您现在的位置是:NEWS > Thế giới
Truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm
NEWS2025-01-29 15:30:52【Thế giới】9人已围观
简介Ngày hôm sau,ệnPhùSinhNgoạiTruyệnBảyĐêđt argentina Tiểu Khương, anh bạn đồng nghiệp ngồi bàn đối diệđt argentinađt argentina、、
- Dạo này cậu đang làm cái trò gì thế? Đi muộn về sớm, lại còn trốn trực cuối tuần? - Nói rồi, lại hạ thấp giọng xuống - Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu không sửa đổi, chủ nhiệm sẽ nổi giận thật đấy!
- Ừ! - Đào Ngang vẫn chậm rãi nhai cơm, mắt dán vào tờ báo chẳng buồn ngước lên.
- Này, tôi nói nghiêm túc đấy! Cậu đừng có tưởng chủ nhiệm chỉ là con hổ giấy, hồi trước có một tay mới tới… - Tiểu Khương thấy ý tốt của mình chẳng được đoái hoài, lại càng sốt ruột, nhưng chưa nói hết câu, đã bị tiếng bấm còi inh ỏi ngoài cửa sổ cắt ngang.
Bãi đậu xe nằm ở cổng bệnh viện. Bệnh viện quy định rõ, xe đi vào không được bấm còi trong khuôn viên bệnh viện, để tránh làm ồn ảnh hưởng tới bệnh nhân. Thế mà lúc này lại có những mấy hồi còi liên tiếp, ngang ngược không coi quy định của bệnh viện ra gì, phá vỡ tan tành bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Đào Ngang và Tiểu Khương cùng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ - ba chiếc Mercedes Benz màu đen nối đuôi nhau xuất hiện bên dưới tòa nhà. Chiếc xe đi đầu nôn nóng bóp còi, thúc giục một chiếc Volkswagen Polo đằng trước mau chóng nhường đường.
- Nhân vật lớn cuối cùng cũng đã xuất viện… - Trên mặt Tiểu Khương lộ vẻ khinh bỉ.
- Nhân vật lớn? - Đào Ngang nhìn đoàn xe đã đi xa - Ai vậy?
- Thì tổng giám đốc Tào Minh Huy của tập đoàn Minh Huy chứ ai, gầy đét như con khỉ. Mấy hôm trước còn cờ giong trống mở xuất hiện trên báo chí, hô hào mọi người cùng đi xét nghiệm máu để quyên tặng tủy sống. - Tiểu Khương cúi xuống nhét miếng thịt viên vào miệng, nói tiếp - Nói là bị ung thư dạ dày, đã từng khám chữa ở rất nhiều bệnh viện danh tiếng, chẳng giải quyết được gì, đại khái là còn nước còn tát, mới tới cái bệnh viện nhỏ của chúng ta, lại còn chỉ định đích danh viện trưởng làm bác sĩ điều trị chính, nói cái gì mà nếu chữa khỏi bệnh, thì mỗi năm ông ta sẽ tặng cho bệnh viện mười triệu tệ để làm quỹ nghiên cứu. Nếu chữa không khỏi, thì bệnh viện Vĩnh Phục đừng hòng có cơ hội tiếp tục tồn tại.
Đào Ngang khẽ cười:
- Thế thì có vẻ ông ta đã hồi phục rồi?
Tổng giám đốc Tào… Đào Ngang lập tức chắp nối lai lịch của kẻ này với người đàn ông trung niên giận dữ cự tuyệt quyên tặng tủy sống trong vườn hoa trưa hôm ấy.
- Có lẽ là vậy. Tôi nghe cậu đồng nghiệp phụ trách về ca đó nói rằng hôm nay hắn xuất viện. Viện trưởng đích thân làm bác sĩ mổ chính, thuận lợi cắt bỏ bộ phận bị ung thư, không phát hiện thấy di căn. - Tiểu Khương nói - Coi như thằng cha này mạng lớn. Nghe nói tất cả những bệnh viện hắn từng tới trước đây đều có chung một kết luận là ung thư giai đoạn cuối, chỉ có thể điều trị cầm chừng. Tới chỗ chúng ta, lại nhặt về được cái mạng.
- Ha ha, chứng tỏ nơi càng nhỏ lại càng là ngọa hổ tàng long! - Đào Ngang nghĩ tới viện trưởng, một con người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thông thái như ông ấy, đương nhiên sẽ khác hẳn những bác sĩ tầm thường, có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều, nếu một doanh nhân lớn mang trên mình vô số hào quang được đông đảo mọi người trọng vọng như hắn, sau lưng lại làm ra cái chuyện thấy chết không cứu, vậy mà vẫn nhặt về được cái mạng, thì ông trời quả là hậu đãi hắn quá lắm.
- Viện trưởng của chúng ta không chỉ là người nhân hậu, mà y thuật cũng giỏi hết chỗ chê! - Nói tới đây, Tiểu Khương càng thêm hào hứng - Cậu có biết một họa sĩ tên là Hà Vạn Niên không?
Đào Ngang gật đầu:
- Họa sĩ vẽ tranh sơn dầu rất nổi tiếng, nghe nói tranh của ông ấy mỗi bức có giá thị trường lên tới hàng triệu tệ.
- Không chỉ có vậy, ông ta còn sở hữu công ty quảng cáo và bất động sản, xét về tài sản, có lẽ không hề thua kém lão Tào kia. - Tiểu Khương nhớ lại - Còn nhớ hơn hai năm trước, khi đó tôi cũng vừa mới tới, đã nghe nói con người nổi tiếng này đang ở trong bệnh viện chúng ta. Lúc đó tôi còn không chịu tin, bèn cầm theo tờ tạp chí có đăng bài phỏng vấn Hà Vạn Niên tới phòng bệnh của ông ta ngó nghiêng, kết quả là người ta còn tưởng tôi tới xin chữ ký kia đấy. Sau đó nghe nói ông ấy mắc bệnh ung thư xương, lúc nhập viện tình hình đã rất xấu, nhưng không ngờ chỉ một tháng sau khi làm phẫu thuật ở viện ta, ông ấy đã hoàn toàn bình phục.
- Thật à? - Đào Ngang có phần kinh ngạc - Ai mổ chính? Lại là viện trưởng?
- Còn ai vào đây nữa! - Trong mắt Tiểu Khương ánh lên vẻ ngưỡng mộ - Sau khi phẫu thuật, viện trưởng đích thân vạch ra toàn bộ phác đồ điều trị cho Hà Vạn Niên, nói chung là chỉ trong vòng một tháng, Hà Vạn Niên đã khoẻ mạnh xuất viện. Sau này, viện trưởng của chúng ta và Hà Vạn Niên đã trở thành bạn bè. Ông ấy thường mời viện trưởng tới tham gia triển lãm tranh, hay ăn cơm… Nghe nói ông ấy còn muốn tặng một căn biệt thự cho viện trưởng để báo đáp ơn cứu mạng, nhưng đã bị viện trưởng từ chối, và yêu cầu ông ấy quyên góp số tiền ngang với trị giá của cả biệt thự cho Hội chữ thập đỏ.
- Ồ… - Sự kính trọng của Đào Ngang đối với viện trưởng lại tăng thêm vài phần, rồi anh lại nói - Nhưng, tôi nhớ là khoảng nửa năm trước, trên báo đăng hẳn một bài trên trang nhất, viết là Hà Vạn Niên đã bị chết đuối trong bể bơi tại nhà riêng khi bơi vào buổi sáng.
- Đúng vậy, khi đó, đây cũng được coi là một tin chấn động. Bởi vì ông ta chết quá đột ngột, người nhà họ Hà vì phân chia tài sản mà tranh chấp ầm ĩ. - Tiểu Khương thở dài có phần tiếc nuối - Xem ra số mệnh thực vô thường, cứ tưởng rằng Hà Vạn Niên đã thoát khỏi tai kiếp, không ngờ vẫn cứ phải mất mạng.
Đào Ngang cười khẽ, trong lòng bất chợt dấy lên chút cảm giác bất thường.
Từng ngày qua đi, tiếng ve vang vang trong những tán ngô đồng xanh mướt, nhắc nhở mọi người rằng mùa hè nóng bức đã tới. Phòng trọ mà Đào Ngang thuê chỉ cách bệnh viện một con phố. Từ trên ban công tầng bảy nhìn sang, tòa nhà bệnh viện quét sơn trắng toát được hắt lên lớp màu đỏ nhạt dưới ánh hoàng hôn tháng sáu.
- Đã chết rồi?
Đào Ngang gác hai tay lên thành lan can, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Một con chim mình trắng đuôi xanh chấp chới đôi cánh, đậu xuống trước mặt anh. Nhìn vào đầu chim, không thấy mỏ chim, mắt chim, mà là một khuôn mặt người ngũ quan ngay ngắn!
Con quái vật mình chim mặt người vẻ tiếc nuối lắc đầu với Đào Ngang, cất tiếng nói rất sõi:
- Chính xác! Suốt mấy tuần liền, ngày nào ngài cũng dùng sức mạnh của thần chú để gọi tôi, sai khiến tôi, tôi có thể không liều cái mạng già này đi điều tra cho ngài được ư? Mẹ của Lưu Vũ mười năm trước đã mắc bệnh qua đời, còn tung tích của bố cô bé, tôi quả thực không điều tra ra được. Ngài cũng biết đấy, tóc của nữ giới trong loài người chỉ lưu giữ thông tin của người mẹ, trên tóc của nam giới mới có thông tin của người bố. Tôi cũng bó tay rồi. Dù sao thì theo trực giác của tôi, bọn họ không có mấy khả năng là những người giàu có đến mức tháng nào cũng đều đặn gửi một khoản tiền lớn cho con gái chữa bệnh.
- Nếu như vậy, thì kẻ năm xưa đã đưa Lưu Vũ nhập viện là ai? - Đào Ngang chau tít đôi mày, nhìn con quái điểu - Ngươi hãy tìm cách điều tra rõ cho ta!
- Tôi chẳng có cách nào cả! - Con quái điểu bối rối đập đập cánh, giống như một người đang dang tay bất lực - Tuy loài chim Mất Tích chúng tôi có biệt hiệu là nhân viên tình báo hàng đầu trong giới yêu quái, nhưng ngài cũng biết đấy, yêu lực của chúng tôi có hạn. Lần này giúp ngài điều tra được tung tích mẹ của Lưu Vũ, đã tổn hại nghiêm trọng tới nguyên khí của tôi. Manh mối ngài cung cấp cho tôi quá ít ỏi, tôi chỉ có thể giúp ngài tới đây thôi!
- Thôi được, ta biết ngươi đã tận lực. - Đào Ngang thở dài, móc từ trong túi áo ra một chiếc túi vải tỏa ánh hào quang màu vàng nhạt, ném trúng giữa lưng con chim Mất Tích - Tiền của ngươi, thù lao gấp đôi!
Quái điểu cười toe toét như hoa, rối rít:
- Trong tất cả những khách hàng tôi gặp, ngài là người hào phóng nhất! Nhưng tôi chỉ sợ sau này không có cơ hội kiếm được tiền từ ngài nữa. Bây giờ, đám thợ săn kia kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng tàn bạo, bất kể là yêu quái tốt hay xấu, nhất loạt đuổi cùng giết tận. Ngày mai tôi phải dẫn vợ con di cư tới một nơi rất xa, ngài cũng hãy tự bảo trọng.
- Thợ săn… - Đào Ngang cười nhạt, rồi nhìn thẳng vào con chim Mất Tích, nói - Ta phải cảm ơn ngươi đã tích cực giúp đỡ ta mới đúng. Nếu không có tin tình báo mà ngươi cung cấp, ta đã không thể tìm được cô ấy nhanh đến vậy. Từ giờ về sau, ngươi phải hết sức cẩn thận đấy! Mau đi đi!
- Vâng! - Con chim Mất Tích gật đầu lia lịa, rồi lại như sực nhớ ra điều gì, bèn gọi với theo Đào Ngang đang chuẩn bị quay vào trong nhà - À đúng rồi, trong lúc điều tra tung tích của cha mẹ Lưu Vũ, tôi đã vô tình phát hiện ra một số sự việc kỳ quặc liên quan tới bệnh viện của ngài.
- Ồ? - Đào Ngang dừng bước - Chuyện gì?
- Trong kho chứa đồ trên tầng áp mái của bệnh viện, tôi nhìn thấy một vài tư liệu liên quan tới Lưu Vũ.
- Ngươi chui vào kho chứa đồ của bệnh viện để làm gì? - Đào Ngang ngờ vực hỏi - Cụ thể là ngươi đã phát hiện ra cái gì?
- Chà, chỉ trách tôi xui xẻo, hôm đó lại đụng đầu một tên thợ săn khốn kiếp, truy sát tôi suốt dọc đường, may mà lúc đó đang bay qua trên bệnh viện của ngài, nên tiện thể chui vào ẩn nấp luôn. Ngài biết đấy, mùi thuốc sát trùng có thể che lấp yêu khí của chúng tôi. - Con chim Mất Tích vẫn chưa hết sợ hãi, nói tiếp - Tôi vừa hay chui vào đúng kho chứa đồ trên tầng áp mái, nhưng tư thế hạ cánh hơi kém, đâm đổ một dãy giá để đồ, khiến đám hộp giấy chất trên giá rơi xuống đất, bung ra rất nhiều tài liệu. Tôi nhìn thấy có một tờ dán ảnh của Lưu Vũ, còn có một vài tài liệu dán ảnh của các danh nhân, phú hào nổi tiếng. Ngài bảo có kỳ quặc không, sao tài liệu lại cất ở trong kho chứa đồ kia chứ! Tiếc là tôi một chữ bẻ đôi không biết, chẳng hiểu những tư liệu đó viết cái gì.
Đào Ngang ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật gù:
- Ta biết rồi, yên tâm, ta sẽ xử lý việc này. Ngươi hãy mau đi đi, nếu lại bị bọn thợ săn phát hiện thì phiền phức đấy!
Nói rồi, anh vẫy tay với nó, sau đó đi thẳng một mạch vào trong nhà.
Trong bầu không bên ngoài ban công lóe lên một quầng sáng xanh biêng biếc, cuốn thành một vòng tròn tuyệt đẹp, bao bọc lấy con chim Mất Tích. Cặp cánh của nó vừa dang ra, quầng sáng liền thu hẹp lại, nhanh chóng co thành một đốm sáng nhỏ xíu rồi biến mất.
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, Đào Ngang như thường lệ mang một bó hoa phấn tới phòng Lưu Vũ.
Sau sự kiện con ong mật, thái độ của Lưu Vũ đối với anh đã dần dần đổi khác. Mỗi khi anh mang hoa tới phòng bệnh thăm cô bé, khuôn mặt vốn dĩ lúc nào cũng như chìm trong lòng biển thẳm sâu nhất chợt vụt lên một sắc màu tươi tắn trong khoảnh khắc. Chỉ có Đào Ngang mới có thể hiểu được, cái sắc màu tươi tắn đó gọi là hy vọng.
Tuy rằng Lưu Vũ vẫn kiệm lời như trước, nhưng khoảng cách như bức tường băng ngăn cách giữa hai người những buổi đầu đang dần dần tan chảy.
Vừa bước vào phòng, Đào Ngang đã nhìn thấy Lưu Vũ đứng trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhè di trên lớp kính, đôi mắt xanh thẳm hút hồn đang thẫn thờ nhìn những con chim bay qua bên ngoài khung cửa.
- Lưu Vũ! - Đào Ngang vui vẻ chìa bó hoa phấn ra trước mặt cô bé - Em xem này, hôm nay màu hoa tuyệt đẹp hơn hẳn!
Màu đỏ sống động của hoa phấn phản chiếu lên khuôn mặt trắng mịn của Lưu Vũ, khiến vẻ bệnh tật của cô bé cũng bớt đi vài phần. Nhìn những đóa hoa, trong mắt cô bé có một thoáng mừng rỡ, song chớp mắt lại vụt biến mất.
Con ong mật ngoài cửa sổ đã bay đi. Lưu Vũ buông tay xuống ôm gối ngồi trước bệ cửa sổ.
Đào Ngang đặt bó hoa trước mặt cô bé, cẩn thận rút lấy vòi nhụy của một đóa hoa, rồi nhẹ nhàng đung đưa quả cầu nhỏ xinh xắn, khẽ nói:
- Trước đây, em gái anh rất thích lấy nhụy hoa phấn làm bông tai. Ha ha, các cô bé đều thích làm đẹp.
Lưu Vũ cầm một bông hoa phấn lên, khẽ xoay xoay trên các ngón tay, trong đôi mắt xanh lam dường như có một màn sương mờ mịt, ngăn cản ánh mắt thăm dò của người ngoài.
- Hái nó xuống, nó sẽ chết rất nhanh! - Hồi lâu, giọng nói thơ ngây của Lưu Vũ chầm chậm thốt ra từ đôi môi non nớt - Tôi yêu chúng, không muốn chúng phải chết.
- Cô bé ngốc! - Đào Ngang xoa đầu Lưu Vũ theo thói quen - Chúng sẽ không chết đâu. Mùa này năm sau, lại sẽ nở ra những bông hoa y hệt thế này. Sinh mệnh luôn tuần hoàn như vậy đó.
- Chẳng phải sinh mệnh chỉ có một lần thôi ư? - Lưu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Đào Ngang. Nói xong, ánh mắt của cô bé lại hướng ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở vườn hoa bên dưới, nơi đó một bé gái mặc quần áo bệnh nhân đang chơi đùa vui vẻ với bố mẹ. Khóe miệng cô bé hơi nhếch lên, nụ cười thấp thoáng như làn nước suối băng qua - Bên ngoài, thật tuyệt!
- Em cũng có thể giống như họ. Đợi em bình phục, anh sẽ lập tức dẫn em đi khỏi đây! - Đào Ngang nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của cô bé, đưa mắt nhìn những người đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ, cùng với tất cả những phong cảnh chân thực mà Lưu Vũ khó lòng chạm tới - Em sẽ trở về với thế giới thực sự thuộc về em. Hãy tin anh!
- Thật không? - Lưu Vũ nhìn anh, ánh mắt hai người đã giao nhau một cách thực sự đúng nghĩa.
- Anh xin thề! - Thái độ của Đào Ngang chưa bao giờ trang trọng như vậy - Anh sẽ dẫn em tới nơi vui vẻ nhất để chơi cho thỏa thích. Nơi đó không có những bức tường và trần nhà đáng ghét, chỉ có sự khoáng đạt vô cùng tận. Nơi đó có rất nhiều chim chóc và hoa cỏ, em muốn chạy xa bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, tùy thích!
Im lặng nhìn nhau chốc lát, trong đáy mắt Lưu Vũ chợt dâng đầy những tia hy vọng, trở nên long lanh hơn bao giờ hết, dẫu rằng chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, cô bé lại rụt tay về, rồi giấu bàn tay phải ra sau lưng một cách vô thức, dường như e sợ Đào Ngang lại chạm vào mình.
Đào Ngang cứ ngỡ rằng giữa họ đã gây dựng được lòng tin hiếm hoi, lúc này không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của cô bé.
- Không được… động vào tay tôi! - Lưu Vũ mấp máy môi, khó nhọc thốt ra mấy từ, trong vẻ không vui còn có chút gì như bất đắc dĩ.
- Được, anh sẽ không chạm vào nữa. - Đào Ngang thần ra một thoáng, rồi cười bình thản như không có chuyện gì. Nhìn vào khuôn mặt kém vui của cô bé, anh lại lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ tay bìa nhựa có in hình chú cún con, mở nó ra, để lộ ra những trang giấy đã hơi ố vàng bên trong, vừa xem vừa nói - Cuốn sổ này là của em gái anh. Trước đây, nó rất thích vẽ nguệch ngoạc vào đây.
Đào Ngang nghiêng nghiêng mặt, trong đôi mắt ngập tràn yêu thương và hoài niệm. Những ngón tay anh chầm chậm lật giở cuốn sổ, cười mà nói:
- Đây là chú cún mà con bé vẽ… Đây là bươm bướm này… Ha ha… - Ngón tay anh dừng lại trên một trang giấy - Còn đây, là bông hoa phấn do nó vẽ.
Anh chìa cuốn sổ tay ra trước mặt Lưu Vũ, chỉ vào bông hoa phấn được vẽ bằng bút dạ màu hồng, nét vẽ non nớt ngây ngô, nói:
- Em xem này, ở trong đây, đóa hoa mãi mãi không bao giờ khô héo.
Lưu Vũ chăm chú nhìn vào bông hoa trên tờ giấy, vẻ mặt dịu dàng như một sợi lông vũ mềm mại nhất.
很赞哦!(678)
相关文章
- Nhận định, soi kèo nữ Necaxa vs nữ Pumas UNAM, 7h00 ngày 28/1: Khách lấn chủ
- Khoản chi đáng ngờ trong sao kê tài chính của chồng hé lộ bí mật đau đớn
- 5 sự thật thú vị về trà mật ong
- Lý do phụ nữ Nhật luôn yêu chuộng nước gạo để làm đẹp
- Soi kèo góc Tigres UANL vs Club Tijuana, 10h00 ngày 29/1
- Tại sao không nên xào gan động vật cùng cà rốt?
- Tâm sự của một nữ sinh muốn đi vá “ cái ngàn vàng”
- Lấy chồng Tây: Đứng núi này trông núi nọ
- Nhận định, soi kèo Club Leon vs Juarez, 06h00 ngày 26/01: Điểm tựa sân nhà
- Khách nước ngoài 'khẩu chiến' phở hay bún bò Huế ngon nhất Việt Nam
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Athletic Bilbao vs Leganes, 0h30 ngày 27/1: Khó thắng đậm
Anh kể, lúc mới ra trường anh xin được việc ở phòng văn hóa, Lan làm thủ thư. Lương ba cọc ba đồng nên rất khổ, nhiều lúc không tiền mua sữa hộp cho con, phải mua sữa xá bú đỡ. Gần đó có công ty Đài Loan, chuyên sản xuất đồ gia dụng làm từ lục bình, Lan tập đan lục bình rồi nhận hàng về làm. Anh thì tranh thủ giờ tan sở, lội sông cắt lục bình phơi khô cho vợ đan. Lan khéo tay, hàng làm ra sắc sảo, lại tự chế ra nhiều mẫu mới nên được ông chủ mời vào công ty phụ trách khâu kỹ thuật. Có thêm thu nhập, hai vợ chồng mới thoát được cảnh thiếu trước hụt sau. Mấy năm sau, ông chủ Đài Loan vì việc riêng phải bán xưởng, anh và Lan liều mạng cầm sổ đỏ, vay tiền hai bên nội ngoại mua lại công ty. Lên làm chủ nhưng vợ chồng anh vẫn ngày ngày cùng công nhân làm hàng, tạo mẫu mới. Công việc làm ăn phát triển, anh mở rộng nhà xưởng, sắm xe, mua biệt thự… Lan giờ ở nhà nhưng vài ba ngày lại vào công ty, giám sát công nhân, nhặt nhạnh từng cọng lục bình rơi, mẩu tre thừa…
Anh than, giờ thảnh thơi rồi mà Lan chẳng chịu đi đâu, cũng không sắm sửa gì. Đối tác mời ra nước ngoài tham quan, sẵn tiện du lịch cho biết đó đây, Lan tham công tiếc việc, sợ tốn tiền, nên cứ ngồi nhà. Anh bảo, nhiều khi tức đầy ruột, phải nghèo khó cho cam, có tiền thì phải biết hưởng thụ, quý trọng bản thân mình chút. Nhưng, Lan vẫn cứ vậy khiến anh nản, đi đâu cũng không dám dẫn vợ theo.
Ngẫm lại, thấy vợ tôi sao mà giống Lan. Hồi còn nghèo khó, nhờ vợ khéo thu vén nên không đến nỗi thiếu hụt. Mấy năm nay tôi vào làm ở một công ty nước ngoài nên thu nhập khá, vợ chồng tôi đã mua được nhà, sắm được xe. Khá giả rồi nhưng vợ tôi vẫn tằn tiện từng đồng. Rủ đi ăn nhà hàng, đi du lịch là vợ tôi giãy nảy, sợ tốn tiền. Bảo mua quần áo mới thì nói chẳng đi đâu, sắm chi lãng phí. Lý lẽ của vợ là còn lo nuôi con học đại học, lo sau này cưới dâu, lo tiền dưỡng già… Lắm nỗi đa đoan như thế, e là tới già vợ tôi cũng không biết nơi nào khác ngoài Sài Gòn, chẳng biết mùi vị món ngon ra sao.
Nhớ câu ca dao xưa: “Con cò lặn lội bờ sông/Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non”. Người xưa hay ví phụ nữ là con cò, vì tính cần mẫn, chịu khó. Nhưng vừa gánh vừa khóc nỉ non thì xem ra thân cò cơ cực lắm, tủi phận lắm, dẫu có là thiên chức, có là tình nguyện. Đó là chuyện của ngày xưa, là biểu tượng ca ngợi đức tính hy sinh cho chồng con của người phụ nữ Việt.
Thời nay, khi cuộc sống đã dư gạo dư tiền, những người phụ nữ như Lan, như vợ tôi sao không biết chăm chút cho mình, đổi hết lớp áo cũ cho nở mày nở mặt, cho bõ những ngày còng lưng gánh gạo? Những “con cò” ấy hẳn không ít lần khao khát được sống cho mình, được hưởng những điều mà chính họ đang dành cho chồng con. Họ có biết chồng mình dẫu trân trọng sự hy sinh, chịu khó ấy nhưng không hề muốn vợ mình đầu tắt mặt tối đến quên cả bản thân; khiến cho thân cò vốn mỏng manh, yếu đuối trở thành nhàu nhĩ trong mắt chồng. Những người-vợ-cò ấy có biết nhiều ông chồng rất bực cái tính “cò” của vợ, muốn vợ phải thương lấy thân? Vậy mà…
(Phunuonline)
">Chán vì vợ nhàu nhĩ như... người giúp việc
- Lễ hội Nước mắm truyền thống lần thứ nhất diễn ra trong 5 ngày từ 23/10 đến 27/10 tại khu vực trung tâm phố đi bộ Nguyễn Huệ, khiến nhiều du khách nước ngoài tò mò vào tham quan, trải nghiệm.
Maria, nữ du khách Pháp lần đầu đến TP HCM, cho hay tình cờ thấy lễ hội khi đang đi bộ trên đoạn ngã tư Nguyễn Huệ giao Lê Lợi. Ban đầu, nữ du khách nhầm lẫn lễ hội nước mắm là một khu foodcourt ngoài trời (khu ẩm thực nhiều gian hàng). Vào trong đi một vòng cô mới biết đây là lễ hội chủ đề nước mắm.
Chị Nguyễn Kim Anh hiện là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Đài Loan. Là một nhà nghiên cứu của Viện Địa lý, Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam, đang làm nghiên cứu sau tiến sĩ tại Đài Loan (Trung Quốc), chị Nguyễn Kim Anh đam mê leo núi từ khi còn là cô sinh viên ngành Trắc Địa. Nhờ công việc, chị có nhiều chuyến đi thực địa ở khu vực vùng núi. Từ đó, tình yêu thiên nhiên và bản năng ưa thích khám phá đã dẫn dắt chị đến với đam mê leo núi.
Tính đến nay, chị Kim Anh đã chinh phục khoảng 15 ngọn núi, trong đó chủ yếu là những ngọn núi ở Đài Loan.
Những ngọn núi cao nhất mà chị từng đặt chân lên đỉnh gồm núi Jade (núi Ngọc Sơn) – 3.952m và núi Xue (núi Tuyết) – 3.886m. Đây được xem là 2 ngọn núi cao nhất Đài Loan và cao nhất khu vực Tây Thái Bình Dương. Các ngọn núi khác chị từng chinh phục có độ cao trung bình từ 2.200 – 3.500m.
“Leo núi là một hành trình gian nan, đòi hỏi lòng kiên trì và ý chí quyết tâm. Nhưng khi đã lên tới đỉnh, cảm giác vô cùng tuyệt vời. Mỗi lần chạm tới một đỉnh cao, mình lại cảm thấy đã vượt qua được chính mình, cho chính bản thân thấy rằng mình có thể vượt qua được những chông gai để đến đích”.
Nữ tiến sĩ cũng chia sẻ, thực ra đam mê này rất hữu ích cho công việc của chị. Bởi vì công việc của chị là làm về viễn thám, bản đồ, địa lý và môi trường, giảm nhẹ thiên tai. Vì thế, chị coi việc đi leo núi như những chuyến đi thực địa để nghiên cứu về môi trường, rừng núi. “Những kiến thức đó giúp tôi rất nhiều trong nghiên cứu”.
Hơn nữa, chị cho rằng người làm nghiên cứu rất cần đi ra ngoài thực tế, bởi vì đây là một cách thư giãn để cân bằng với cuộc sống trong phòng thí nghiệm.
Chị Kim Anh chinh phục đỉnh núi Tuyết cao 3.886m. Trước mỗi chuyến đi, chị đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng cả về tư trang lẫn sức khoẻ. Lưu ý đầu tiên là phải giảm tối thiểu trọng lượng cho đôi vai. Đồ ăn mang theo là những thứ nhiều năng lượng và có thể để ngoài trời, dễ bảo quản khi thời tiết thay đổi từ nóng sang lạnh.
Trang phục nên là đồ chuyên dụng, nhẹ để giúp thoát mồ hôi, giữ nhiệt, thích ứng với sự thay đổi thời tiết do độ cao. Đặc biệt, người leo núi cần phải rèn luyện thể lực thường xuyên và nghiên cứu kỹ lộ trình.
Trong các chuyến chinh phục của mình, chị Kim Anh cũng gặp không ít trường hợp người leo bỏ cuộc giữa chừng vì không đủ sức khoẻ, nhất là phụ nữ.
Ở Đài Loan, các ngọn núi nổi tiếng đều có ban quản lý và trước khi đi, người leo cần lên website của họ để đăng ký và chờ được duyệt. Đó cũng là một yếu tố hơi khác với leo núi ở Việt Nam – thường là do cá nhân tự tổ chức và quyết định ngày đi về. “Ở Đài Loan, ban quản lý sẽ nắm mọi thông tin cá nhân, người liên lạc và hành trình leo của bạn để liên lạc và giảm tối thiểu rủi ro khi cần.
Thường thì họ giới hạn người leo trong ngày, cho nên để đăng ký được vào ngày mình đi, họ sẽ tiến hành bốc thăm. Nhiều khi may mắn thì mình được chọn vào thời gian mình mong đợi, còn không nhiều người cũng bị trượt và phải đăng ký lại nhiều lần”.
Kể về kỷ niệm chinh phục đỉnh Ngọc Sơn cao 3.952m, chị cho biết mình đã có nhiều cảm xúc đẹp trong chuyến đi này. Để có được một chỗ ngủ trên Paiyun Sơn Trang – nơi nghỉ chân của các tay leo núi đến từ khắp nơi trên thế giới, chị phải đăng ký trước 2 tháng. May mắn, chị được bốc thăm để leo đúng ngày mình đã chọn, bởi vì mỗi ngày có hàng trăm đến hàng nghìn hồ sơ đăng ký leo mà chỗ ngủ chỉ giới hạn cho 116 người.
Với chiếc ba lô nặng 8kg trên vai, dọc đường chị nhiều lần phải tìm một mặt phẳng để nằm nghỉ.
Trên đường chinh phục đỉnh Ngọc Sơn Khi lên đến Paiyun Sơn Trang, cũng là lúc chị thấm mệt và đôi chân dường như không còn chút sức lực nào. Chị về phòng và chui vào chiếc túi ngủ đặt trên giường không có đệm giữa cái lạnh chỉ khoảng 2 độ C. Càng về đêm, cái lạnh càng tê tái và được cảm nhận rõ ràng hơn. Sự khắc nghiệt của thời tiết và địa hình khiến chị vô cùng ngưỡng mộ những nhân viên phục vụ ở đây – những người phải vận chuyển lương thực, hoa quả, nước uống, các trang thiết bị lên núi hằng ngày bằng chính đôi chân mình để phục vụ nhu cầu của người leo núi.
Sau một đêm khó ngủ, 7h sáng đoàn của chị thức giấc để ăn vội bát mì tôm, tiếp tục hành trình chinh phục đỉnh Ngọc Sơn. Lúc này, ở điểm nghỉ chân cũng có khá nhiều người đã bỏ cuộc vì quá mệt hoặc say độ cao.
Đoạn đường còn lại để lên đến đỉnh chỉ còn khoảng 2,1km nhưng vô cùng khó khăn và gian nan vì độ dốc, mức độ hiểm trở của các vách đá, vực thẳm, cộng với cái lạnh và gió buốt thổi liên tục.
Cuối cùng, với sức mạnh ý chí kiên cường, chị đã đứng trên đỉnh của khu vực Tây Thái Bình Dương sau quãng đường leo gần 13km. Lúc này, chị có thể ngắm nhìn toàn bộ quần thể núi non xung quanh giữa bầu trời xanh cao vời vợi và chuẩn bị cho hành trình xuống núi.
Cảm xúc hạnh phúc vỡ oà vẫn còn lan toả ngay cả khi chị cùng đoàn của mình đã đặt chân trở lại điểm xuất phát trong buổi chiều ngày hôm đó. Với chị, đến với Đài Loan mà không chinh phục Ngọc Sơn sẽ là một thiếu sót đầy tiếc nuối với một người mê leo núi.
“Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi niềm đam mê của mình bằng cách chinh phục những đỉnh núi khác bất cứ khi nào có thời gian”, nữ tiến sĩ chia sẻ.
Chị Kim Anh đặt chân lên đỉnh Ngọc Sơn sau gần 13km leo bộ. Đăng Dương
Ảnh: NVCC
8X chinh phục 8 ngọn núi trong 18 ngày, cộng đồng leo núi nể phục
Hành trình chinh phục 8 ngọn núi trong vòng 18 ngày của anh Phan Duy Linh được cộng đồng đam mê leo núi thán phục.
">Nữ tiến sĩ từng chinh phục 15 đỉnh núi để thử thách bản thân
Nhận định, soi kèo Baniyas vs Sharjah, 21h30 ngày 27/1: Đối thủ kỵ giơ
- Tháng 1/1988, Cao Ping, khi ấy mới 5 tháng tuổi, bị bảo mẫu tên Qin Mouying bắt cóc và đưa về nhà của bà ta.
Cha mẹ Cao Ping đã ra sức tìm kiếm tung tích của con trai nhưng không có manh mối nào.
Đến năm 2020, nhờ chương trình "Đoàn tụ" của cảnh sát Trung Quốc, gia đình lần đầu tiên nhận được thông tin về con trai sau 32 năm mất tích.
Báo cáo về vụ bắt cóc của Cao Ping vào năm 1988.
Theo The Paper, Qin Mouying đã đến nhà họ Cao xin được làm bảo mẫu chăm sóc cho đứa trẻ mới chào đời. Đến ngày thứ 2, Qin bắt cóc đứa trẻ đi.
Báo cáo Sở Công an Quế Lâm do em gái của Cao Ping là Cao Ying cung cấp thời điểm đó cho thấy: "Khoảng 9h sáng 10/1/1998, tại Quế Lâm (Quảng Tây) đã xảy ra một vụ bắt cóc trẻ em. Kẻ gây án là bảo mẫu, khoảng 20 tuổi, cao 1,59m".
Cao Ying cho biết, sau khi báo cảnh sát, cha mẹ cô cũng nhờ sự giúp đỡ của người quen, cùng lao vào tìm kiếm con trai. Tuy nhiên, sau nhiều năm, họ thất vọng khi không tìm được tung tích của đứa trẻ.
Năm 2012, cha mẹ Cao Ying đã cung cấp mẫu ADN của mình cho cơ sở dữ liệu chống buôn người của Bộ An ninh công cộng.
Tháng 5/2020, Cao Ping nhận được thông báo ADN mà anh cung cấp trùng khớp với mẫu của vợ chồng họ Cao ở Quảng Tây. Ngày 29/5/2020, với sự giúp đỡ của Đội điều tra hình sự thuộc Cục Công an Quế Lâm, Cao Ping chính thức đoàn tụ với cha mẹ ruột.
Trong một bài báo vào tháng 8/2020, Qin Mouying cho biết mình và chồng cũ họ Li đều đến từ Quế Lâm. Bà thường xuyên bị chồng đánh đập. Sau một lần cãi nhau với chồng, bà đã bỏ trốn khỏi nhà. Vì bị vô sinh nên bà đã tìm cách bắt cóc Cao Ping để nuôi.
Dù cuộc tìm kiếm suốt 32 năm đã có kết quả, song Tao Ying cho rằng anh trai mình trở về không thể coi là cái kết "viên mãn", bởi tổn thất tinh thần mà Qin Mouying gây ra cho gia đình cô suốt hàng chục năm qua là quá lớn. Gia đình cô quyết định đâm đơn kiện kẻ bắt cóc.
Cao Ping đoàn tụ với gia đình vào năm 2020.
Tao Ying nói rằng trước đây, gia đình cô rất khá giả. Nếu không bị bắt cóc, Cao Ping đã có thể có cuộc sống tốt, được chăm sóc chu đáo hơn. Thế nhưng, bị bảo mẫu bắt đi, đến cấp 3 anh cũng chưa học xong. Con trai phải chịu khổ cũng là nỗi đau lớn trong lòng cha mẹ ruột của anh.
Thông báo kết quả về khiếu nại hình sự của gia đình họ Cao của Viện kiểm sát nhân dân quận Tương Sơn (Quế Lâm) cho thấy nghi phạm Qin Mouying có liên quan đến tội bắt cóc và lừa đảo trẻ em, nhưng vì thời hiệu xử tội của bà ta đã hết nên vụ việc vẫn đang được xem xét.
Ngày 6/8/2021, Viện Kiểm sát Nhân dân Quế Lâm nêu rõ trong thông báo rằng nghi phạm Qin Mouying lừa gạt trẻ vị thành niên dưới 14 tuổi rời bỏ gia đình và người giám hộ, bị tình nghi bắt cóc trẻ em, nhưng đã hết thời hiệu về việc này. Quyết định không phê chuẩn vụ bắt giữ nhanh chóng của Viện kiểm sát nhân dân quận Tương Sơn là chính xác.
Hiện tại, gia đình Cao Ping không chấp nhận kết luận từ cơ quan chức năng và đang tiếp tục kháng cáo.
Theo Zing
Hai chị em gái thất lạc nhau từ thời thơ ấu đoàn tụ sau 25 năm
Bà mẹ một con Brittanny Bigley chia sẻ rằng, sau hơn hai thập kỷ xa cách, cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ lại được ôm em gái.
">Bị vô sinh, bảo mẫu ở Trung Quốc bắt cóc đứa trẻ 5 tháng tuổi
Hơn 1 năm nay, anh có quan hệ với một người phụ nữ bên ngoài. Chị ta là người cung cấp vật liệu xây dựng cho công trình của chồng tôi. Hai người đã đi lại với nhau, mấy lần tôi bắt quả tang nhưng tôi thậm chí không có cơ hội để ghen vì anh còn đánh tôi trước. Anh bảo anh đi làm vất vả vì vợ con, muốn yên ổn thì đừng có can thiệp đến cuộc sống của chồng.
Bi kịch chưa dừng lại ở đó, tôi quá chán nản nên chẳng quan tâm nữa, mặc chồng muốn làm gì thì làm. Cách đây 2 tháng, tôi có gặp một người đàn ông, người đó là người yêu tôi đơn phương từ ngày xưa, giờ anh đã ly dị.
Chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều thứ trong cuộc sống, anh biết tôi vất vả nên cũng thường xuyên động viên. Thực sự mà nói, có anh ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình đỡ tồi tệ phần nào.
Nhưng chồng tôi đã biết chuyện. Anh đã rình lúc chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê và đã đánh người bạn của tôi và lôi tôi về nhà. Suốt cả đêm ấy, anh hành hạ tôi.
Chồng chửi tôi là lăng loàn, bắt các con tôi không được gần mẹ. Anh còn bắt tôi ký vào đơn ly dị và không được chia tài sản. Những cơn bạo hành của chồng cứ tiếp diễn suốt từ bấy đến giờ, tôi đau đớn và xấu hổ, không dám nói với ai.
Tôi đau khổ lắm, tôi phải làm sao bây giờ hả chị?
(Xin giấu tên)
Chị Tâm An trả lời:
Chào chị!
Khi đọc những dòng tâm sự khắc khoải của chị, tôi biết những nỗi đau chị đã gặp phải đang vượt quá sức chịu đựng của một con người. Nhưng “Trời cứu không bằng tự cứu mình”, tôi mong chị hãy thực sự bình tĩnh để có thêm sức mạnh đứng lên tự giúp đỡ bản thân.
Có bao giờ chị cảm thấy mình đã bị tước hết quyền và sự bình đẳng trong gia đình? Phải cắn răng chịu đựng tất cả để rồi bùng lên thứ tình cảm ngoài hôn nhân với một người đàn ông khác?
Đành rằng việc chị có tình cảm với người đàn ông khác là điều không nên. Nhưng trong lúc bị bỏ rơi, bị bạo hành, chị cũng khó có thể kiểm soát được hành vi của mình.
Chẳng có gì biện hộ cho chồng chị sau những gì anh ấy đã làm bởi không có chút tình yêu và sự tôn trọng nào trong con người ấy dành cho chị. Anh ta ghen tuông, hành hạ chị chỉ vì đang cay cú khi mất đi sự kiểm soát với thứ vẫn phụ thuộc vào mình. Chồng chị tự cho mình quyền được ngoại tình, nhưng không thể chấp nhận điều tương tự xảy đến với vợ mình.
Anh ấy đang chà đạp lên cuộc sống của người vợ từng chung vai sát cánh với mình lúc khó khăn, đói nghèo, đó là điều không thể chấp nhận dù chị đúng hay sai. Chị có quyền với cuộc sống của mình, có quyền bảo vệ danh dự của mình. Sự im lặng không phải là cách đấu tranh để bảo bản thân, mà chị cần mạnh mẽ đứng lên.
Chị hãy phản đối tất cả những điều chồng chị làm, một cách cương quyết nhưng mềm dẻo. Thậm chí nhờ đến sự can thiệp của pháp luật nếu mọi hành vi của anh ta vẫn tiếp diễn. Trong trường hợp không được sự đồng thuận, chị hãy tự tìm cho mình một lối đi riêng, dù có khó khăn nhưng tôi tin rằng đó là một con đường đúng.
Chị có quyền quyết định cuộc đời mình và có thể làm điều đó để đảm bảo an toàn, giải phóng bản thân. Tôi tin khi chị đã gửi cho tôi những dòng tâm sự này, chị cũng sẽ chuẩn bị cho mình nội lực để đi những bước đầu tiên trên con đường thay đổi cuộc đời.
Chúc chị mạnh mẽ và bình an!
Theo PLXH
">Bị chồng chửi là lăng loàn và bắt các con không được gần mẹ
Tôi có cảm giác chồng mình và ô sin có tình ý với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận rằng người giúp việc nhà tôi rất biết việc. Từ cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc trẻ con chị ấy đều có kinh nghiệm. Mẹ chồng tôi quý chị ấy như đứa cháu ở quê. Mà tôi lấy làm lạ là mặc dù chỉ là giúp việc nhưng chị ấy trẻ hơn nhiều so với tuổi. Nhìn tôi với chị ấy chẳng có gì khác biệt là mấy. Tôi thực sự thấy lo lắng trong lòng khi mà ngoại hình chị ấy hấp dẫn đến như vậy.
Càng ngày tôi càng thấy chồng mình quấn quít với người giúp việc. Chồng tôi làm nhà nước, công việc nhàn hạ nên hay về sớm. Nhiều hôm tôi đi làm về, mẹ chồng thì đi tập thể dục chiều với mấy bà hàng xóm, trong nhà chỉ thấy chồng với người giúp việc cười rung rúc trong bếp. Tôi tỏ vẻ khó chịu thì chồng tôi nói tôi ghen tuông vớ vẩn, bảo tôi tính xấu. Nhưng nhìn cảnh nửa đêm chồng về nhà, người giúp việc lao vội ra đỡ chồng lên phòng thì thử hỏi có người vợ nào chịu đựng được.
Có hôm, tôi đi làm về, thấy người giúp việc ngồi khâu lại cái quần đùi cho chồng tôi trong khi đó chồng tôi ngồi ở ghế đối diện xem ti vi. Nhìn họ giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc còn tôi thì là kẻ thừa vậy. Con tôi lại quấn người giúp việc, nhiều hôm thấy chồng đi làm về, người giúp việc bế con mình ra cửa đón rồi hôn bố tôi cứ ngỡ chị ta mới là vợ của chồng tôi chứ không phải tôi.
Tôi lo lắng lắm. Tôi phải làm sao với chuyện người giúp việc đang có dấu hiệu quyến rũ chồng tôi đây? Có phải tôi đã quá đa nghi không? (Ảnh minh họa)
Tôi đã góp ý nhiều lần với chồng là nên giữ khoảng cách nhưng chồng tôi nói tôi nghĩ ngợi vớ vẩn. Tôi cũng tính tới chuyện cho chị ta nghỉ nhưng mẹ chồng tôi lại không chịu vì nói rằng tôi đã không giúp được bà giờ mà người giúp việc cho nghỉ thì bà không kham nổi. Hơn nữa chị ta lại làm rất được việc. Nhưng tôi lo lắng nhất là chồng tôi cũng khăng khăng đòi giữ chị ta lại. Tôi thì không thể nào bỏ việc vì đó là nguồn sống của cả nhà tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ cực thân quá. Vì gia đình tôi mới phải đi làm vất vả như vậy, thế mà mẹ chồng và chồng tôi cứ làm như tôi lười biếng rồi quý người giúp việc hơn. Nếu chồng tôi đi làm mà đủ lo cho gia đình thì tôi cũng yên tâm mà nghỉ việc, tìm việc nào rảnh rang hơn để làm việc nhà. Nhưng chồng tôi có lo được cho gia đình đâu.
Tôi lo lắng lắm. Tôi phải làm sao với chuyện người giúp việc đang có dấu hiệu quyến rũ chồng tôi đây? Có phải tôi đã quá đa nghi không?
(Theo Khampha.vn)
">Chồng càng ngày càng 'xoắn' ô sin