Kinh doanh

Truyện Bao dưỡng

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:Bóng đá   来源:Bóng đá  查看:  评论:0
内容摘要:Edit + Beta: VịtTừ Niên sau khi lên đại học chuyện đầu tiên chính là bán nhà ở quê,ệnBaodưỡđội hình đội hình man city gặp man utdđội hình man city gặp man utd、、

Edit + Beta: Vịt

Từ Niên sau khi lên đại học chuyện đầu tiên chính là bán nhà ở quê,ệnBaodưỡđội hình man city gặp man utd kiếm đủ tiền mang theo người mẹ mắc nhiễm trùng đường tiểu cùng nhau lên thành phố B, thân thể Lý Phương liên tục hai năm cũng không làm sao tốt, bật tật cơ hồ kéo suy sụp tinh thần bà, cả người mệt mỏi tựa vào trên chỗ ngồi tàu hỏa.

"Mẹ." Từ Niên cẩn thận cầm ly sứ, "Uống ngụm nước đi."

Lý Phương hất mặt qua, bà trước khi bị con trai gạt lên tàu hỏa còn định rời nhà trốn đi nhảy sông tự vẫn, kết quả Từ Niên so với tưởng tượng của bà còn hiểu rõ bản thân bà hơn, đấu tranh hơn nửa năm cũng không thành công gặp được Diêm Vương gia.

Con trai tiền đồ hiếu thuận là chuyện tốt, nhưng Lý Phương không muốn mình không tốt như vậy, bà bị bệnh hai năm rồi, bảo hiểm sau khi chồng ngoài ý muốn chết cơ hồ sắp tiêu hết rồi, con trai thật vất vả thi đỗ đại học lại cần một khoản tiền, bà nghĩ tới mình chết rồi, bán nhà cửa, con trai có thể lên thành phố đi học, làm việc, cuối cùng nên người, bà cho dù ở dưới đất âm u không ánh sáng cũng có thể cao hứng bật cười, mà không phải giống như bây giờ, siêu thuốc (*) lớn nửa chết nửa sống, mỗi ngày tiền ném xuống nước trôi đầu nhìn không thấy.

((*) ý chỉ người hay đau ốm)

Từ Niên cầm nước nửa ngày cũng không thấy mẹ uống một ngụm, cậu cười cười, cầm lấy tay mẹ: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, thành phố lớn chữa bệnh trình độ rất cao, nói không chừng mẹ đi không bao lâu là có thể chữa khỏi đấy."

Lý Phương kéo kéo khóe miệng, bà lúc còn trẻ là một mỹ nhân, cho dù hiện tại thành như vậy cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy chút bóng dáng quá khứ, "Con dỗ bà già mẹ đây ư."

Từ Niên: "Con dỗ mẹ lúc nào chứ, tin con lần này đi."

Lý Phương không nói, bà cười có chút xấu hổ, giống như là dùng hết khí lực dựa vào vai con trai, "Mẹ tin con thì quắt con nghé, lão nương trước khi lên tàu thật sự nên nhảy xuống, bị đè chết rồi thì chuyện gì cũng không còn nữa."

Từ Niên không nói chuyện, cậu sờ sờ tóc mẹ, người phụ nữ vốn là một đầu tóc đen hiện tại chỉ còn lác đác, khô vàng lại yếu ớt, nhìn đến đáng thương.

Lý Phương cuối cùng cũng chỉ là dựa vào bả vai Từ Niên ngủ thiếp đi, trên mặt bà có nước mắt, thấm ướt một vùng nhỏ bả vai.

Từ Niên thi đỗ coi như là đại học số 1 số 2 thành phố B, hơn nữa lại là đế đô, ở quê cậu có thể nói là phong quang vô hạn, đáng tiếc phong quang sau lưng là tình cảnh bi thảm mọi người đều có thể hiểu.

Bất quá khó khăn hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới không đi học.

Trước sắp xếp xong xuôi bệnh viện cho Lý Phương, liên hệ với bác sĩ trong nhà đề cử, xét nghiệm nằm viện, Từ Niên một buổi sáng chạy không sai biệt lắm, buổi chiều lại chạy tới trường học trình diện nộp học phí xin học bổng, cậu lo lắng mẹ bên kia phát sinh ngoài ý muốn, ký túc cũng không nhìn liền lại chạy về, may là Lý Phương uống thuốc đi ngủ, cậu cả người mồ hôi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của mẹ một lát, vui mừng cười cười.

Bác sĩ chủ trì họ Nghiêm, cho dù thường thấy sống chết, nhìn thấy Từ Niên vẫn là có chút không đành lòng, nói chuyện khẩu khí đều ôn hòa rất nhiều.

"Mẹ cậu tình huống coi như ổn định, không cần quá bi quan." Bác sĩ Nghiêm giống như khích lệ vỗ vỗ bả vai thiếu niên không dày rộng lắm.

Từ Niên ôn nhu nhàn nhạt cười, "Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ."

Lý Phương ở chính là phòng bệnh ba người bình thường, Từ Niên ở trong góc bắc giường nhỏ quyết định chấp nhận một đêm, cậu tới phòng ăn bệnh viện mượn bếp lò hầm cháo cho mẹ, mình ở phố đối diện mua hai cái bánh màn thầu bột mì coi như là thức ăn một ngày.

Lý Phương ăn không xuống được, Từ Niên dỗ liên tục mang theo lừa gạt từng muỗng đút cho bà, lúc ăn được một nửa đột nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng động đồ đạc rơi xuống đất, xen lẫn tiếng kinh khóc của nữ nhân.
copyright © 2025 powered by NEWS   sitemap