hy sinh và nhịn nhục chỉ là “ma tuý” mà phụ nữ sử dụng để giúp mình có được chiếc áo tưởng tươi đẹp.
Nó vô hại với những người chồng vô trách nhiệm và phản bội. Có lẽ, chỉ đến khi chờ đợi sự hồi tỉnh của chồng đến kiệt quệ tinh thần, tàn tạ thân xác thì chị em mới nghĩ ra.
 Nghi ngờ chồng cặp bồ, vợ dẫn cả họ đi đánh ghen?Nghi ngờ chồng “tằng tịu” với người đàn bà khác, người vợ đã dẫn cả họ đến quán karaoke để "giải quyết". " alt=""/>Ngoại tình: Chồng cặp bồ với cô bán hàng rong, vợ kiến nghị kinh ngạc
- Tin HOT Nhà Cái
-
-
Xem thêm lịch vạn niên 2024 - xem lịch âm lịch dương giờ hoàng đạo theo ngày tháng
-
|