您现在的位置是:NEWS > Thời sự
[LMHT] Cập nhật tin tức ngày 12/8
NEWS2025-01-29 15:43:23【Thời sự】6人已围观
简介THAY ĐỔI VỀ TƯỚNG VÀ TRANG BỊ:Bẫy Độc Noxus (R)Năng lượng tiêu hao tăng từ 70/85/100 lên75/100/125.Lbảng xh ngoại hạng anhbảng xh ngoại hạng anh、、
THAY ĐỔI VỀ TƯỚNG VÀ TRANG BỊ:
Bẫy Độc Noxus (R)
- Năng lượng tiêu hao tăng từ 70/85/100 lên 75/100/125.
- Làm chậm không còn giảm dần theo thời gian gây sát thương nữa.
Thế Thủ (W)
- Sát thương phép gây ra cho kẻ địch tấn công vào Rammus đã kích hoạt Thế Thủ (W) tăng từ 15/25/35/45/55 lên 25/35/45/55/65.
Một vài thông tin cho biết rằng,ậpnhậttintứcngàbảng xh ngoại hạng anh Tahm Kench sẽ sớm có những thay đổi trên máy chủ PBE, cụ thể:
Nuốt Chửng (W)
- Ưu tiên sử dụng lên tướng, và sẽ làm choáng tướng địch trong vòng 0.25 giây.
Du Ngoạn Thủy Vực (R)
- Gây ra ít cảnh báo hơn cho đội đối phương.
Titanic Hydra
- Nội tại đầu tiên của Titanic Hydra đã được lồng vào với Nội tại DUY NHẤT – Cleave, giờ sẽ hiển thị ra lượng sát thương gây ra trên mỗi đòn đánh.
Gnar_G
很赞哦!(6122)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Alaves vs Celta Vigo, 3h00 ngày 28/1: Ưu thế sân nhà
- Đi “Chợ đen”, săn hàng độc giá sốc trong Thiên Long Bát Bộ 3D Mobile
- Trí Tuệ Việt phát hành và quảng bá game không phép trong thời gian dài
- Phơi mình dưới nắng hè, ô tô sản sinh độc tố gây hại
- Nhận định, soi kèo Western Sydney vs Auckland FC, 13h00 ngày 26/1: Đánh chiếm ngôi đầu
- Điểm tin DOTA 2 TI5: Techies hứa hẹn sẽ làm nổ tung các khán đài?
- Truyện Thằng Đức
- [LMHT] Giải đáp thắc mắc của người chơi (Số 27)
- Nhận định, soi kèo Club Leon vs Guadalajara, 10h00 ngày 29/1: Bất ngờ từ đội khách
- Truyện Trường Cấp Ba Sơn Hải
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Damac vs Al Ittihad, 21h05 ngày 27/1: Niềm tin cửa trên
Vị được gọi là tướng quân kia nghe xong thì gật đầu hài lòng, phóng ngựa đến cỗ xe xa hoa kia khẽ nói:
"Thưa điện hạ. Gần đây có chỗ nghỉ ngơi. Điện hạ cần nghỉ chút chứ ạ?"
Bên trong truyền ra tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân:
"Mọi người đi cũng mệt rồi! Nên nghỉ ngơi chút."
"Vâng!"
Lập tức đoàn quân tiến hành cắm trại nghỉ ngơi, chia đội canh gác. Người tuy nhiều nhưng hành động vô cùng kỷ luật, thoáng chốc chỗ nghỉ ngơi đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Một lúc sau, cách đó không xa, đội canh gác số hai, một tên lính mệt mỏi nằm lăn xuống đất, thở phì phò:
"Phù... Hôm nay thời tiết sao khó chịu quá. Làm ta muốn quăng cả bộ giáp trên người mà nhảy xuống hồ tắm một phen."
Tên bên cạnh thấy vậy thì cười phì một tiếng, bảo:
"Phì... Ngươi cứ tự nhiên! Nhưng ta sợ ngươi chưa kịp nhảy xuống tắm thì đã mất đầu rồi."
Tên đó cười đáp:
"Ha ha ha... ta chỉ đùa thôi mà. Ta chưa muốn chết sớm như vậy a!?"
Đột nhiên, hắn nhìn lên trời nhíu mày, rồi hốt hoảng la toáng lên:
“Người người... Có người trên trời kìa, mọi người nhìn xem!”
Mấy tên khác tưởng hắn đùa liền gắt gỏng:
“Người trên trời cái rắm! Là Dực nhân thì nói toẹt ra đi. Mà bọn chúng tuyệt tích hàng trăm năm rồi. Lão tử mệt rồi, người thôi cái trò đùa đó đi.”
Tên lính kia lấy tay chỉ vào một điểm nhỏ trên bầu trời đang lao xuống, khẳng định:
“Ta lừa ngươi làm gì, nhìn đi!”
"Là Dực Nhân!?"
Tên kia theo lời nói của đồng bọn, nheo mắt nhìn lên thì hốt hoảng.
Lời nói của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đưa mắt nhìn lên trời, chỉ thấy đó là một 'dực nhân'. À... Không, nếu nhìn kỹ hơn thì tên kia không có cánh hơn nữa hắn không phải đang bay lên mà là rớt xuống với tốc độ khá là nhanh. Mọi người dụi dụi mắt không thể tin nổi lại có kẻ rơi từ trên trời rớt xuống như vậy.
"Dực nhân gãy cánh à!?"
Một câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người.
Một tên lính hông đeo kiếm, trên ngực có một phù hiệu hình cánh tuyết, quay sang ra lệnh:
“Ngươi lập tức đến báo với tướng quân! Mấy người còn lại giữ nguyên vị trí, đây có thể là một âm mưu của kẻ địch. Mọi người phải luôn luôn đề phòng.”
“Vâng! Đội trưởng.”
Bên cạnh một gốc cây lớn cách đó không xa là một trướng bồng rất lớn được dựng lên, xung quanh có hàng trăm tên lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Thân phận người bên trong chắc có lẽ cũng cùng là người trong xe ngựa lúc nãy.
Xa xa, một tên lính hớt hải chạy đến, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi.
Mấy tên thị vệ thấy vậy liền chặn lại hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Ta có chuyện cần bẩm báo với tướng quân.”
Hai tên thị vệ thấy dáng vẻ hớt hải của y, không dám chậm trễ. Một người nói:
"Được! Đợi ta bẩm báo với Tướng quân!"
Một chốc sau, tên kia đi bẩm báo đã quay lại, nói:
"Tướng quân bảo ngươi vào. Đi theo ta! Chớ đi lộn xộn kẻo mất mạng."
Tên thị vệ dẫn theo tên lính nọ qua vài đường đến một lều nhỏ cách trướng bồng kia không xa, đã xuất hiện trước mặt Tướng quân.
Chỉ thấy, tướng quân đó là người lúc nãy dần đầu toàn quân, lưng hùm vai gấu, toàn thân khí thế lẫm liệt oai phong. Khoác bên ngoài bộ giáp màu bạc sáng lóa tôn lên vẻ uy vũ của ông ta.
Tướng quân hỏi:
“Có việc gì sao?"
Tên lính kia bị khí thế của y hù dọa, lưng ướt đẫm mồ hôi, bị hỏi liền giật mình lấy lại được bình tĩnh, vội bẩm:
“Thưa tướng quân, chúng thuộc hạ đang canh gác thì phát hiện một người đang từ trên trời rớt xuống. Bọn thuộc ha sợ đó là kế của địch nhân nên không dám hành sự. Nên tới bẩm báo.”
“Từ trên trời rớt xuống!? Ngươi chắc chắn thấy rõ chứ?”
Tên lính quả quyết:
“Vâng. Không chỉ có thần, mọi người đều thấy hết ạ! Hắn chính là đang rơi từ trên trời xuống."
Tướng quân trầm mặc một hồi lâu, khẽ hỏi:
"Có thể nào là 'dực nhân'?"
Tên lính đáp:
"Không phải ạ. Trên người hắn không có cánh!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Đang nói thì đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tướng quân khuôn mặt khẽ biến, hỏi:
“Có phải do tên kia không?”
"Thuộc hạ không biết! Nhưng nghe nơi phát ra tiếng nổ thì hẳn là do tên đó."
Tướng quân hơi nhíu mày trầm tư, rồi vỗ tay một cái. Từ bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Cửa lều mở ra, một thanh niên tuổi chừng hai lăm, thân khoác khải giáp sáng lóa, khuôn mặt tuy bị mũ giáp che mất một nửa nhưng có thể thấy được vẻ cương nghị mang vài phần trầm ổn.
Thanh niên bước đi vững chãi chứng tỏ người này được huấn luyện rất quy củ. vào quỳ xuống:
"Phó tướng Chu Thái, sẵn sàng đợi lệnh!"
Tướng quân nghiêm nghị nói:
"Ngươi lập tức dẫn ba mươi người theo hướng vụ nổ xác minh xem đó là gì!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Chu Thái sắp ra khỏi lều, chợt tướng quân gọi lại dặn dò:
“Ngươi tùy cơ mà hành sự, nếu là rắc rối thì tránh được thì tránh. Chớ kéo thêm cường địch vào người. Nhớ là chúng ta đang hộ tống chứ không phải đánh trận."
“Vâng. Tướng quân yên tâm, thuộc hạ biết phải làm thế nào.”
Chu Thái gật đầu lĩnh mệnh, chọn ra ba mươi người cùng với tên lính báo tin lúc nãy hướng vụ nổ tiến đến.
Đợi Chu Thái đi rồi, tướng quân lập tức sửa soạn một lát rồi dẫn theo người đi đến trước trướng bồng lớn kia.
Chỉ thấy, hắn quỳ xuống rồi nói:
"Thuộc hạ vô năng, làm kinh động đến công chúa nghỉ ngơi! Tội đáng muôn chết."
Bên trong truyền ra tiếng nói của một nữ nhân, là nữ nhân lúc nãy trong xe ngựa. Nàng nói:
“Không sao đâu thúc thúc. Ta nghe có tiếng nổ, không biết có chuyện gì xảy ra?”
“Vâng. Không dám dấu điện hạ, có kẻ phát hiện ra 'dực nhân'. Tiếng nổ vừa rồi rất có thể là do hắn làm."
Giọng nữ nhân kinh ngạc pha chút hiếu kỳ hỏi:
"Dực nhân!? Ta nghe nói bọn họ đã gần như tuyệt tích rồi mà? Khi nào thúc thúc bắt được hắn nhớ cho ta xem với nhé."
Tướng quân biết tính cách hiếu kỳ của vị công chúa này, chỉ đành cười khổ nói:
"Vâng! Nếu bắt được, ta sẽ cho công chúa xem một chút."
Giọng nói nữ nhân bên trong truyền ra vẻ vui mừng:
"Thúc thúc đã hứa rồi đấy. Không được thất hứa."
Tướng quân tuy đối diện với thuộc hạ là một vẻ uy vũ, nhưng khi nói chuyện với cô nàng này thì giọng điệu trở nên nhu hòa hơn nhiều. Thấy nàng vui vẻ, tướng quân chỉ biết cười khổ nói:
“Được... Được... Không thất hứa... Không thất hứa."
Đợi một lát, tướng quân liền hỏi:
"Thưa điện hạ. Chúng ta nghỉ ở đây cũng một khoảng thời gian rồi! Có thể xuất phát tiếp được chăng?"
Vị công chúa đang vui vẻ tưởng tượng đến 'dực nhân' có hình dáng như thế nào, làm sao quan tâm đến mấy vấn đề đó nữa. Liền nói:
"Mọi việc tùy ý thúc thúc thôi."
Tướng quân lĩnh mệnh, liền quay ra nói lớn:
"Tất cả sắp xếp, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Trong khi đó, Chu Thái cùng với đội tuần tra đã đến chỗ xảy ra tiếng nổ, chỉ thấy xung quanh là mảnh tan hoang, gió bụi mịt mù.
Điều khiến bọn họ sợ hãi là những gốc cây lớn đến hàng trăm năm tuổi vài chục người ôm không xuể mà bị thổi bật cả gốc lên. Một mảnh đất đá tán loạn, bán kính vụ nổ e rằng cũng cả chục trượng.
Một tên lính sợ hãi than:
“Đây là tên đó làm ư? Chẵng lẽ hắn là quái vật? Cái này... e rằng đến cả *Đại Ma Đạo sư cũng chưa có sức phá hoại mạnh như vậy.”
Tên bên cạnh khinh thường nói:
"Ngươi thấy Đại ma đạo sư đánh nhau rồi ư!?"
Tên kia gật đầu, khẳng định:
"Hôi trước khi chưa vào quân đội, ta cũng từng là một tên tạp đồ. Có dịp may mắn chứng kiến hai Đại Ma Đạo sư đánh nhau. Vô cùng kinh khủng, sau này mới biết hai người đó là Hỏa Long đạo sư Kim Bối Khắc và Diệt Thế Lôi đạo sư Đan Tâm của Thiên Tuyết đế quốc chúng ta."
Mấy tên lính khác phụ họa theo:
">Truyện Giang Hồ Dị Giới
Điền Nhất Sơn nhíu mày hỏi.
"Người này là năm nay Tề Châu thi đấu thượng hoành không xuất thế, danh xưng Tề Châu thứ nhất yêu nghiệt, ban đầu ở Tề Châu thi đấu thời điểm, người này một người quét ngang chúng ta Tam Đại Môn Phái đệ nhất thiên tài, ta trong tay hắn, sống không qua một chiêu, chỉ là không nghĩ tới Nam Bắc Triều tiến bộ nhanh như vậy, đã đạt tới Thần Đan cảnh trung kỳ."
Quan Nhất Vân nói ra, mang trên mặt một tia đắng chát, hắn tiến về Luyện Ngục tu hành, cũng là không muốn bị Nam Bắc Triều kéo ra quá lớn khoảng cách, nhưng hiện tại xem ra, hai người khoảng cách càng ngày càng xa, mặc dù bây giờ Quan Nhất Vân cũng là Thần Đan cảnh trung kỳ cao thủ, nhưng cùng Nam Bắc Triều như thế tuyệt thế yêu nghiệt so ra, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
"Không nghĩ tới Tề Châu xuất hiện nhân vật như vậy."
Điền Nhất Sơn thổn thức không thôi.
“Ngày đó Tê Châu thi đấu, hoành không xuất thế thiên tài không đơn thuần là Nam Bắc Triều, còn có Giang sư đệ, lúc ấy Giang sư đệ chẳng qua là Nhân Đan cảnh sơ kỳ, liền quét ngang Tứ Đại Môn Phái, bắt lại ngoại môn đệ nhất chiến tích, còn cùng Nam Bắc Triều định năm tiếp theo chiến ước, bây giờ chỉ qua nửa năm, Giang sư đệ liền đạt tới Thần Đan cảnh sơ kỳ, mà lại chính mình diệt sát Thần Đan cảnh hậu kỳ thủ đoạn, liền Thượng Quan Uy đều hoàn toàn không phải là đối thủ, chiến lực chân chính, chỉ sợ cũng không kém gì Nam Bắc Triều, nói như vậy, Giang sư đệ thiên phú, còn muốn tại Nam Bắc Triều phía trên."
Quan Nhất Vân thổn thức không thôi, bọn họ bản thân cũng là thiên tài, nhưng cùng Giang Trần theo Nam Bắc Triều dạng này yêu nghiệt so ra, căn bản không xứng danh thiên tài.
"Xem ra một nam chiến ước muốn sớm, hôm nay Giang sư đệ trở về, tất nhiên sẽ cùng Nam Bắc Triều có một trận chiến, sinh tử nhất chiến, chúng ta tăng thêm tốc độ, cho dù đuổi không kịp Giang sư đệ, cũng phải nhanh chóng chạy trở về hỗ trợ."
Quan Nhất Vân thúc giục nói, một đoàn người đều là đem tốc độ tiêu thăng đến cực hạn, hóa thành mấy cái đạo lưu quang hướng về Huyền Nhất môn phương hướng bay đi.
">Truyện Giang Long Chiến Thần
Trong lúc Hứa Tề Tư do dự, cửa nhà trước mặt bỗng nhiên mở ra, một người thanh niên mặc quần áo hưu nhàn đứng trước cửa, có hơi kinh ngạc, sau đó anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi:
"Là Hứa tiểu công tử chăng?"
Ngữ điệu của người thanh niên rất ôn hòa, âm thanh ấm áp giống như gió xuân, mang theo sự trấn an khiến lòng người cảm thấy yên tâm. Đôi mắt đen thuần tựa như một hồ nước sạch sẽ, chỉ ôn nhu phản chiếu ngược ra thân hình co quắp của Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư không kịp nói ra lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu trước đó, chỉ nhanh chóng liếc nhìn người kia một cái liền cúi đầu, khẩn trương nói: "Chào, chào ngài, tôi gọi là Hứa Tề Tư."
"Anh tên Nguyễn Ôn Tịch." Nguyễn Ôn Tịch cười, tiến lên một bước, tiếp nhận rương hành lí bị cậu nắm chặt do khẩn trương.
"Anh thấy lâu vậy mà em vẫn chưa tới, còn tưởng rằng em bị lạc đường, đang chuẩn bị ra ngoài tìm em đó."
Hứa Tề Tư không muốn làm phiền Nguyễn Ôn Tịch xách hành lí giúp cậu, lại càng không dám ngắt ngang lời anh đang nói, thế nên chỉ có thể nhìn rương hành lí tự nhiên như không mà tới tay Nguyễn Ôn Tịch.
Hứa Tề Tư vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thoạt nhìn có vẻ tương đối an tĩnh, duy chỉ có cặp mắt sạch sẽ trong veo bại lộ tâm tình bất an lúc này của cậu.
Nguyễn Ôn Tịch thân thiện nói: "Đừng sợ, anh không ăn thịt em đâu, vào nhà trước đi."
"Được."
Cảm xúc nho nhỏ bị người ta nhìn thấu, hai tai Hứa Tề Tư đỏ rần, nhỏ giọng đáp một câu rồi đi theo Nguyễn Ôn Tịch vào nhà. Vừa đi, cậu nhịn không được lặng lẽ liếc mắt đánh giá bóng dáng Nguyễn Ôn Tịch ở phía trước.
Nguyễn Ôn Tịch rất cao, có lẽ cao hơn Hứa Tề Tư tận nửa cái đầu, thân hình thon dài đĩnh đạt, vừa nhìn là biết rất ưu tú và đáng tin cậy.
Trên thực tế, Nguyễn Ôn Tịch đúng thật là rất ưu tú.
Anh là nhị thiếu gia tập đoàn Nguyễn thị, lớn lên đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, thành tích học tập xuất sắc. Hơn nữa, từ nhỏ đã có thiên phú âm nhạc cực cao, năm 26 tuổi đã có chỗ đứng quan trọng trong giới âm nhạc.
Trừ cái này ra, những mặt khác anh cũng rất có thực lực.
Đại thiếu gia tập đoàn Nguyễn thị, tức anh trai của Nguyễn Ôn Tịch từng bị kẻ khác sinh lòng đố kị mà gây ra một việc rất nghiêm trọng trong công ty, mà ba Nguyễn và mẹ Nguyễn lại đúng lúc ở nước ngoài không thể về kịp để xử lý.
Vậy nên lần đó toàn bộ công ty phải dựa vào Nguyễn Ôn Tịch chủ trì đại cục, lấy tốc độ mau lẹ bình định nội bộ trong công ty. Mãi cho đến khi đã xử lý thích đáng mọi việc, anh một lần nữa đem quyền quản lí công ty trả lại cho anh trai, còn mình thì tiếp tục chui đầu vào sự nghiệp âm nhạc.
Có thể nói cho dù trong cái vòng con cháu thế gia, hay trong mắt người bình thường thì Nguyễn Ôn Tịch đích thị chính là thiên chi kiêu tử.
Đều là nhị thiếu gia trong nhà, nhưng Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch là hai người hoàn toàn tương phản, cũng có thể nói là cơ hồ không có bất luận điểm gì giống nhau.
Cậu có một người anh trai ưu tú, một cô em gái đáng yêu, nhưng bản thân cậu lại có một tính cách âm u nặng nề. Có ngay khi cả người nhà của cậu cũng sẽ không cẩn thận mà quên mất sự tồn tại của cậu.
Người nhà của cậu đối với cậu rất tốt, chỉ là ngày thường bọn họ rất bận, với lại chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình thực sự quá mờ nhạt, vậy nên đôi lúc người trong nhà cũng sẽ vì vô ý bỏ qua cậu mà cảm thấy áy náy.
Hứa Tề Tư không muốn bọn họ buồn nên đề nghị dọn ra ở riêng, mọi người trong nhà đều tôn trọng quyết định của cậu.
Nhưng ngày thường Hứa Tề Tư rất hay quên, luôn vứt đồ đạc bừa bãi. Mẹ Hứa không yên tâm để cậu dọn ra sống một mình, nên trong lúc tụ hội với mấy bà bạn liền buộc miệng than thở.
Không lâu sau đó, mẹ Hứa đột nhiên nói nhị thiếu gia Nguyễn thị có chủ động tìm tới nhà, nói rằng gần đây cậu ấy cũng tính dọn ra ở riêng để chuyên tâm sáng tác âm nhạc, có thể cho Hứa Tề Tư ở cùng mình.
Cho tới bây giờ nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch ngoài đời, Hứa Tề Tư cũng chưa cẩn thận suy nghĩ vì sao Nguyễn Ôn Tịch lại chủ động đưa ra đề nghị như vậy...? Trước đó cậu vẫn luôn cảm thấy Nguyễn Ôn Tịch và cậu không cùng một thế giới.
Đương nhiên hiện tại cậu vẫn cho là như vậy.
Hứa Tề Tư không dám nhìn chằm chằm người khác một lúc lâu, sau khi hết hoang mang liền dời tầm mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Trong nhà bố trí rất ấm áp, tuy rằng trước đây không có người ở nhưng rõ ràng có thể thấy nơi này đã được xử lý qua, nhìn rất có nhân khí.
Nguyễn Ôn Tịch kéo rương hành lí đến một góc, lập tức liền có một vị quản gia trung niên bước tới, không tiếng động khom lưng tiếp nhận rương hành lí rồi rời đi.
Thấy không cần phải xã giao với một người xa lạ, Hứa Tề Tư có hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Đi theo anh, anh mang em đi xung quanh làm quen một chút." Nguyễn Ôn Tịch một bên tiếp đón, một bên chủ động tìm đề tài trò chuyện, "Em tự mình tới đây sao?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn đi theo anh, gật đầu đáp.
">Truyện Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ
Nhận định, soi kèo Shams Azar FC vs Chadormalou Ardakan, 19h00 ngày 27/1: Tin vào chủ nhà
Nhân dịp ra mắt, game Đế Vương Bá Nghiệp tặng rất nhiều phần quà hấp dẫn cho người chơi khi đến với game như Vàng, Đồng, Ngọc… Đặc biệt, khi đăng nhập vào game, người chơi sẽ nhận được tướng đỏ Triệu Vân hoàn toàn miễn phí, đây là một trong những tướng khủng nhất trong game. Thông tin chi tiết xem tại:
Trang chủ: http://devuongbn.123game.vn
BI VI
">Ấn tượng với tạo hình quá gợi cảm của Lilly Luta trong Đế Vương Bá Nghiệp
- ">
Dở khóc dở cười với người lắp điều hòa quán game vui tính
Truyện Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)