Truyện Khóa Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
(Nờ Y beta)
Sớm tinh mơ. Sương mù giăng là là mặt đất. Trong một tiểu viện,ệnKhóaVănHệThốngNamChủThỉnhTựTrọchelsea vs brighton hoa cỏ tỏa hương thơm tươi mát, thoang thoảng vờn quanh, như mơn trớn, như vuốt ve từng giác quan của Lam Chỉ.
"Thưa sư huynh, các đệ tử mới nhập môn đã lên núi, tập trung ở đại điện rồi ạ. Xin sư huynh mau qua bên đó ạ." Ngoài cửa là một giọng nói tuy kính cẩn nhưng lại rất non nớt, thậm chí còn có vẻ sợ sệt. Đây là giọng của A Sinh - người hầu chuyên lo việc vặt cho Lam Chỉ.
Lam Chỉ đỡ trán ngồi trên giường. Cả người cậu uể oải, nói với người bên ngoài: "Ta dặn nhóc là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới viện của ta rồi mà? Nhóc cứ tập trung tu luyện đi. Không cần phải hầu hạ ta đâu."
"Đệ rõ rồi ạ." Bé trai ngoài cửa nghe thế thì vắt giò lên cổ chạy luôn. Lam Chỉ nghiêng người xuống giường, cầm y phục đang vắt trên giá áo lên. Dù đã tới đây được mấy tháng rồi, nhưng Lam Chỉ vẫn chưa thích nghi được hết mọi việc, nhất là việc có người theo hầu sau lưng mình như thế. Không phải là cậu không thích có người hầu hạ mình, mà là vì thằng bé A Sinh này cực kỳ sợ cậu. Mỗi lần thấy cậu, thằng bé lắp ba lắp bắp như thể vừa thấy quỷ, tinh thần uể oải như đưa đám.
Lam Chỉ lần lượt khoác từng lớp y phục lên người. Mỗi cái việc ăn mặc thôi mà nguyên thân cũng phải khác người. Nếu như người khác mặc linh tinh thế nào cũng được thì nguyên thân lại cực kỳ cẩn thận, đến cả vạt áo cũng phải thẳng thớm mới chịu, y chang một người bị ám ảnh cưỡng chế. Nguyên thân vốn là dòng danh gia vọng tộc, tính cách trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, ngông cuồng đến mức không ai bì nổi. Từ xưa đến nay, để xứng với họ Lam, Lam Chỉ chưa bao giờ chọn màu khác với họ của mình.
Sửa soạn y phục xong xuôi, Lam Chỉ xoay một vòng. Từ đầu đến chân, tất cả đều là tông lam, đậm nhạt gì cũng có. Tuy áo quần đơn sắc nhưng lại được phối hợp rất hài hòa, khiến cho gương mặt xinh đẹp đến mức vô lý của cậu nổi bật hẳn lên. Nghĩ đến việc hôm nay, Lam Chỉ lại muốn than thở. Nếu đổi thành người khác, có lẽ cậu đã chết từ tám đời rồi. May sao thân thể này có một thân phận rất đặc biệt, nên cũng không phải lo nghĩ quá nhiều. Có điều, cậu vẫn sống trong tình trạng nguy hiểm rình rập, không biết khi nào sẽ bị người ta phát hiện.
Phải ngược về mấy tháng trước mới rõ được căn nguyên cội nguồn của toàn bộ chuyện này.
Lam Chỉ, nói đúng hơn là Giang Diệp, là một cây bút tay mơ trên một web truyện, chưa có tác phẩm nổi bật nào. Từ hồi cấp hai, Giang Diệp đã thích viết lách linh tinh. Ai cũng biết viết truyện là việc không khó, nhưng lại rất khó kiếm tiền nuôi thân. Giang Diệp cũng hiểu điều ấy nhưng lại không cam tâm chịu trói chân một góc. Cậu muốn mở ra một chân trời mới với nghiệp viết của mình.
Tuy nhiên, Giang Diệp lại quên mất mình mới tiếp xúc với xã hội này chưa được bao lâu, bút lực non nớt, kinh nghiệm sống lại chả có bao nhiêu. Cũng vì thế mà nghiệp viết của cậu nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Sau đó, cậu được các vị tiền bối trên web chỉ điểm, Giang Diệp quyết định tùy tâm mà viết, sau này dòng đời có đẩy đưa ra sao cũng thây kệ. Sau khi tham khảo thị hiếu chung, cậu đã cho ra lò một phần dàn ý cực kỳ hot, với tên sơ lược là "Đạo Ma Chí Thánh", thuộc thể loại truyện ngựa đực thăng cấp.
Mọi thứ vốn đang diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng họa đến lúc nào chẳng ai biết được. Đêm ấy, khi cậu vừa nộp dàn ý cho biên tập viên xong và lên giường đi ngủ như bình thường. Đến khi tỉnh dậy, cậu lại thấy mình đang ở trong một đại sảnh lạ lẫm, được trang trí theo phong cách cổ xưa, trông rất trang nhã. Trong sảnh có mấy chục người, mặc đạo bào đồng phục hoặc vàng hoặc xám. Tất cả đều đang ngồi, cúi đầu im lặng.
Trong lúc Giang Diệp đang kinh ngạc vô cùng, cậu nghe thấy người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngồi ở ghế trên thờ ơ hỏi: "Minh Tô, ta giao chuyện này cho con. Có được không?"
Chỗ này là chỗ nào? Mấy người này là ai? Tuy Giang Diệp đã cuống hết cả lên nhưng cậu cũng không dám thể hiện ra ngoài. Cậu nhanh chóng đáp lời: "Tuân mệnh."
Người đàn ông kia nghe thấy thế thì "ừ" một tiếng. Giang Diệp cúi thấp đầu, ngạc nhiên đến sững cả người. Sau một ngày trời mơ mơ màng màng làm đủ thứ chuyện, Giang Diệp vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tới tận khuya, khi trong phòng chỉ còn lại mình cậu, Giang Diệp bất lực gào lên: "Trời ơi!"
Đây là thế giới trong dàn ý của mình mà! Tại sao mình vừa rặn được vài chữ đầu trong sự nghiệp viết lách đã bị ném vào đây rồi!
Cái xác Giang Diệp đang mang vốn là một nhân quan trọng trong truyện. Nhân vật này tên Lam Chỉ, tự (1) Minh Tô, đại đệ tử của Trì Túc - chưởng môn Bắc Hành phái. Khốn cái thói đời trớ trêu, tạo hóa chẳng bao giờ cho ai vẹn cả đôi đường. Dù cho nguyên bản Lam Chỉ là một bậc anh tài hiếm có khó tìm, nhưng cách đối nhân xử thế lại hẹp hòi, mắt cao lúc nào cũng hơn đầu. Trong dàn ý, nhân vật này ghen ghét tị nạnh với Giản Thương đủ điều, gặp lần nào cũng tìm cách hãm hại chèn ép. Cũng vì thế mà cuối cùng, kết cục của nhân vật Lam Chỉ này là chết không toàn thây.
Suy cho cùng cũng do Lam Chỉ tự rước họa vào thân mà thôi. Chẳng có kiểu chết nào ngu hơn kiểu chết này cả.
Sớm tinh mơ. Sương mù giăng là là mặt đất. Trong một tiểu viện,ệnKhóaVănHệThốngNamChủThỉnhTựTrọchelsea vs brighton hoa cỏ tỏa hương thơm tươi mát, thoang thoảng vờn quanh, như mơn trớn, như vuốt ve từng giác quan của Lam Chỉ.
"Thưa sư huynh, các đệ tử mới nhập môn đã lên núi, tập trung ở đại điện rồi ạ. Xin sư huynh mau qua bên đó ạ." Ngoài cửa là một giọng nói tuy kính cẩn nhưng lại rất non nớt, thậm chí còn có vẻ sợ sệt. Đây là giọng của A Sinh - người hầu chuyên lo việc vặt cho Lam Chỉ.
Lam Chỉ đỡ trán ngồi trên giường. Cả người cậu uể oải, nói với người bên ngoài: "Ta dặn nhóc là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới viện của ta rồi mà? Nhóc cứ tập trung tu luyện đi. Không cần phải hầu hạ ta đâu."
"Đệ rõ rồi ạ." Bé trai ngoài cửa nghe thế thì vắt giò lên cổ chạy luôn. Lam Chỉ nghiêng người xuống giường, cầm y phục đang vắt trên giá áo lên. Dù đã tới đây được mấy tháng rồi, nhưng Lam Chỉ vẫn chưa thích nghi được hết mọi việc, nhất là việc có người theo hầu sau lưng mình như thế. Không phải là cậu không thích có người hầu hạ mình, mà là vì thằng bé A Sinh này cực kỳ sợ cậu. Mỗi lần thấy cậu, thằng bé lắp ba lắp bắp như thể vừa thấy quỷ, tinh thần uể oải như đưa đám.
Lam Chỉ lần lượt khoác từng lớp y phục lên người. Mỗi cái việc ăn mặc thôi mà nguyên thân cũng phải khác người. Nếu như người khác mặc linh tinh thế nào cũng được thì nguyên thân lại cực kỳ cẩn thận, đến cả vạt áo cũng phải thẳng thớm mới chịu, y chang một người bị ám ảnh cưỡng chế. Nguyên thân vốn là dòng danh gia vọng tộc, tính cách trời sinh kiêu ngạo lạnh lùng, ngông cuồng đến mức không ai bì nổi. Từ xưa đến nay, để xứng với họ Lam, Lam Chỉ chưa bao giờ chọn màu khác với họ của mình.
Sửa soạn y phục xong xuôi, Lam Chỉ xoay một vòng. Từ đầu đến chân, tất cả đều là tông lam, đậm nhạt gì cũng có. Tuy áo quần đơn sắc nhưng lại được phối hợp rất hài hòa, khiến cho gương mặt xinh đẹp đến mức vô lý của cậu nổi bật hẳn lên. Nghĩ đến việc hôm nay, Lam Chỉ lại muốn than thở. Nếu đổi thành người khác, có lẽ cậu đã chết từ tám đời rồi. May sao thân thể này có một thân phận rất đặc biệt, nên cũng không phải lo nghĩ quá nhiều. Có điều, cậu vẫn sống trong tình trạng nguy hiểm rình rập, không biết khi nào sẽ bị người ta phát hiện.
Phải ngược về mấy tháng trước mới rõ được căn nguyên cội nguồn của toàn bộ chuyện này.
Lam Chỉ, nói đúng hơn là Giang Diệp, là một cây bút tay mơ trên một web truyện, chưa có tác phẩm nổi bật nào. Từ hồi cấp hai, Giang Diệp đã thích viết lách linh tinh. Ai cũng biết viết truyện là việc không khó, nhưng lại rất khó kiếm tiền nuôi thân. Giang Diệp cũng hiểu điều ấy nhưng lại không cam tâm chịu trói chân một góc. Cậu muốn mở ra một chân trời mới với nghiệp viết của mình.
Tuy nhiên, Giang Diệp lại quên mất mình mới tiếp xúc với xã hội này chưa được bao lâu, bút lực non nớt, kinh nghiệm sống lại chả có bao nhiêu. Cũng vì thế mà nghiệp viết của cậu nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Sau đó, cậu được các vị tiền bối trên web chỉ điểm, Giang Diệp quyết định tùy tâm mà viết, sau này dòng đời có đẩy đưa ra sao cũng thây kệ. Sau khi tham khảo thị hiếu chung, cậu đã cho ra lò một phần dàn ý cực kỳ hot, với tên sơ lược là "Đạo Ma Chí Thánh", thuộc thể loại truyện ngựa đực thăng cấp.
Mọi thứ vốn đang diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng họa đến lúc nào chẳng ai biết được. Đêm ấy, khi cậu vừa nộp dàn ý cho biên tập viên xong và lên giường đi ngủ như bình thường. Đến khi tỉnh dậy, cậu lại thấy mình đang ở trong một đại sảnh lạ lẫm, được trang trí theo phong cách cổ xưa, trông rất trang nhã. Trong sảnh có mấy chục người, mặc đạo bào đồng phục hoặc vàng hoặc xám. Tất cả đều đang ngồi, cúi đầu im lặng.
Trong lúc Giang Diệp đang kinh ngạc vô cùng, cậu nghe thấy người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngồi ở ghế trên thờ ơ hỏi: "Minh Tô, ta giao chuyện này cho con. Có được không?"
Chỗ này là chỗ nào? Mấy người này là ai? Tuy Giang Diệp đã cuống hết cả lên nhưng cậu cũng không dám thể hiện ra ngoài. Cậu nhanh chóng đáp lời: "Tuân mệnh."
Người đàn ông kia nghe thấy thế thì "ừ" một tiếng. Giang Diệp cúi thấp đầu, ngạc nhiên đến sững cả người. Sau một ngày trời mơ mơ màng màng làm đủ thứ chuyện, Giang Diệp vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tới tận khuya, khi trong phòng chỉ còn lại mình cậu, Giang Diệp bất lực gào lên: "Trời ơi!"
Đây là thế giới trong dàn ý của mình mà! Tại sao mình vừa rặn được vài chữ đầu trong sự nghiệp viết lách đã bị ném vào đây rồi!
Cái xác Giang Diệp đang mang vốn là một nhân quan trọng trong truyện. Nhân vật này tên Lam Chỉ, tự (1) Minh Tô, đại đệ tử của Trì Túc - chưởng môn Bắc Hành phái. Khốn cái thói đời trớ trêu, tạo hóa chẳng bao giờ cho ai vẹn cả đôi đường. Dù cho nguyên bản Lam Chỉ là một bậc anh tài hiếm có khó tìm, nhưng cách đối nhân xử thế lại hẹp hòi, mắt cao lúc nào cũng hơn đầu. Trong dàn ý, nhân vật này ghen ghét tị nạnh với Giản Thương đủ điều, gặp lần nào cũng tìm cách hãm hại chèn ép. Cũng vì thế mà cuối cùng, kết cục của nhân vật Lam Chỉ này là chết không toàn thây.
Suy cho cùng cũng do Lam Chỉ tự rước họa vào thân mà thôi. Chẳng có kiểu chết nào ngu hơn kiểu chết này cả.
上一篇:Loạt laptop Lenovo mới tại Việt Nam
下一篇:Nhận định, soi kèo Nottingham vs Man City, 22h30 ngày 27/4: Sức mạnh The Citizens
下一篇:Nhận định, soi kèo Nottingham vs Man City, 22h30 ngày 27/4: Sức mạnh The Citizens
相关文章:
- Nhận định, soi kèo Al Talaba vs Naft Misan, 23h30 ngày 28/4: Tự tin trên sân khách
- Ba màu sắc mới trên iPhone 15 ra mắt năm nay
- 'Sống bằng đầu người khác'
- Kiến nghị cộng điểm thi ĐH trò tích cực hoạt động ngoại khóa
- 425.000 iPhone 3G đã được bán
- ĐH Sư phạm Hà Nội: Điểm chuẩn dự kiến từ 15
- Adele sang trọng, gợi cảm trong thiết kế của Công Trí
- Hồ Lệ Thu qua 3 đời chồng: Không mưu cầu, tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài nữa
- Nhận định, soi kèo Istra vs Slaven Belupo, 22h00 ngày 28/4: Chủ nhà ‘ghi điểm’
- Quốc gia nào ăn 7 bữa trong ngày đầu năm mới?
相关推荐:
- Nhận định, soi kèo Strasbourg vs Saint
- Cô giáo đánh con, tại sao phụ huynh khăng khăng đòi bồi thường 100 triệu?
- ĐH Sư phạm Hà Nội: Điểm chuẩn dự kiến từ 15
- Giảng viên phải làm việc 1.760 giờ/ năm
- Notebook “dã thú” chơi game
- Tracy Hằng Nguyễn đại diện Việt Nam dự thi Mrs World 2016
- 800 chỉ tiêu NV2 vào ĐH Tài chính
- Lâm Khánh Chi diện váy xuyên thấu chẳng kém cạnh Huyền My, Hà Hồ
- Nhận định, soi kèo PSBS Biak Numfor vs Barito Putera, 15h30 ngày 26/4: Thắng tiếp lượt về
- Paris Hilton kể bị cưỡng hiếp năm 15 tuổi
栏目分类
最新文章
- Nhận định, soi kèo Liverpool vs Tottenham, 22h30 ngày 27/4: Đăng quang sớm
- Siêu máy tính dự đoán Brighton vs West Ham, 21h00 ngày 26/4
- Kèo vàng bóng đá Udinese vs Bologna, 23h30 ngày 28/4: Trở lại Top 4
- Nhận định, soi kèo Pohang Steelers vs FC Seoul, 12h00 ngày 27/4: Chiến thắng nhọc nhằn
- CMS bán laptop dùng chíp Atom đầu tiên
- Tác động đến Shortcut trong Win XP
- Nhận định, soi kèo Hoffenheim vs Dortmund, 20h30 ngày 26/4: Mất cảnh giác
- Nhận định, soi kèo Brighton vs West Ham, 21h00 ngày 26/4: Đội hình sứt mẻ
- Nhận định, soi kèo Mladost Lucani vs Novi Pazar, 23h00 ngày 28/4: Nỗ lực tìm vé cúp châu Âu
- Nhận định, soi kèo Al Seeb vs Oman Club, 23h20 ngày 28/4: Phá dớp đối đầu
热门文章