Claire Dee, 41 tuổi, đến từ Swansea (Xứ Wales), không hẹn hò kể từ khi kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài một tháng vào năm 2020. Nguyên nhân là do chưa tìm được người đàn ông đáp ứng đủ 8 tiêu chuẩn của mình.
Adam, người chồng cũ của cô đã cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn đắt tiền vào cuối năm 2019. Cô mang thai được vài tuần thì cặp đôi kết hôn.
Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, Adam thông báo với cô rằng anh không muốn làm cha. Tin tức đau lòng khiến cô tức giận và kể từ đó cô không gặp lại anh.
Cô cho biết trong 3 năm qua, cô đã gặp hơn 1.000 người đàn ông. Mỗi tối, cô thường dành ra khoảng 2 tiếng ngồi trên sofa để trò chuyện trực tuyến nhưng vẫn không tìm được ai đáp ứng hết các yêu cầu.
"Tôi có một danh sách các yêu cầu, tôi từ chối gặp gỡ những người không đáp ứng hoặc chỉ thoả mãn ít yêu cầu tôi đưa ra", cô nói.
Cao 1,82m, độc thân, không hói đầu
Về mặt thể chất, cô yêu cầu một người đàn ông mũm mĩm, cao hơn 1,82m vì cô cao 1,72m. Đặc biệt, đó không phải là một người đầu hói.
Về tính cách, cô thích người đàn ông nam tính, thích món bít tết còn màu đỏ và cà ri nóng. Phải biết chiều chuộng và luôn ưu tiên cô hàng đầu.
Cô sẽ không bước vào mối quan hệ với người đã ly hôn hay có con. Cô cho rằng nhiều người không quên được người cũ và người mới sẽ phải nhận toàn bộ cay đắng.
"Tôi từng gặp gỡ một người đàn ông goá vợ. Khi anh cho tôi xem ảnh của người vợ, tôi ngỡ ngàng vì thấy rất giống mình. Điều này cho thấy anh chưa quên được cô ấy", cô nói.
Có tham vọng và giàu có
Một trong những tiêu chí Claire đặt ra là tìm bạn trai giàu có. Cô giải thích rằng vì luôn muốn trải nghiệp những điều tốt đẹp trong cuộc sống, muốn đến khách sạn 5 sao ở London, đến các nhà hát sang trọng...
Cô luôn mong muốn chiếc nhẫn trên ngón tay phải được đeo bởi một người có tham vọng. Người đó phải luôn muốn chăm sóc cô bằng mọi cách có thể.
Cô từng quen biết một người 31 tuổi nhưng anh không sắp xếp được thời gian dành cho cô, không ưu tiên cô nên mối quan hệ sớm kết thúc.
"Tôi đã ly hôn, tôi có một con gái 3 tuổi và con luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Nhưng chỉ cần 1 trong 2 người phải giải quyết với vấn đề đó là quá đủ. Người yêu tôi phải đặt tôi ưu tiên hàng đầu", cô nói.
Ngoài ra, đó còn phải là một người ga lăng, có thể thuộc tuýp người cổ điển, sẵn sàng xách túi và trả tiền khi đi ăn. Nhưng cũng là người biết vui vẻ chờ đợi trước khi quan hệ tình dục.
Sở dĩ cô đưa ra những tiêu chí đó là vì đã được chứng kiến cuộc hôn nhân tuyệt vời của bố mẹ. Họ gặp nhau tại một vũ trường khi mẹ cô 14 tuổi và bố cô 16 tuổi. 50 năm đã trôi qua nhưng họ vẫn rất yêu nhau.
Cô muốn chọn được người yêu cô vô điều kiện, một quý ông thực thụ, để bên cô suốt đời. Bạn bè nói rằng cô nên ổn định vì đã 41 tuổi, không còn nhiều sức trẻ như trước đây. Nhưng cô không đồng ý và muốn tiếp tục tìm kiếm người "hoàn hảo".
Bức ảnh vị phụ huynh sở hữu vóc dáng cân đối, nhan sắc trẻ trung và nụ cười tươi rói, tự tin tạo dáng trong một buổi chụp kỷ yếu gây "bão" mạng (Ảnh chụp màn hình).
Dưới bài đăng, đông đảo cư dân mạng đã để lại những bình luận ngợi khen nhan sắc xinh đẹp, trẻ trung của người phụ nữ này.
- Phụ huynh này xứng đáng được 10 điểm. Vì theo mình thì mẹ xinh và bắt "trend" phối đồ còn đáng yêu hơn con gái.
- Nhìn chị ấy trẻ và xinh quá, lại ăn mặc, tạo dáng "xì tin". Thế này chụp xong không nhận ra ai là mẹ, ai là con luôn.
- Phụ huynh chất lượng quá, trẻ thế này chắc chỉ khoảng 35 tuổi thôi. Mình cũng là phụ nữ mà nhìn còn thấy ngưỡng mộ nhan sắc.
Được biết, nhân vật chính trong bức ảnh gây "bão" mạng trên là chị Nguyễn Vân Anh (SN 1987, hiện sống và làm việc tại Cẩm Phả, Quảng Ninh).
Chia sẻ với PV Dân trí, chị Vân Anh cho biết, bản thân rất bất ngờ và vui, hạnh phúc khi bức hình chụp kỷ yếu cùng lớp con gái lại nhận được sự quan tâm lớn từ cộng đồng mạng. Chị cũng liên tục nhận được các tin nhắn, cuộc gọi chúc mừng, chia vui từ bạn bè, người thân xung quanh.
Được biết, chị Vân Anh kết hôn năm 2006, đã có con gái lớn tên là Vũ Nhật Ninh (SN 2007) và một cậu con trai năm nay vào cấp 2.
Vị phụ huynh 35 tuổi tiết lộ, bức ảnh được chụp vào ngày 7/6 vừa qua tại bảo tàng Quảng Ninh. Đây là buổi chụp kỷ yếu muộn so với các lớp cùng khóa sau khi con gái và các bạn trong lớp vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10.
"Cô giáo và phụ huynh trong lớp rất lo lắng cho kỳ thi chuyển cấp của các con nên đã bàn bạc, thống nhất để các con thi xong mới chụp ảnh kỷ yếu, kết hợp đi chơi 2 ngày 1 đêm tại Hạ Long. Bởi vậy, kết thúc kỳ thi, cả lớp mới quay trở lại trường chụp ảnh, ăn trưa ở lớp rồi tới bảo tàng Quảng Ninh tham quan, check-in", chị Vân Anh nói.
Trong lúc chụp ảnh kỷ yếu tại bảo tàng Quảng Ninh, vị phụ huynh cũng tranh thủ góp vui với một vài bức hình để lưu giữ kỉ niệm cùng các con. Tuy nhiên, người mẹ trẻ cho hay, nữ sinh đứng cạnh chị trong tấm ảnh đang lan truyền khắp các diễn đàn mạng không phải con gái mình. Đó là bạn học cùng lớp với con chị.
Bà mẹ hai con sở hữu nhan sắc trẻ trung, xinh đẹp và nhận được nhiều lời khen từ cộng đồng mạng (Ảnh: Nhật Ninh).
Chia sẻ về bí quyết trẻ trung, xinh đẹp dù đã là mẹ hai con, người phụ nữ hiện làm trong lĩnh vực spa tiết lộ, bản thân luôn cố gắng duy trì sự lạc quan, giữ trạng thái vui vẻ. Ngoài ra, vị phụ huynh này cũng lựa chọn các trang phục cá tính, xì-tin để tăng sự trẻ trung. Đặc biệt, chị còn chú ý chăm sóc da tại nhà bằng cách sử dụng các nguyên liệu tự nhiên như rau, củ quả để cải thiện vẻ bề ngoài.
Nhật Ninh - con gái chị Vân Anh cho hay, bản thân rất bất ngờ khi thấy bạn bè, người quen chia sẻ tấm hình mẹ chụp "ké" cả lớp được đăng khắp các diễn đàn mạng. Nữ sinh tâm sự, đây là kỷ niệm đẹp, đầy ý nghĩa của bản thân và các bạn trước khi rời mái trường cấp 2 đã gắn bó nhiều năm để chuyển lên cấp 3.
Nữ sinh Quảng Ninh cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi luôn có mẹ đồng hành trong học tập cũng như cuộc sống (Ảnh: Nhật Ninh).
Nhật Ninh hy vọng đạt được kết quả tốt nhất trong kỳ thi tuyển sinh vừa qua để đỗ vào trường THPT Cẩm Phả như mong muốn. Xa hơn, nữ sinh mong được phục vụ trong ngành lực lượng vũ trang vì cảm thấy rất tự hào khi chứng kiến hình ảnh uy nghiêm trong bộ quân phục của bố.
"Mình cảm thấy rất tự hào vì trong suốt thời gian qua có mẹ đồng hành, chỉ bảo và động viên về vấn đề học tập. Mẹ không đặt áp lực hay mục tiêu để mình phải làm theo mà luôn cố gắng thấu hiểu, tạo điều kiện cho mình có thể trau dồi kiến thức và thi cử một cách thoải mái và hiệu quả nhất. Khi còn là học sinh lớp 8, có những bài toán khó chưa làm được, mình lại nhờ mẹ trợ giúp, hướng dẫn giảng giải để tìm đáp án", nữ sinh chia sẻ.
Không chỉ theo sát, động viên trong học tập, Nhật Ninh thừa nhận, mẹ còn chú ý dạy các con những điều hay lẽ phải, cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Ngoài ra, để duy trì sức khỏe và vóc dáng cân đối, mẹ của nữ sinh này cũng dành thời gian tập luyện thể thao, thực hiện lối sống khoa học và chế độ ăn uống lành mạnh hàng ngày.
Theo Dân trí
" alt=""/>Chụp ké ảnh kỷ yếu, bà mẹ ở Quảng Ninh gây sốt vì nhan sắc xinh đẹp![]() |
Lấy nước đường xabắt đầu bằng hai câu chuyện, được kể trong các phần xen kẽ, về hai đứa trẻ ở hai thời kỳ khác nhau – hai bộ tộc đối lập nhau tại Sudan, một cô gái năm 2008 và một cậu bé năm 1985.
Cô gái Nya với công việc đi lấy nước cho cả gia đình tại một cái ao cách nhà 8 tiếng đi bộ. Nya thực hiện hai chuyến đi đến ao mỗi ngày. Cậu bé Salva là một trong những người tị nạn đi tìm kiếm gia đình và một nơi an toàn để ở. Chịu đựng mọi khó khăn và Salva là một người sống sót!
Câu chuyện của Nya và Salva đã giao thoa với nhau một cách đánh kinh ngạc và đầy cảm động. Nya kết thúc hành trình đi bộ 8 tiếng mỗi ngày để lấy nước và Salva vẫn tiếp tục hành trình mang nước sạch đến cho người dân Sudan của mình.
Câu chuyện sâu sắc về cuộc đời của Salva đã khuyến khích tất cả hãy tiếp tục bước đi, ngay cả khi đối mặt với những thách thức lớn nhất của cuộc đời.
Đọc sách nhiều người sẽ thắc mắc tự vấn: "Làm sao một thằng bé mới chỉ vỏn vẹn 11 tuổi lại có thể vượt qua được cả hành trình gian nan, nhiều cay đắng tới vậy?". Có lẽ đó là bởi hy vọng được đoàn tụ gia đình lúc nào cũng hừng hực cháy trong cậu.
Cuốn sách mỏng này hoàn toàn xứng đáng có mặt trong giá sách nhà bạn, để ngày nào đó, cả nhà bạn sẽ cùng quây quần bên nhau, mở từng trang sách ra đọc và cảm thấy, thật may mắn vì mình được sống, thật may mắn vì mình được ở cạnh bên nhau trên một đất nước không chiến tranh, dịch bệnh, đói khát. Cuộc sống lúc nào cũng thật đẹp!
Nam Sudan, 2008 Nya thả chiếc can và ngồi bệt xuống đất. Nó luôn cố gắng tránh xéo phải những cây cỏ gai mọc ven lối đi nhưng không dễ. Gai nhọn vương khắp nơi. Con bé nhìn xuống lòng bàn chân. Đây rồi, nửa cái gai nhọn đâm đúng giữa gót chân. Nya lấy tay nặn xung quanh cái gai. Đoạn với tay nhặt lấy một cái gai khác trên mặt đất để khêu cái gai găm ở gót chân ra. Con bé mím chặt môi vì đau quá. Nam Sudan, 1985 BÙM! Salva ngoảnh lại và quan sát. Phía sau nó, một cột khói đen khổng lồ từ từ bay lên. Lửa bốc ra từ đó. Trên đầu, một chiếc phản lực quay đầu lao vút đi như một con ác điểu. Khói bụi mịt mù và Salva không còn nhìn thấy được ngôi trường thân yêu của nó nữa. Nó vấp chân suýt ngã. Nhưng phải tiếp tục chạy không được ngoái đầu lại. Vì không nó sẽ chậm lại. Salva cúi thấp đầu xuống và chạy. Nó chạy miết tới khi không còn hơi để chạy nữa. Nó lê từng bước. Liên tục như vậy trong mấy giờ đồng hồ cho tới khi mặt trời gần tắt hẳn. Đi cùng nó còn rất nhiều người nữa. Nhiều đến mức mà nó chắc rằng nguyên làng, nơi có trường nó học, cũng không thể nhiều người đến vậy. Hẳn là toàn bộ số người của cả vùng đất này đang cùng di tản. Vừa đi, những ý nghĩ miên man cứ hiện lên trong đầu Salva theo từng nhịp bước. Mình đang đi đâu đây? Gia đình mình đâu? Liệu mình có còn được gặp lại gia đình không? Đoàn người dừng lại khi trời tối hẳn không còn nhìn thấy lối đi nữa. Ban đầu họ đứng tản mát, thi thoảng có vài tiếng rì rầm, nhưng phần lớn đều lặng im trong sợ hãi. Một lát sau, vài người đàn ông trung niên túm tụm lại bàn bạc gì với nhau rồi một người nói lớn, “Bà con, hãy đứng cùng với người làng mình. Bà con sẽ tìm thấy người quen.” Salva đi vòng quanh tới lúc nghe thấy tiếng gọi “Loun-Ariik! Ai người làng Loun-Ariik tới đây nào!” Salva thấy người nhẹ bẫng. Đó là người làng nó. Nó vội vàng đi theo tiếng gọi. Khoảng hơn chục người đứng thành một nhóm bên lề đường. Salva liếc qua từng khuôn mặt. Chẳng có ai trong gia đình nó cả. Nó chỉ nhận ra vài người – một người mẹ bồng con, hai người đàn ông, một bạn gái chừng tuổi nó – nhưng chẳng biết rõ ai cả. Dầu sao thì nhìn thấy những gương mặt quen cũng dễ chịu lắm rồi. Cả đoàn người qua đêm đó ven đường, những người đàn ông trong đoàn thay phiên nhau thức để canh gác. Sáng hôm sau, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Salva đi giữa đoàn với mấy người lớn cùng làng với nó. Đến đầu giờ chiều thì nó nhìn thấy một toán lính ở phía trước. Trong đoàn có người nói khẽ, “Phiến quân đấy!” Phiến quân là những người đang chống lại chính phủ. Salva đi ngang qua mấy binh sĩ đang đứng ven đường. Mỗi người mang một khẩu súng lớn. Súng của họ không chĩa về đám đông nhưng trông vẫn rất dữ tợn và đề phòng. Một vài phiến quân nhập vào đoàn người, lặng lẽ đi phía sau. Giờ thì cả đoàn người đã bị bao vây. Không biết chúng sẽ làm gì đây? Gia đình mình đâu rồi? Cuối ngày, cả đoàn người đi tới một doanh trại của phiến quân. Đám lính ra lệnh cho họ chia thành hai nhóm – đàn ông vào một nhóm và nhóm còn lại gồm trẻ em, người già và phụ nữ. Các cậu tuổi teen có vẻ được xem là đàn ông rồi dù chỉ lớn hơn Salva một chút, và phải đứng vào nhóm một. Salva thoáng chút lưỡng lự. Nó mới mười một tuổi nhưng xuất thân từ một gia đình quyền quý. Tên nó là Salva Mawien Dut Ariik sống ở ngôi làng được đặt tên theo tên ông nội nó. Bố nó luôn dạy nó phải hành xử như một người đàn ông – để noi theo các anh trai và làm gương cho thằng Kuol. Salva bước mấy bước lại phía mấy chú, mấy bác. “Này!” Một tên lính tiến về phía Salva và tay giơ súng lên. Salva sợ điếng người. Nó chỉ nhìn thấy họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào mặt. Đầu súng đã chạm hẳn vào cằm nó. Salva cảm thấy như hai đầu gối nhũn ra. Nó nhắm tịt mắt lại. Nếu chết bây giờ, mình sẽ không bao giờ được gặp lại gia đình nữa. Ở chừng mực nào đó, ý nghĩ này đã giúp nó đủ mạnh mẽ để khỏi đổ gục xuống vì sợ. Nó hít một hơi dài rồi mở mắt ra. Tên lính chỉ cầm súng một tay thôi. Hắn không ngắm bắn mà chỉ dùng nòng súng nâng cằm nó lên hòng nhìn cho rõ mặt. “Ra đằng kia đi,” tên lính nói. Hắn đưa khẩu súng chỉ về phía nhóm phụ nữ và trẻ em. “Mày chưa đủ tuổi đâu nhóc. Cứ từ từ!” Hắn cười hềnh hệch và vỗ vai Salva. Salva đành lon ton đi sang gia nhập nhóm phụ nữ. Sáng hôm sau, phiến quân lại tiếp tục di chuyển. Chúng bắt những người đàn ông phải khuân vác nào súng nhỏ, nào súng lớn, nào đạn dược, nào thiết bị thông tin. Salva nhìn thấy một người đàn ông có vẻ như không muốn đi cùng phiến quân. Ngay lập tức người này bị một tên lính dùng báng súng đánh thẳng vào mặt, ngã lăn xuống đất và máu chảy đầm đìa. Kể từ đó, chẳng ai còn dám chống đối nữa. Những người đàn ông phải oằn vai mang vác đồ đạc và rời doanh trại. Những người còn lại cũng lục đục lên đường. Nhưng họ đi theo hướng ngược lại với đám phiến quân, vì phiến quân đi đến đâu thì chắc chắn có chiến sự xảy ra ở đó. Salva đi cùng nhóm người làng Loun-Ariik. Nhưng giờ còn ít người hơn vì những người đàn ông đã bị phiến quân bắt đi theo. Trừ mấy đứa sơ sinh, Salva giờ là đứa trẻ con duy nhất trong nhóm. Tối hôm đó, đoàn người trú tạm trong một cái chuồng bò. Salva trở mình liên tục trong đám cỏ ngứa ngáy. Mình đang đi đâu đây? Gia đình mình đâu? Khi nào thì được đoàn tụ? Nó phải nằm rất lâu mới ngủ được. ... Ngay cả khi chưa tỉnh ngủ hẳn, Salva đã cảm thấy bất ổn. Nó nằm im, mắt nhắm tịt, cố nghe ngóng xem điều gì xảy ra. Cuối cùng, nó cũng ngồi dậy và mở mắt. Chẳng còn ai trong chuồng bò. Salva đứng bật dậy, nhanh đến nỗi cảm thấy hơi chóng mặt. Nó chạy vội ra cửa và nhìn quanh. Không có ai. Tuyệt nhiên không một bóng người. Họ đã bỏ cả đi. Chỉ còn nó bơ vơ một mình. (Trích đoạn cuốn sách) |
Tình Lê
Kết hợp những ưu điểm tuyệt vời của cả truyện cổ tích và dòng sách tương tác, Truyện cổ tích hình nổi không chỉ đơn thuần là sách mà còn là món “đồ chơi tri thức” đầy sáng tạo.
" alt=""/>Câu chuyện có thật về cậu bé 11 tuổi tạo nên điều kỳ diệu